Triệu ma ma đẩy cửa vào liền thấy Tần Phương Nghi đang mệt mỏi, ngẩn người tựa vào tráp quý phi, dưới ánh ánh nến kinh hoảng, sắc mặt bà ta tái nhợt, Triệu ma ma khe khẽ thở dài: “Phu nhân, nếu thấy khó chịu thì đuổi Thi Tình ra khỏi phủ đi.
Lão gia thích Lan di nương cũng được một thời gian rồi, chờ nhiệt tình mới mẻ qua đi, Lão gia sẽ lại nghĩ đến Phu nhân người, dù sao nữ nhân trong phủ tới tới lui lui, chỉ có Phu nhân người là ở bên Lão gia lâu nhất.”
Tần Phương Nghi lấy tay day trán, nói: “Không được, cứ như vậy đi! Ban đầu vốn đã hứa Thi Tình cho con ngươi, nhưng giờ nàng theo Lão gia rồi, ngươi lĩnh Họa Ý về đi.”
Tiện nha đầu Họa Ý kia bình thường xem trọng quy củ, nhưng bà ta vừa có ý nghĩ tìm thông phòng cho Lão gia thì nàng ta đã vội vã trang điểm ăn mặc, cứ như là sợ bà ta không thấy nàng có tư sắc vậy, loại nha hoàn có dã tâm thế này, bà ta sao có thể để bên người Lão gia được?
Thi Tình cũng được, Họa Ý cũng thế, con bà trời sinh si ngốc, có thể lấy vợ là tốt rồi! Nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Phu nhân, lấy về làm vợ, đây chính là ân điển của Đại phu nhân!
Gió lạnh rít gào, thổi qua khiến mấy cái đèn hình bát giác trong hành lang xoay tròn, ánh nến xuyên qua mấy mặt vẽ hình mỹ nhân xung quanh, loang lổ trên vách tường.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Thủy Linh Lung và Chung ma ma, Chung ma ma mở tủ, lấy bài vị của Đổng Giai Tuyết ra đặt lên án trác.
Rõ ràng Phu nhân chết đêm ba mươi, nhưng vì sợ điềm xấu liên luỵ tiểu thư nên trước khi chết, bà ấy đã ra lệnh cho các nàng kéo dài tới mùng năm mới phát tang.
Bọn họ đều cho rằng ngày giỗ của Phu nhân là mùng năm, không, bọn họ căn bản là không nhớ.
Thủy Linh Lung lấy hương nến gãy ra đốt rồi xé vụn tiền giấy ném vào chậu than, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống ngọn lửa, tạo ra những âm thanh rung động.
Chung ma ma thắp hương cho Đổng Giai Tuyết rồi dập đầu, nức nở nói: “Nô tì đi nấu nước cho Tiểu thư.”
Thủy Linh Lung nhìn hương nến và tiền giấy bị phá nát, trong lòng chợt cảm thấy chua sót đau đớn.
Thật ra hồi nhỏ nàng rất giận Đổng Giai Tuyết, cho rằng bà ấy muốn giữ mặt mũi nên không trở về phủ.
Vô số lần nàng khóc nháo muốn phụ thân, thậm chí còn cứng đầu trốn trong đống cỏ khô ba ngày ba đêm.
Nhìn Đổng Giai Tuyết hối hả ngược xuôi, sứt đầu mẻ trán, nàng lại cảm thấy vui sướng, nàng muốn cho Đổng Giai Tuyết nếm thử cảm giác đau khổ khi mất đi người thân, bức bà ấy thỏa hiệp, cho dù lúc về phủ phải làm thiếp.
Lần đó, Đổng Giai Tuyết khóc đến suýt mù mắt.
Sau này, nàng mới biết bà ấy không muốn hồi phủ là vì nàng, nhưng nàng còn chưa bù đắp lại, bà ấy đã buông tay trần thế.
Còn người cha mà nàng đã từng ngàn trông vạn trông, kiếp trước cũng chỉ đưa cho nàng một phong thư đoạn tuyệt quan hệ cha con mà thôi.
“Muốn khóc thì khóc đi! Kìm nén không khó chịu sao?”
Lúc Thủy Linh Lung đang chìm trong hồi ức thì giọng nói của Gia Cát Ngọc đột nhiên vang lên ngoài cửa sổ.
Người nàng khẽ run, Gia Cát Ngọc đã nhảy vào từ cửa sổ, mang theo chút gió đêm lạnh lẽo khiến tro giấy trong chậu than bay vào mắt Thủy Linh Lung.
Thủy Linh Lung bị đau liền nghiêng đầu, lấy tay dụi đi.
“Nha đầu ngu ngốc!” Gia Cát Ngọc vừa tức vừa vội quát lớn một câu, đi đến bên cạnh nàng.
Thủy Linh Lung vô thức lui về phía sau, lại bị hắn túm vào trong lòng: “Đừng nhúc nhích!”
Lồng ngực của hắn dày rộng mà ấm áp, không hề có mùi vị của nữ nhân khác, sạch sẽ giống như chỉ rộng mở vì một mình nàng.
Nàng rất ghét thân mật với người khác, nhưng giờ phút này lại cảm thấy yên ổn lạ thường: “Ngài tới đây làm gì?”
“Cùng nàng đón giao thừa, đây là năm mới đầu tiên nàng tới đây, tất nhiên phải trải qua cùng ta!” Bá đạo tuyên bố xong, Gia Cát Ngọc một tay nâng mặt nàng lên, một tay khẽ kéo mí mắt phải của nàng, nhẹ nhàng thổi.
Da thịt nàng trơn mềm, xúc cảm tươi mát, giống như đậu hủ vừa được ra vớt từ trong nước, sau khi thổi vụn tro ra khỏi mắt nàng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Gia Cát Ngọc lại đặt lên gương mặt đầy nước mắt của nàng một nụ hôn.
Thủy Linh Lung đột nhiên biến sắc, tức giận đá hắn một phát: “Vô lại! Biết ngay là ngài không có ý tốt mà!”
Gia Cát Ngọc lui về phía sau một bước né tránh, mặt hơi đỏ lên, vừa rồi thật sự không phải cố ý…
Hắn kiềm chế trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hừ một tiếng: “Nàng là thê tử của ta! Hôn một cái thì sao?”
Thủy Linh Lung trừng hắn một cái, chị đây hôm nay không có tâm tư ầm ĩ với ngươi!
Thủy Linh Lung yên lặng đến cạnh chậu than, nhặt chỗ tiền giấy chưa đốt hết lên, cho vào chậu.
Gia Cát Ngọc lấy gói đồ sau lưng ra, bên trong có một xấp tiền giấy dày và hương nến vẫn còn lành lặn.
Hắn lấy hương nến cũ xuống, đặt cái mới lên rồi đốt mấy nén hương, thần sắc nghiêm nghị tế bái Đổng Giai Tuyết.
Đáy mắt Thủy Linh Lung thoáng qua chút ngạc nhiên, không biết làm sao hắn có thể mang mấy thứ này đến đây được.
Thật ra Gia Cát Ngọc luôn lưu ý đến động tĩnh bên người nàng, vì vậy khi Diệp Mậu mua hương nến và tiền giấy, hắn cũng mơ hồ đoán được nàng muốn tế lễ vong mẫu (người mẹ đã mất), nhưng hắn cũng không biết đồ của nàng bị phá hỏng, phần nhang đèn này chỉ là một phần tâm ý của hắn thôi.
“Ừm… Cám ơn ngài.” Thủy Linh Lung không mặn không nhạt nói.
Ta tế bái nhạc mẫu (mẹ vợ) tương lai của ta, nàng cảm ơn cái gì? Gia Cát Ngọc bực bội nhìn nàng, hắn ghét nhất là bộ dạng nàng cố gắng giữ khoảng cách với hắn.
Hắn ngồi xổm xuống, cùng nàng đốt tiền giấy cho Đổng Giai Tuyết.
Làm xong chuyện, Gia Cát Ngọc bỗng nhiên mở miệng: “Không phải… Hôm nay mới là ngày giỗ của mẫu thân nàng chứ?”
“Thế nào? Cảm thấy xui xẻo sao?”
Gia Cát Ngọc hít một hơi: “Nha đầu kia, nói chuyện mà không mang theo ý châm biếm thì không được à?”
Thủy Linh Lung cầm hương nến bị gãy, làm một động tác công kích: “Đúng vậy, cho nên ngài hãy cách xa ta một chút, đừng để ta đâm phải khiến cả người không thoải mái.”
Nàng sẽ không làm vậy với Diệp Mậu, không làm vậy với Chi Phồn, lại càng không làm vậy với Chung ma ma, bởi vì họ đều biết nàng là một cãi mìn, sẽ không bao giờ bước qua một bước, nhưng Gia Cát Ngọc thì khác, hắn cứ mù quáng tiến vào, nàng không quen, cũng không muốn quen.
Gia Cát Ngọc liếc xéo nàng: “Nàng không thể thay đổi à? Nữ nhân thì phải dịu dàng một chút mới tốt.”
Dịu dàng có cái rắm gì dùng? Kiếp trước nàng đối xử với Tuần Phong không đủ dịu dàng ư? Cuối cùng hắn vẫn hết lần này đến lần khác nạp thêm phi tử mới!
Thủy Linh Lung tức giận nói: “Ta cứ như vậy đấy, ngài có lấy không? Không, cho dù ngài có muốn lấy, chưa chắc ta đã muốn gả.”
“Lại nói lung tung rồi! Nàng không gả cho gia thì gả cho ai? Cái tính này của nàng…”
“Cái tính này của ta làm sao?”
Gia Cát Ngọc thật sự không biết rốt cuộc mình đã trêu chọc gì đến nàng, hoặc là… Nàng làm vậy để bao bọc mình, giống như tất cả mọi người trên đời này đều muốn hãm hại nàng vậy.
Quên đi, hắn là nam nhân, không thèm so đo với một tiểu nha đầu, vả lại nàng là thứ nữ, vốn đã sống không tốt rồi, hắn không bao dung nàng thì bao dung ai?
Gia Cát Ngọc thay một khuôn mặt tươi cười: “Không thay đổi thì thôi, ta chịu được hết.”
Thủy Linh Lung nhíu mày: “Nói cứ như là miễn cưỡng lắm ý.”
Gia Cát Ngọc cảm thấy nữ nhân một khi rối rắm thì quả thật không thể nói lý! Hắn tiện tay cầm một cái bánh muối tiêu lên, vừa cắn một miếng đã giật mình biến sắc: “Cay quá cay quá! Vù vù… Cay quá!”
Thủy Linh Lung bật cười, rót một cốc nước lạnh cho hắn: “Đáng đời!”
Gia Cát Ngọc ơi Gia Cát Ngọc, ngươi cũng có ngày phải lấy lòng người khác thế này sao?
Gia Cát Ngọc thấy nàng cười, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, một lúc lâu sau, hắn mới ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: “Ta đã điều tra mấy yêu tăng đạo sĩ nói chúng ta bát tự không hợp, nhưng rất kỳ quái là bọn họ đều chết vào ngày thứ hai ta điều tra.”
Rất giống cách làm của Tuần Phong.
Nói đến chuyện chính, Thủy Linh Lung liền thay đổi vẻ chua ngoa vô lý lúc trước, bình tĩnh hỏi: “Chết thế nào?”
Gia Cát Ngọc sờ mũi: “Một thị trấn phụ cận Kinh thành cử hành đại hội luận thiền, ba gã yêu tăng đại diện tham gia, giữa đường bị thổ phỉ giết chết, còn tên đạo sĩ còn lại thì nửa đêm đi nhà xí bị vấp ngã lăn xuống triền núi, đầu rơi máu chảy mà chết.”
“Cho nên?”
“Bọn họ là bị người diệt khẩu, bát tự không hợp là nói láo, nàng đừng lo.”
“Vậy Phụ vương ngài nghi ngờ ai là người làm chủ phía sau?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tiếp theo, ai cầu hôn với nàng, hắn đương nhiên sẽ bị hoài nghi.” Cứ đụng đến chuyện của hắn là Phụ vương không bao giờ giữ được tỉnh táo, lần này Phụ vương đã thật sự bị chọc tức rồi.
Tuần Phong sẽ tới cửa cầu hôn sao? Thủy Linh Lung duy trì thái độ phủ định.
Tới bây giờ Tuần Phong vẫn luôn bày ra bộ dạng ốm yếu không tranh giành với mọi người, đương nhiên sẽ không vì tò mò với nàng mà đưa bản thân mình ra đầu sóng ngọn gió.
Thủy Linh Lung nghĩ tới Vân Lễ, nam tử ôn nhuận như ngọc kia.
Nếu hắn thật sự động lòng với nàng, mở miệng lấy nàng hoặc nạp nàng làm trắc phi thì… Chẳng phải đã rơi vào bẫy của Tuần Phong, sau đó bị Trấn Bắc Vương phủ oán giận sao?
Tuần Phong đào hầm cho ngươi nhảy vào, hoặc là ngươi sẽ chết trong cái hố đó, hoặc là ngươi cố hết sức leo ra nhưng rồi lại rơi vào một cái bẫy lớn hơn.
Hắn đã ra tay, thì sẽ không tay không mà về.
Hắn là vương giả trời sinh, bất luận là trên chiến trường quên sinh tử, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, hay là trên triều đình tung hoành ngang dọc, lật chuyển càn khôn, chăm lo việc nước, hao phí mười năm khai sáng cách mạng công nghiệp, khiến cả thế giới đảo lộn… Đều không có ai bằng hắn.
Nàng là người đích thân hắn dạy dỗ, đấu với hắn, chính là… Nghịch thiên!