“Thiếu… Thiếu gia!” Liễu Lục hít thở nặng dần, yếu đuối dựa vào lòng Thủy Mẫn Ngọc.
Thủy Mẫn Ngọc nhướn mày, móc một chuỗi vòng bằng trân châu từ trong ngực ra.
Chiếc vòng tay này vốn định đưa cho Thủy Linh Khê, mỗi viên trân châu đều mượt mà sáng bóng, nếu không phải Thủy Linh Khê là muội muội cùng mẹ với hắn, lại sắp trở thành Thái tử phi, thì Thủy Mẫn Ngọc cũng không muốn cho, thế mà cuối cùng hắn lại nhịn đau đưa nó cho Liễu Lục: “Trân châu xứng giai nhân, tặng nàng.”
Liễu Lục nhìn không chớp mắt! Đúng vậy, nàng ta chịu trách nhiệm quản lý đồ trang sức của Đại tiểu thư, thấy không ít châu báu cực phẩm, nhưng tất cả đều không thuộc về nàng ta.
Hàng ngày, chuyện nàng ta làm nhiều nhất chính là lau chùi những bảo bối kia, tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ có chúng, chẳng qua, đấy chỉ là một giấc mơ xa vời mà thôi! Cũng giống như mẹ nàng ta đã nói, nàng ta rất xinh đẹp, sau này theo Đại tiểu thư đến Vương phủ sẽ làm thông phòng cho cô gia, nhưng một tiểu thiếp thì còn lâu mới được dùng đồ tốt như thế! Mà Đại thiếu gia thì khác, chỉ tiện tay lấy ra cũng là một chuỗi trân châu thượng đẳng, Đại thiếu gia… Đúng là quá hào phóng!
Đương nhiên, đi theo Đại tiểu thư một thời gian, mưa dầm thấm lâu cũng khiến kiến thức của nàng ta tăng thêm một chút, huống hồ nàng ta cũng không ngốc, vẫn chưa đến mức bị loá mắt trước những tục vật này.
Nàng ta thích Đại thiếu gia từ bé, cho nên vẫn luôn hy vọng được trở thành nữ nhân của hắn.
Nàng ta biết, thật ra Đại thiếu gia không nhìn trúng sắc đẹp của nàng ta, chỉ là Đại thiếu gia chán ghét Đại tiểu thư, cho nên muốn lợi dụng nàng ta mà thôi.
Đại thiếu gia trước kia còn nhỏ, chưa cần nha hoàn dạy chuyện phòng the, nhưng bây giờ đã mười lăm, ở thư viện cũng phải có nha hoàn hầu hạ, vì thế, nàng ta muốn tranh thủ cơ hội này!
Nếu không có chuyện Trường An, Trường Phong bị đuổi ra khỏi phủ Thượng Thư, nàng ta nhất định sẽ không chút do dự trở thành con rối của Đại thiếu gia.
Nhưng thủ đoạn của Đại tiểu thư đã khiến nàng ta ý thức được rằng, không một ai trong phủ có thể đấu lại Đại tiểu thư cả, cho dù có mười Liễu Lục cộng lại cũng không được, đến lúc đó đem mạng ra chơi mất rồi, sao có thể đi học với Đại thiếu gia nữa? Nàng ta là nha hoàn, không phải là bia đỡ đạn! Cấm xúc động, xúc động là ma quỷ, chuyện như vậy phải bàn bạc kỹ hơn!
Sau khi suy xét cẩn thận, Liễu Lục e lệ nói: “Đa tạ Đại thiếu gia! Nô tỳ phải đưa cơm cho Đại tiểu thư, sau này… Sau này nô tỳ sẽ đến tìm ngài.”
Thủy Mẫn Ngọc mỉm cười: “Một lời đã định, ta sẽ chờ nàng trong biệt viện!” Nói xong, liền nâng tay Liễu Lục lên bóp một cái.
Mặt Liễu Lục đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu rồi bước đi từng bước nhỏ, biến mất khỏi tầm mắt Thủy Mẫn Ngọc.
Trước cửa Linh Hương viện, Liễu Lục hít sâu mấy cái, cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng rồi cất chiếc vòng tay vào ngực, xong xuôi mới chậm rãi bước vào trong.
Đối với người bình thường, biểu hiện của nàng ta không quá khác biệt, sắc mặt hơi đỏ, hô hấp nặng nề, mọi ngày Chi Phồn và Diệp Mậu đi lấy đồ ăn cũng thế.
Nhưng khi nàng ta đặt hộp cơm lên bàn, Thủy Linh Lung đã nhận ra: Tay Liễu Lục hơi run, ánh mắt sáng ngời, cả người tràn đầy sức sống.
Một người ở địa ngục quá lâu rất nhạy cảm với những hơi thở như thế, nhạy cảm đến mức Thủy Linh Lung chỉ nhìn thoáng qua cũng biết nha hoàn này đang yêu!
Nữ nhân đang chìm trong bể tình luôn vô thức để lộ ra bộ dạng ngượng ngùng vui sướng.
Đối với người đã không còn cách nào mở lòng như Thủy Linh Lung, chứng kiến bộ dạng đó chẳng khác nào gặp phải thiên địch, chỉ hận không thể phá nát nó ngay lập tức!
Thủy Linh Lung day trán, trình độ biến thái lại thăng cấp.
“Đại tiểu thư, đồ ăn vẫn còn nóng đấy, người mau ăn đi.
Nô tỳ lấy đồ thêu qua đây làm.” Những chủ tử khác ăn cơm, bên cạnh chỉ để lại một nha hoàn hầu hạ, nhưng Đại tiểu thư thì khác, tất cả các nàng đều phải ở lại.
Chi Phồn và Chung ma ma đang phối hợp thêu cái gì đó, cũng không nhìn Liễu Lục.
Thủy Linh Lung chớp mắt, có vẻ hơi mệt: “Không cần, mấy ngày nay Diệp Mậu đã tốt hơn rồi, ngươi gọi nàng đến đây.” Nàng nói xong thì liếc Liễu Lục một cái, mặt không chút thay đổi: “Dạo này ngươi làm việc rất chăm chỉ, ta cho ngươi nghỉ mấy ngày.”
Liễu Lục giật mình, chân đang định bước ra cửa lại thu về, rõ ràng Đại tiểu thư đã nói là cho Diệp Mậu nghỉ hai tháng, bây giờ mới hết một tháng, tại sao đã để Diệp Mậu làm việc lại rồi? Không những thế còn cho mình nghỉ? Chẳng lẽ… Mình che giấu không tốt, bị Đại tiểu thư phát hiện?
Liễu Lục nơm nớp lo sợ lui ra, cả ngày đều ở trong tình trạng thấp thỏm lo âu.
Thủy Linh Lung nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, ngày mai đi học rồi, phải thư giãn một chút.
Kiếp trước, Ngọc phi không có con, Kim thượng cung cũng không đến phủ Thượng Thư dạy các nàng, vì vậy Thủy Linh Lung không có nhiều ấn tượng về vị Thượng cung đã về hưu này, hình như đã nghe qua, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra được.
Hôm sau, Thủy Linh Lung dậy thật sớm, chọn một cái yếm thêu hoa mạn châu sa màu đỏ và một cái áo lót thêu kim tuyến bằng bông.
Sau khi soi gương tự kỷ một lúc lâu, nàng cảm thấy thu hoạch lớn nhất cả đời này chính là vóc người ma mị, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, thế mà Gia Cát Ngọc dám nói là với vóc người này, dù có cởi hết đứng trước mặt hắn, hắn cũng không có hứng thú! Hừ! Đó là bởi vì chị đây chưa cởi sạch thôi!
Đồ ăn sáng là một chén cháo trắng, một phần cải cay, một đĩa thịt dê, một cốc sữa dê, cộng thêm một quả trứng luộc và một cái bánh bao thịt bò.
Chi Phồn thật sự không hiểu, ăn thịt dê cũng được, nhưng sao còn muốn uống sữa dê? Rất tanh đó! Cũng không biết Gia Cát Thế tử nghĩ thế nào mà suốt ngày phái người mang thịt dê và sữa dê đến nữa?
Chi Phồn lau sạch đũa: “Đại tiểu thư, Gia Cát Thế tử cũng thích ăn thịt dê ạ?”
Thủy Linh Lung suy nghĩ một chút, nói: “Ta không biết.” Chưa từng hỏi, cũng chẳng muốn hỏi, chỉ biết là hắn không quen ăn cay thôi.
Nhìn Nhị tiểu thư xem, Thái tử thích cái gì ghét cái gì Nhị tiểu thư đều rõ ràng tường tận, tại sao Đại tiểu thư lại không để Thế tử trong lòng, lộ ra vẻ Thế tử phải nịnh nọt mình thế? Nếu cứ vậy, dù Thế tử có kiên nhẫn hơn nữa cũng sẽ bị mài mòn thôi.
Chi Phồn cảm thấy nàng không thể trơ mắt nhìn Đại tiểu thư chôn vùi tiền đồ của mình được, bởi vì tiền đồ của nàng và Đại tiểu thư đã buộc chung một chỗ rồi: “Đại tiểu thư, nô tỳ có câu này không biết có nên nói không?”
“Vậy thì không cần nói.”
Khóe miệng Chi Phồn giật giật, Đại tiểu thư rõ là…
Thủy Linh Lung nhanh chóng ăn hết bữa sáng rồi uống thêm một cốc sữa dê, cuối cùng ngậm chút nước bạc hà rồi mới mang Chi Phồn đến lớp học.
Đi được nửa đường, thấy bọn hạ nhân mang rất nhiều rương hòm đến khố phòng, hỏi kỹ mới biết phủ Thái Tử và phủ Trấn Bắc Vương cùng đến xin cưới.
Vân Lễ làm theo ý chỉ của Hoàng thượng, xin lấy người đang giữ ngọc bội là Thủy Linh Khê, còn Gia Cát Ngọc đương nhiên là muốn cưới nàng.
Chuyện chung thân đại sự của nàng và Gia Cát Ngọc cuối cùng cũng được định đoạt, đời này, nàng thật sự sẽ không còn dính líu gì đến Tuần Phong nữa!
Thủy Linh Lung cực kỳ vui vẻ, nhưng một sự nghi hoặc lại thoáng hiện trong đầu.
Tuần Phong sẽ không làm những chuyện vô ích, nếu hắn đã giết hòa thượng và đạo sĩ, làm ra bộ dạng giết người diệt khẩu khiến Trấn Bắc Vương nghi Ngờ, thì hắn nhất định là đang muốn hãm hại ai đó.
Nàng từng nghĩ người đó là Vân Lễ, nhưng bây giờ xem ra là một người hoàn toàn khác.
Lớp học sẽ diễn ra ở thư phòng, mà Kim thượng cung đã sớm chờ ở đó.
Kim thượng cung khoảng năm mươi sáu tuổi, thân thể mảnh mai, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén ngạo mạn, bà ta đã quen với chức vụ cao cao tại thượng ở Thượng cung, đương nhiên là không để những thiên kim thế gia này vào mắt.
Trên mặt bà ta thoa một lớp phấn dày, miệng tô son, lông mày kẻ rõ, nó khiến bà ta thoạt nhìn tràn đầy sức sống nhưng không dễ tiếp cận.
Bà ta mặc một chiếc áo thêu tây phủ hải đường màu nâu, áo lót màu hồng cánh sen và váy ngắn màu trắng, ngồi khoanh chân trên giảng đài, hai tay đặt trước bụng, phong thái đẹp đẽ quý giá, đoan trang thanh lịch.
Lúc Thủy Linh Lung đi tới, rõ ràng bà ta có nghe thấy tiếng động nhưng lại không ngẩng đầu lên.
Thủy Linh Lung cười nhạt, đừng nói đến một Thượng cung đã về hưu, cho dù là Thượng cung đương nhiệm cũng không thể làm nàng kinh sợ được, dù sao thì kiếp trước khi nàng làm Hoàng hậu cũng đã bóp chết ba vị Thượng cung, giờ nghĩ lại, một người trong số đó hình như là đối thủ một mất một còn đã đá Kim thượng cung xuống đài thì phải.
“Thưa phu tử, học sinh là Thủy Linh Lung.” Thủy Linh Lung đè hai tay đặt trước ngực, khom người bốn mươi lăm độ hành học lễ với Kim thượng cung, động tác tiêu chuẩn mẫu mực, không chê vào đâu được.
Kim thượng cung hơi cúi đầu đáp lễ nhưng trong lòng rất kinh ngạc, dân chúng bình thường căn bản không biết lễ nghi này, đây là cấp bậc lễ nghi mà chỉ Hoàng tử, Công chúa mới biết thôi.
Bà ta đương nhiên không biết, dù Thủy Linh Lung không phải là Hoàng tử cũng không phải là Công chúa, nhưng đã từng là mẹ của Hoàng tử Công chúa rồi.
Thủy Linh Lung tìm chỗ trên chiếu rồi ngồi xuống.