"Con gái do tiện thiếp sinh ra chính là keo kiệt như thế, không thể nào mà nói chuyện được! Hai cái thoa cài tóc thôi mà cũng không cho mượn, hừ! Cứ như là hiếm lạ lắm ý!"
"Tứ muội muội, muội đang nói gì đấy?"
Thủy Linh Nguyệt đang hùng hùng hổ hổ thì một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, máu của Thủy Linh Lung ngay lập tức đông lại! Chủ nhân của giọng nói này cho dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra! Thanh Nhi của nàng, Thanh Nhi đáng thương của nàng chính là bị nữ nhân rắn rết này thiêu sống thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ! Bởi vì Thủy Linh Khê xinh đẹp nên dễ khiến người ta tin tưởng ư? Trượng phu của nàng, con trai của nàng, tất cả đều bị nàng ta mê hoặc, Thủy Linh Khê khóc một tiếng tựa như trời đất khóc thảm mấy ngày, so sánh ra, nàng lại trở thành độc phụ tội ác tày trời, phẩm hạnh không đoan chính!
May mắn ông trời có mắt cho nàng trọng sinh, để nàng có cơ hội xoay chuyển lại vận mệnh một đời.
Che giấu hận ý cuồn cuộn trong lòng, Thủy Linh Lung mỉm cười tiến lên tiếp đón: "Ta ở thôn trang có từng nghe hạ nhân nhắc qua, trong phủ chúng ta có một vị mỹ nhân đẹp tựa thần tiên, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Nhị muội muội so với lời đồn đãi còn đẹp hơn ba phần ấy chứ."
Nàng ta đoạt vị trí thái tử phi của nàng mà nàng không tức giận sao? Có lẽ đúng như lời mẫu thân nói, là nàng tự hiểu lấy? Thủy Linh Khê cẩn thận quan sát sắc mặt của Thủy Linh Lung, xác định nàng không có nửa phần không vui mới dịu dàng cười: "Đại tỷ tỷ quá khen."
"Nhị tỷ tỷ!" Thủy Linh Nguyệt đi đến bên người Thủy Linh Khê, bám lấy tay nàng ta, mềm yếu mà mang chút giận hờn gọi một tiếng.
Thủy Linh Khê một lòng nuôi chí làm quý nữ, công phu sắc mặt biểu hiện vô cùng tốt, nàng ta nhìn Thủy Linh Nguyệt, bày ra bộ dạng tôn nghiêm của đích tỷ: "Ta vừa nghe muội nói muốn mượn trang sức của Đại tỷ tỷ phải không, muội nên biết không được người ta đồng ý thì đó không phải là 'Mượn', mà là 'Cướp đoạt', cổ nhân có viết: 'Cốt nhục năng kỷ nhân, niên đại tự sơn cách', muốn làm tỷ muội một nhà cũng phải tu luyện mấy đời mới được, mà qua thêm hai, ba năm nữa thôi là chúng ta đều xuất giá rồi, muốn thân mật khăng khít như vậy cũng chỉ là hy vọng xa vời, huống chi Đại tỷ tỷ còn mới trở về từ thôn trang.
Cho nên Tứ muội muội, muội phải hoà nhã với Đại tỷ tỷ một chút."
Thấu tình đạt lý, lưu loát nói chuyện, có thể thấy nàng ta tài hoa hơn người, lòng dạ rộng lớn, rất ra dáng quý nữ của phủ Thượng Thư.
Đây chính là Thủy Linh Khê, từ sai lầm của người khác tạo ra danh tiếng của bản thân.
Thủy Linh Lung cam đoan, trong lòng Thủy Linh Nguyệt vẫn cực kỳ hận nàng.
Quả nhiên, Thủy Linh Nguyệt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Thủy Linh Lung, hung dữ lườm nàng một cái! Nhị tỷ tỷ thế nhưng lại vì tiện nha đầu Thủy Linh Lung này mà răn dạy nàng ta, nàng ta tất nhiên là không dám đối nghịch với Nhị tỷ tỷ, chỉ có thể trút hết tức giận lên đầu Thủy Linh Lung!
Thủy Linh Ngữ xấu hổ cười cười, cùng Thủy Linh Thanh hành lễ với Nhị tiểu thư Thủy Linh Khê rồi lại tiếp tục chọn vải.
Thủy Linh Khê cười nói: "Tỷ tỷ và mấy muội muội cứ chọn trước đi, thừa lại ta sẽ chọn."
Thủy Linh Lung liếc nhìn nàng ta một cái, rộng lượng thế, thật ra ngươi chẳng để chúng vào mắt thì có!
Đồ Thủy Linh Khê dùng đều là chất vải đặc biệt do phủ Thừa Tướng đưa tới, có thể so sánh với chất liệu trong hoàng thất, mấy chất vải lỗi thời này sao có thể lọt vào mắt nàng ta?
Tứ tiểu thư Thủy Linh Nguyệt chọn một xấp vải sa tanh màu đỏ và một xấp gấm Tứ Xuyên màu vàng, đều là các màu sắc tươi sáng.
Tam tiểu thư Thủy Linh Ngữ chọn hai xấp vải màu xanh nhạt trông rất thanh nhã.
Ngũ tiểu thư Thủy Linh Thanh chọn một xấp Cẩm Vân màu xanh ngọc và một sấp sa tanh phúc thọ màu đỏ sẫm.
Thủy Linh Lung ý vị thâm trường [1] nhìn Thủy Linh Thanh một cái, vốn định chọn hai xấp vải sa tanh trắng nhưng sau đó lại bỏ một xấp xuống, thay vào đó là một xấp vải Cẩm Vân màu tím.
[1] Ý vị thâm trường: Ý vị, sâu xa.
Mấy người đem vải dệt giao cho nha hoàn bên người, sau đó cùng nhau đến thiên sảnh dùng bữa cùng Tần Phương Nghi, vốn phải dựa theo thứ tự mà ra ngoài nhưng trong nhà đích - thứ rất khác nhau, cho nên không có ai dám vượt qua Thủy Linh Khê cả.
Thủy Linh Khê mặc một chiếc váy đỏ hoa mỹ, tao nhã như một đám mây trắng noãn chậm rãi bước qua cửa, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt nàng ta, phác họa đường nét tinh xảo, tựa như một tiên tử đi ra từ trong tranh, đẹp như mộng như ảo.
Bọn nha hoàn trong hàng lang ào ào cúi đầu, dường như cảm thấy chỉ nhìn thêm một chút thôi cũng là không tôn trọng vị thần tiên này.
Thủy Linh Lung mỉm cười, theo sát sau đó.
Thủy Linh Nguyệt trừng mắt lườm Thủy Linh Ngữ, Thủy Linh Ngữ tự động lui xuống, đi song song với Thủy Linh Thanh.
Thủy Linh Nguyệt vừa lòng nhếch miệng, bước một bước lớn, hung hăng đẩy Thủy Linh Lung một cái!
Trước cửa hai ba bước là bậc thềm bằng đá, lần này mà ngã, mặt không tàn cũng biến dạng!