Yến Lan hiên là một sân viện yên tĩnh nằm ở phía bắc phủ Thượng Thư, nơi đây trồng rất nhiều loài hoa mới lạ, thỉnh thoảng còn có người đến hái, vì vậy, dù không có người sinh sống nhưng vẫn phải quét dọn sạch sẽ.
Đêm nay là đêm trăng tròn, gió thổi mạnh khiến mùi hoa bịn rịn vương vấn khắp nơi.
Nhưng, Lão phu nhân không có tâm trạng ngắm hoa.
Ánh nến bên hành lang sáng trưng chiếu rõ đôi mắt đầy nếp nhăn đang cực kỳ giận dữ, bà nhìn chằm chằm vào dấu vết dâm loạn trong phòng, ánh mắt hiện lên sự độc ác, đúng vậy, nếu như có thể, bà rất muốn một chưởng đập chết hai người bên trong!
Trong phòng, mùi rượu nồng nặc, Thủy Linh Ngữ mặt đầy nước mắt, cuộn mình ở góc tường, dùng chăn che đậy cơ thể đã lộn xộn quần áo.
Bắp chân trắng nõn lộ ra ngoài, mơ hồ có thể thấy vết máu loang lổ.
Bên cạnh nàng ta là Tần Chi Tiêu đã say đến bất tỉnh nhân sự, áo thì chưa cởi, còn quần thì đã tụt tới mắt cá chân.
Như vậy có nghĩa là, hắn “làm việc” rất gấp, chuyện xảy ra có lẽ cũng hoàn toàn là do hắn cưỡng ép.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thủy Linh Ngữ, ngươi mau nói rõ ràng cho ta!” Lão phu nhân giận tím mặt, bà đang quản lý cái nhà này, chuyện như vậy xảy ra không khác gì tát vào mặt bà một cái thật mạnh, đánh không nể mặt chút nào.
Hơn nữa, người làm ra chuyện bẩn thỉu này, một là cháu gái bà, một là cháu nội nhà thông gia, bọn họ định làm bà tức chết sao?
Phùng di nương nhận được tin lập tức bỏ lại Thủy Linh Thanh chạy đến, vừa nghe thấy Lão phu nhân nổi trận lôi đình quát lớn thì giật mình suýt chút nữa ngã xuống sàn.
Bà ta ổn định tâm thần, vào nhà hành lễ với Lão phu nhân: “Nô tì thỉnh an Lão phu nhân, Lão phu nhân vạn phúc.”
Lão phu nhân lạnh lùng trừng mắt: “Vạn phúc? Ngươi cố ý chạy đến đây chọc tức ta phải không? Sinh loại con gái này ra để ta ấm ức, để ta chết sớm phải không?!”
“Nô tì không dám!” Phùng di nương quỳ rạp trên mặt đất.
Lão phu nhân bực mình khoát tay: “Còn không mau mặc quần áo lại cho nó?”
Tiếng nói vừa dứt, nha hoàn A Dung bên cạnh Phùng di nương liền đi tới mặc quần áo ngay ngắn lại cho Thủy Linh Ngữ, hai người trao đổi ánh mắt, lông mi của Thủy Linh Ngữ hơi run lên, không nói gì.
“Tiểu súc sinh! Ngươi cũng quỳ xuống!” Lão phu nhân chỉ Thủy Linh Ngữ, đợi đến khi nàng ta nghe lời quỳ xong, Lão phu nhân mới giận dữ nói: “Tại sao ngươi lại làm loạn với Tần Chi Tiêu? Quyến rũ người ở trong phủ, ngươi sợ da mặt mình dày quá à?”
Đôi mắt sưng đỏ của Thủy Linh Ngữ lại giàn dụa: “Bà nội! Con không cố ý, con chỉ định đến đây hái ít hoa về dạy Ngũ muội làm phấn son thôi.
Con thường xuyên đến đây nhưng chưa từng gặp bất cứ vấn đề gì, bà nội, người có thể hỏi nha hoàn phụ trách quét dọn ở đây, họ đều biết con rất thích hoa chỗ này!”
Lão phu nhân nhìn về phía Vương ma ma, Vương ma ma gật đầu, sau khi bà phát hiện ra chuyện thì đã hỏi nha hoàn phụ trách ở đây, Thủy Linh Ngữ quả thật rất hay ra vào Yến Lan hiên.
Thủy Linh Ngữ khóc đến lê hoa đái vũ: “Con hái hoa xong, định rời khỏi như bình thường thì đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, con bị biểu ca… Bị biểu ca ôm vào phòng… Hu hu… Biểu ca uống rất nhiều, ánh mắt đục ngầu, con liều mạng nói với huynh ấy con là Thủy Linh Ngữ, cầu xin huynh ấy đừng làm như vậy với con! Nhưng… Nhưng hình như biểu ca không hề nghe thấy con nói gì cả… Bà nội, con thật sự… Con thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy… Một nữ tử mất trinh tiết chỉ có thể làm thiếp cho người ta thôi, con là thiên kim phủ Thượng Thư, cô cô là Hoàng phi, các tỷ tỷ một người là Thái tử phi tương lai, một người là Thế tử phi tương lai, con còn chưa đến mức tự giày xéo mình đi mê hoặc một đứa con của vợ lẽ để rồi làm thiếp cho hắn, bà nội… Xin bà nội minh giám!”
Quả thật, cửa phủ Thượng Thư cao quý như vậy, đừng nói đến con vợ lẽ, cho dù có là Hoàng tử đến xin cưới thiên kim Thủy phủ làm thiếp, bà và Thủy Hàng Ca cũng phải suy nghĩ lại.
Chuyện lần trước xảy ra ở Quách phủ, bà ít nhiều cũng biết một chút, nếu nói Tần Chi Tiêu không có ý nghĩ không an phận gì với Thủy Linh Ngữ thì bà khó mà tin được.
Lần trước Thủy Hàng Ca bắt gặp bọn họ ở chung một phòng, Tần Chi Tiêu đã một mực khẳng định là mình chỉ đi qua, hừ! Rõ ràng chỉ muốn đùa bỡn Thủy Linh Ngữ, không muốn cho nó một danh phận! Thủy Linh Ngữ là thứ nữ thì sao? Thứ nữ cũng là thiên kim phủ Thượng Thư! Cũng là hoàng hoa khuê nữ! Há lại để Tần Chi Tiêu hắn chơi đùa hết lần này đến lần khác?
Lão phu nhân che mũi, không muốn bị mùi rượu xông cho ngạt thở: “Người đâu? Gọi Lão gia đến đây!”
“Vâng!” Phỉ Thúy nhấc váy, ra khỏi sân viện chạy đến thư phòng.
Thủy Linh Ngữ mừng thầm, gạo sống cuối cùng cũng nấu thành cơm chín, lúc này đây, dù Tần Chi Tiêu có muốn hay không thì cũng phải cưới nàng ta! Thủy Linh Ngữ sờ cái bụng bằng phẳng, cười nhẹ một tiếng, bởi vì rất nhanh thôi, nàng ta sẽ có một chứng cứ không thể chối cãi được!
Khoảng gần nửa khắc sau, Phỉ Thúy quay trở lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lão phu nhân nhíu đôi mày hoa râm: “Sao vừa đi đã về rồi? Lão gia không ở trong phủ sao?”
Phỉ Thúy nghiêm túc bước tới gần Lão phu nhân, kể lại chuyện gặp Đỗ ma ma trên đường cho bà.
Huyệt thái dương của Lão phu nhân nhảy lên, hai mắt trợn trừng!
“Buồn cười! Buồn cười! Ta cũng muốn xem là ai ăn gan hùm mật gấu, dám gây chuyện trong viện của Mẫn Ngọc, gọi cả Lão gia đi!” Ngực Lão phu nhân phập phồng như sóng biển, hít thở như sóng lớn, lửa giận tuôn trào như muốn hủy trời diệt đất! Nếu nói chuyện của Thủy Linh Ngữ là đánh vào mặt bà, bà chỉ có chút khó chịu, nhưng bôi nhọ Thủy Mẫn Ngọc thì không khác nào đâm mạnh vào tim bà một nhát!
Thủy Linh Ngữ bối rối, Lão phu nhân… Cứ như vậy mà đi? Phụ thân cũng không tới? Như vậy nàng ta diễn vở kịch này cho ai xem? Ngay lúc Lão phu nhân xoay người, nàng ta tự tiếp thêm can đảm rồi cao giọng: “Cung tiễn tổ mẫu!”
Bước chân của Lão phu nhân hơi dừng lại, lúc này mới nhớ ra còn có một chuyện phải giải quyết, bà hít sâu mấy hơi, nói: “Để Đại tiểu thư đưa Biểu thiếu gia về phủ Thừa Tướng! Thuận tiện nói cho phủ Thừa Tướng bọn họ biết đứa con trai ngoan này đã làm ra chuyện tốt gì!” Loại chuyện này vốn không nên để một nữ tử chưa chồng dính vào, vì vậy Vương ma ma mới ngại không muốn nói ra trước mặt Thủy Linh Lung.
Nhưng bây giờ bà không thể phân thân được, Thủy Hàng Ca và Thủy Mẫn Ngọc nhất định phải ở lại, Tần Phương Nghi bà không tin được, Thủy Linh Khê thì không gánh vác nổi, Thủy Mẫn Huy lại không có trong phủ, như vậy chỉ còn Thủy Linh Lung thôi.
Chẳng biết nghĩ tới cái gì, bà cười nhẹ một tiếng, càng quyết tâm phái Thủy Linh Lung đi làm.
Thủy Hàng Ca và Lão phu nhân gần như là cùng lúc chạy tới sân viện của Thủy Mẫn Ngọc, ở cửa, Thủy Hàng Ca phát hiện Lão phu nhân tức giận đến sắc mặt trắng bệch liền vội vàng thế chỗ Vương ma ma, tự mình dìu bà: “Để con đỡ mẹ, mẹ bớt nóng đi, đừng tự làm mình bị thương, nếu không con sẽ rất đau lòng.”
Lão phu nhân hừ lạnh, hất tay ông ta ra: “Ngươi rốt cuộc là yêu thương lão bà bà này, hay là sợ ta chết ngươi phải chịu đại tang?”
Đầu Thủy Hàng Ca ong ong, sắc mặt hoảng hốt, mặt dày tiến tới đỡ Lão phu nhân lần nữa: “Mẹ à, mẹ nghi oan cho con quá, con là do mẹ sinh ra, cũng là một tay mẹ nuôi lớn, sao con có thể không yêu thương mẹ được chứ?”
Lão phu nhân lại khẽ hừ, không để ý tới hắn, nhưng… Cũng không hất tay của hắn ra.
Thủy Hàng Ca thở dài một hơi, người lớn tuổi thì phải dỗ, ông ta rất hối hận ngày trước không dỗ dành con cái để tích lũy kinh nghiệm, để đến hôm nay cũng không biết phải làm thế nào để dỗ Lão phu nhân vui vẻ.
Lão phu nhân và Thủy Hàng Ca theo sự hướng dẫn của Đỗ ma ma đi qua Nguyệt Lượng môn, xuyên qua nhà chính, vòng sang hành lang gấp khúc thì gặp được kẻ gây sự ở phòng phía Tây.
Tổng cộng có ba tên, tất cả đều quần áo không chỉnh tề, có áo nhưng không có quần, búi tóc rối tung che hết nửa bên mặt, hơn nữa bọn họ còn bị đánh đến mức mặt mũi biến dạng, bởi vậy, Lão phu nhân và Thủy Hàng Ca cũng không biết họ là ai, chỉ biết là hai gã trong đó vóc người nhỏ gầy mặc đạo bào màu xám, hình như..
Là đạo đồng của Dương đại tiên.
Đỗ ma ma chỉ vào một nam tử to lớn: “Ngươi mau nói lại việc vừa rồi cho Lão phu nhân và Lão gia nghe, không được thêm mắm dặm nuối, cũng không được giấu diếm, biết chưa?”
Nam tử, không, Quách Diễm bày ra bộ dạng thấp thỏm lo âu, hành lễ với Lão phu nhân và Thủy Hàng Ca, lớn giọng kể lại: “Là như vậy, Lão phu nhân, Lão gia! Nô tài theo tiên đồng đến bắt yêu, tiên đồng nói bên trong yêu khí hoành hành, nô tài liền một cước đá cửa, bắt yêu như cứu hỏa, nô tài lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ, nô tài vừa vào nhà đã thấy ba người này làm… Làm chuyện không sạch sẽ!”
Chuyện không sạch sẽ? Ba nam nhân? Với nhau? Làm thế nào? Thủy Hàng Ca ngây người, kinh ngạc đến nỗi không nhả ra được một chữ!
Quách Diễm chỉ vào hai người gầy yếu hơn, vẻ mặt ngây thơ, “thuộc như cháo chảy” nói: “Hắn nằm dưới, hắn nằm giữa, còn hắn, thì nằm trên!”