Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****Việt Tùy ngay cả sắc mặt cũng không hề biến đổi, giống như căn bản không biết bản thân mình có cái gì đáng để người ta đố kị.
“Chính bộ dạng này của ngươi khiến cho mọi người ghen tị, nhưng ngươi lại cố tình bày ra vẻ mặt ngu ngơ không hiểu chuyện gì. Ngươi có phải đang cảm thấy ta không nói lí lẽ hay không?” Uất Trì Vô ương ha hả cười nói.
Nét mặt bởi vì kích động trong lòng mà trở nên có phần dữ tợn kia của hắn thực sự khiến cho Việt Tùy cảm thấy người này điên điên khùng khùng và bất chấp lý lẽ cực kỳ.
“Là vì chủ tử sao?”
Việt Tùy cũng không phải tên ngốc. Y chỉ là một sát thủ nhỏ nhoi. Trong mắt người trước mặt đây, y chẳng qua cũng chỉ như một quân cờ mặc người sai khiến. Hắn sao có thể sinh lòng ghen tị đối với mình được? Đúng là chuyện nực cười. Uất Trì Vô Ương căn bản không có lý do để đố kị với một kẻ mà hắn vẫn luôn khinh thường như thế, nếu có thì nguyên nhân chỉ có một, đó chính là vì người nọ mà thôi.
“Ngươi có biết hay không, nhiều năm như vậy, hắn là người đầu tiên hoàn toàn không thèm đếm xỉa, thậm chí khinh thường ta.”
Uất Trì Vô Ương thoáng có phần kích động và xót xa,nói, “Nhưng hắn lại cực kỳ quan tâm chăm sóc cho ngươi. Lúc ấy ta thực sự có chút ngạc nhiên, ngươi rốt cuộc có cái gì đặc biệt mà ta không có chứ?”
Việt Tùy nhíu mày, nhớ tới lần đầu tiên cùng người này chạm mặt, đó là lúc y cùng Việt Thương vô ý ký kết một hiệp ước với Uất Trì Vô Ương. Khi ấy, Uất Trì Vô Ương tỏ ra đặc biệt có hứng thú với y.
“Ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, ta đã biết, trên đời này, sẽ không thể tìm được một ai xuất chúng hơn so với hắn. Ngươi nói có đúng không?”
Việt Tùy khẽ gật đầu. Đúng vậy, chủ tử là độc nhất vô nhị, là người mà vĩnh viễn trên thế gian này không một ai có thể vượt qua.
Uất Trì Vô Ương càng lúc càng thêm kích động, “Ta thành lập Thiên Thần cung nhiều năm như thế, ở trên giang hồ uy danh vang dội lẫy lừng, những kẻ dám đối đầu với ta đều bị ta một tay loại bỏ. Đáng tiếc, cho dù ta có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua được Thương Nguyệt lâu.”
“Mà Thiên Thần cung, sau cùng cũng bị hủy diệt bởi bàn tay của hắn. Hắn thậm chí còn phá cả Cửu chuyển Tỏa hồn đại trận của ta. Ngươi nói xem, trên đười này còn có cái gì mà hắn không làm được sao?”
Thấy Việt Tùy không nói lời nào, Uất Trì Vô Ương thế nhưng lại càng thêm lớn tiếng, “Ngươi hoàn toàn không hiểu, rằng ta ngưỡng mộ hắn biết bao nhiêu! Thế nhưng bên cạnh một người hoàn mỹ như hắn tại sao lại là ngươi? Ta không cho phép!”
Uất Trì Vô Ương không chút kiêng nể, triệt để phát tiết ra những phẫn nộ cùng địch ý vẫn một mực che giấu dưới tận đáy lòng. Mà Việt Tùy đứng ở một bên thế nhưng lại lơ đễnh thất thần. Y bỗng chốc nhớ tới Việt Thương đã từng nói một câu như thế này: ‘Vũ vương và Bát vương rất giống nhau, cả hai đều tự cho mình là thiên chi kiêu tử, chưa bao giờ bị chèn ép hay gặp phải bất cứ thất bại nào. Những người quá mức tự mãn và kiêu ngạo như thế, ngươi càng chèn ép đè bẹp nhuệ khí của hắn thì trái lại, hắn đối với ngươi sẽ càng thêm kính trọng.’
Hiện tại, Việt Tùy nhìn vào một Uất Trì Vô Ương đang kích động vô cùng kia, đột nhiên rất muốn nói với Việt Thương rằng, ‘Chủ tử, người diệt Thiên Thần cung của hắn, hủy hoại kế hoạch của hắn, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn hắn, hắn lại càng thêm ngưỡng mộ và mê luyến người’.
Chủ tử, ngay từ đầu người không phải đã nhìn thấu rồi hay sao? Người tuy rằng chưa hề nói rõ ra, thế nhưng sớm đã nắm được tận tường bản chất con người bọn họ.
“Hôm nay là ngày chết của ngươi!” Có lẽ đã nói đủ rồi, Uất Trì Vô Ương quyết định không cùng người kia dây dưa thêm nữa.
Tuy rằng Việt Tùy không biết sự tự tin của đối phương là từ đâu mà có, như thế nào người kia lại cho rằng hắn chắc chắn có thể giải quyết gọn gẽ được mình? Bất quá y còn có một chuyện đáng bận tâm hơn nữa, “Tục mệnh cổ là thật hay giả?”
Y cũng không phải tên ngốc. Lúc ấy ở trong cốc, bốn vị đường chủ đều có mặt, Uất Trì Vô Ương đã nói đến thực mạch lạc rõ ràng. Nếu như chỉ vì muốn giết mình mà phải chịu trăm ngàn cực khổ để lừa mình tới chỗ này thì không có khả năng! Trực giác mách bảo y, rằng Uất Trì Vô Ương chắc chắn sẽ không làm một việc hao tổn nhiều tâm tư như thế.
Uất Trì Vô Ương khẽ cười ra thành tiếng, “Tục mệnh cổ đúng là giả.”
Việt Tùy mắt cũng không chớp lấy một cái, chăm chú nhìn thẳng vào đối phương.
Uất Trì Vô Ương vươn tay nhẹ nhàng gạt một lọn tóc đang bay loạn ra phía sau đầu, nói, “Ngươi đoán không sai, ta đích thực có cách khác để cứu hắn.”
Biết được người nọ có lẽ còn cứu được, biểu tình trên mặt Việt Tùy bỗng chốc bình ổn đi rất nhiều, “Kỳ thực ngươi không cần phải làm như vậy.”
Nếu như ngay từ đầu, người này đưa ra điều kiện muốn dùng tính mạng của y để đối lấy phương thức cứu mạng cho chủ tử, chắc chắn y sẽ không chút do dự mà đáp ứng ngay, cần gì phải chạy đến một nơi xa xôi hẻo lánh như thế này đâu. Tiêu Nhất Sơn đã từng nói, Uất Trì Vô Ương là một người giỏi mưu tính, hắn sẽ không làm ra loại chuyện mất công mất sức mà lại chẳng được gì, chuyện này chắc chắn còn có điều gì uẩn khúc.
Quả nhiên Uất Trì Vô Ương nở một nụ cười, “Ta nói rồi, ta đố kị với ngươi. Ta là một người thông minh. Ta hiểu rõ giết ngươi không thay đổi được bất cứ chuyện gì cả, trái lại chỉ làm cho hắn càng thêm chán ghét ta thôi.”
“Cho nên, ta quyết định biến thành ngươi.”
Đôi con ngươi của Việt Tùy mãnh liệt co rút lại, tựa hồ như vừa bắt gặp được một chuyện đáng sợ nhất thế gian.
Uất Trì Vô Ương cười cười. Việt Tùy bất thình lình rút đoản đao, không chút do dự giơ lên căn xuống yết hầu của chính mình. Y sẵn sàng hy sinh cả tính mạng để đổi lấy một tia hy vọng hồi sinh cho chủ tử, y tin rằng nếu như Uất Trì Vô Ương có cách cứu Việt Thương, hắn chắc chắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn Việt Thương suy yếu dần mà chết. Thế nhưng, mưu đồ kia của Uất Trì Vô Ương, y có chết cũng không thể để cho hắn được toại nguyện.
Việt Tùy thậm chí không dám tưởng tượng, một khi Uất Trì Vô Ương thực sự biến thành mình, chủ tử có thể nào nhận ra được người kia là giả mạo hay không.
Nếu không nhận ra, vậy thì chủ tử sẽ như đã từng đối xử với mình trước đây mà thương yêu Uất Trì Vô Ương sao?
Đây là điều mà y không cách nào chịu đựng được…
Uất Trì Vô Ương dường như đã sớm đoán được suy nghĩ của người nọ. Ngay thời khắc Việt Tùy vung đao, một đám dây leo và rễ cây vun vút phóng tới, trong nháy mắt đã trói chặt lấy y. Uất Trì Vô Ương cũng cấp tốc xông tới điểm vào huyệt đạo trên người đối phương.
Việt Tùy nhìn vào đống rễ cây và dây leo chẳng biết từ đâu bò đến trên người mình, sau đó liền thấy mấy nam nhân nhảy ra từ phía sau lưng Uất Trì Vô Ương. Đám người này tuy rằng thoạt nhìn rất xa lạ, thế nhưng căn cứ vào y phục trên người, rõ ràng là thôn dân của làng thợ săn kia.
Uất Trì Vô Ương đắc ý cười, “Tục mệnh cổ là giả, nhưng người Miêu là thật.”
Mấy người nhanh chóng đi tới khiêng Việt Tùy lên vai rồi vùn vụt lao đi giữa khu rừng rậm rạp, hoàn toàn không gặp bất cứ trở ngại nào.
Việt Tùy gắt gao nhìn Uất Trì Vô Ương, trong lòng âm thầm phỏng đoán đây là mưu kế của hắn, thế nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn moi ra chút tin tức hữu dụng từ phía đối phương, “Ngươi chết tâm đi, chủ tử sẽ không có chuyện không nhận ra ta.”
Những lời này đích thực khiến cho Uất Trì Vô Ương nổi giận. Hắn giáng một cái bạt tai thật mạnh lên mặt Việt Tùy, đánh mạnh đến mức khuôn mặt Việt Tùy lệch sang một phía, máu tươi kèm theo đau nhức mãnh liệt tràn ra.
“Suốt dọc đường đi, ngươi chẳng phải không rên một tiếng hay sao? Bây giờ như thế nào lại lắm lời vậy?”
Dứt lời lại nhặt một nắm cỏ nát dưới đất, thẳng tay nhét vào trong miệng Việt Tùy.
Một đống bùn đất hòa trộn với lá cây mục nát nhét đầy trong khoang miệng, Việt Tùy chỉ có thể bị cưỡng chế mà tắt tiếng, không nhúc nhích để mặc đám người kia khiêng mình trở về thôn trang lúc trước vừa mới rời đi.
Đám thợ săn trong thôn vô cùng quen thuộc đối với Uất Trì Vô Ương, vừa nhìn thấy bọn họ trở về đã tức thì chạy tới, vẻ mặt tựa như không có gì ngoài dự đoán.
“Thiếu chủ, người đã về.”
“Giải xuống trước đi!”
Việt Tùy bị ném vào một gian hầm bên trong một căn nhà thôn dân nào đó. Trước khi rời đi, đám người nọ vỗ mạnh lên lưng y mấy cái, khiến cho y nhịn không được mà ho khan và nôn mửa một hồi, đồng thời phun hết bùn đất và lá mục trong miệng mình ra.
Nhưng còn chưa kịp phản ứng, một người trong đám thợ săn kia đã dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai bắn thẳng một thứ gì đó vào trong miệng Việt Tùy. Vật kia vừa lọt vào khoang miệng đã tức tốc trượt thẳng xuống dạ dày. Mgay sau đó, sắc mặt Việt Tùy nhất thời xám đen một mảnh.