1.
Vì thức đêm chạy deadline mà ta bị đột tử. Khi tỉnh lại thứ ta nhìn thấy không phải là trần nhà bệnh viện mà là một căn nhà đơn sơ mộc mạc, xung quanh là vải bố trắng với tiền vàng mã.
Bên cạnh không có nhân viên y tế mà chỉ có một nam tử mặc đồ trắng, nhấp miệng, ánh mắt dò xét nhìn ta.
Chẳng lẽ đây là địa phủ?
Hắn mở miệng: “Ăn, ăn cơm?”
Hạ tầm mắt xuống thấy trong tay hắn cầm một cái màn thầu lớn.
Đây không phải địa phủ.
Chắc hẳn là ta xuyên không rồi.
Nếu vậy xung quanh giống như cách bài trí linh đường. Chẳng lẽ nguyên chủ cũng đã c.h.ế.t rồi sao?
Có lẽ là vậy.
Ta lập tức nhắm mắt lại, ngừng thở, nỗ lực giả dạng thành thi thể.
Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp: “Nương tử cũng không cần ta sao?”
Cái gì? Nương tử?
Ta một lần nữa mở to mắt, nhìn về phía nam tử có gương mặt tuấn tú kia. Ánh mắt như biết nói, ủy khuất, khẩn trương cùng mất mát khiến trái tim sắt đá của ta cũng dâng lên một chút đau xót.
Ta cảm giác nơi nào có chút không khoẻ.
Thân thể như không thuộc về ta nữa, không còn chủt sức lực.
Ta run run rẩy nâng tay lên, hắn cũng nghiêng đầu theo, chú ý tới động tác của ta, đem cái màng thầu trên tay đưa cho ta.
Ta … không có gì để nói.
Chân thành cảm ơn...
2.
Một lúc sau có một đại phu tiến và bắt mạch cho ta.
Ta nói mình bị mất trí nhớ, quên hết mọi việc, hắn lại ngưng thần bắt mạch cho ta thêm một lúc thật lâu.
Cuối cùng hắn cười lạnh: “Đầu óc hỏng rồi cũng sẽ không phải là không tốt.”
Nguyên chủ của thân thể này đã làm chuyện gì?
Hắn chỉ là chỉ chỉ nam nhân bên cạnh ta nói: “Phu quân của ngươi.”
Ta chớp chớp mắt, chờ hắn nói tiếp, nhưng hắn thu thập đồ đạc vào hòm thuốc, không một lời tạm biệt.
Dứt khoát mà đi luôn rồi.
Sau đó lại có một đại thẩm đến chăm sóc ta, một bên dùng ánh mắt sắc bén nhìn ta, một bên ngoài miệng âm dương quái khí mà châm chọc ta.
Nàng một bên đút, một bên trợn trắng mắt.
“Ngươi là cái gì thiên kim tiểu thư nha, không hài lòng liền đi nhảy sông, đã thế vẫn còn sống sót.”
“Muội muội ngươi cùng Tần tú tài tình đầu ý hợp, ngươi không đến chúc phúc, nhân lúc còn sớm hết hy vọng, an phận mà cùng A Thọ sinh hoạt.”
“A Thọ nào điểm không tốt? Còn không phải là đầu óc so người bình thường phản ứng chậm một chút sao? Bộ dáng này, tính tình này có điểm không xứng với ngươi?”
Ta cầm bát cháo lên uống, nhìn ra cửa thấy A Thọ ngồi ở ghế gấp, cảm giác tồn tại dường như bằng không, cứ chăm chăm nhìn về phía cửa, thi thoảng nhìn về phía ta, ánh mắt đều là sợ hãi.
Ta biết không biết đây là tình huống gì.
Đôi mắt hắn quá mức thuần triệt, giống tiểu hài tử, liếc mắt một cái nhìn thấy đáy, không phải là người có đầu óc bình thường.
Đại thẩm nhận ra ánh mắt của ta, thở dài: “A Thọ, đừng đợi, gia gia ngươi phải đi xa, một chốc cũng chưa về. ”
Ta nhìn ánh mắt bi thương của đại thấm, bỗng nhiên ý thức được “Đi” trong miệng nàng mang nghĩa khác.
Ta nhìn bài trí trong căn phòng, lẩm bẩm tự nói: “Không phải do ta chứ......”
Sắc mặt đại tẩu biến đổi, trợn trắng mắt: “Liên quan đến ngươi.”
3.
Ta nằm hai ngày, đại thẩm luôn đến đúng bữa đưa cơm cho ta.
Từ đó ta cũng có thể tìm hiểu được một số truyện.
Nguyên chủ cùng muội muội của nàng cùng thích một thư sinh. Khi nàng chưa xuất giá thì luôn cùng muội muội đấu đá, tính tình ương ngạnh, đanh đá, không ai dám đến cửa cầu thân.
Mà cha mẹ A Thọ mất sớm, lại là một kẻ ngốc, cũng không ai nguyện ý gả con gái cho hắn.
Gia gia của A Thọ bệnh nặng, muốn đem A Thọ an bài thỏa đáng, cùng với phụ mẫu của nguyên chủ ăn ý với nhau, kết thành nhân duyên.
Nguyên chủ khóc nháo đều không có tác dụng, nàng gả đi không bao lâu thì muội muội cùng với tú tài liền đính hôn.
Lão gia tử đi, ngánh nặng đều đè nặng lên người nguyên chủ.
Sinh hoạt thảm đạm, tiền cảnh u ám, mà người trong thôn đều nói Tần tú tài tương lai sẽ làm quan, muội muội nàng sẽ trở thành phu nhân quan phủ.
Nguyên chủ tâm lí yếu ớt, nghĩ quẩn liền nhảy sông, được người trong thôn cứu lên, hôn mê không tỉnh.
Sau đó ta xuyên tới.
Ngày thứ ba, ta xuống giường.
Ngồi ở trên ghế, để tay lên đầu gối, mờ mịt mà nhìn ra ngoài sân.
A Thọ ngồi xuống bên cạnh ta, nhìn ra ngoài cổng rồi lầm bẩm: “ Gia gia còn chưa trở về.”
Sự cô đươn hiện lên rõ trong mắt hắn.
Ta nâng tay lên định xoa đầu hắn, nhưng hắn lại cứng đờ người, thân thể bất giác phát run.
Tay ta bất động giữa không trung, không dám hạ xuống.
“Ta đã từng đánh ngươi sao?”
Lông mi hắn run rẩy, mở to mắt, gật đầu nhẹ đến cỡ khó phát hiện.
Sau đó lại bổ sung: “ Ta chưa từng các trạng, người khác cũng không biết, nương tử đừng đánh ta.”
“ Ta thường đánh ngươi thế nào?”
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, vươn ra ngón tay chỉ chỉ đầu mình: “Đánh nơi này.”
Lại chỉ chỉ chính mình cánh tay cùng eo: “Gia gia đi rồi còn véo nơi này, nắm nơi này.”
Thanh âm của hắn ngày càng nhỏ dần: “ nương tử không nhớ gì sao?”
Nguyên chủ quả thật tệ đến mực thế sao.
Ta cố gắng áp chế nội tâm đang không ngừng phỉ nhổ, lộ ra biểu cảm nhu hòa nhất, nhìn hắn gật đầu.
Mới vừa nói xong một chút, hắn bỗng nhiên nắm lấy góc áo, cúi người xuống nhỏ giọng nói: “Không có, không có, ta vừa mới nói dối, nương tử đừng đánh ta.”
Ta ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt hắn bởi chột dạ mà chớp chớp, nói chuyện không có tự tin mà ấp a ấp úng: “Nương tử về sau, cũng, cũng sẽ không đánh ta...... Đúng không?”
Ta nhịn không được đáy lòng thở dài, nhẹ nhàng mà nắm lấy bàn tay hắn: “Đúng vậy, nương tử sẽ không đánh ngươi, nương tử sẽ là người đối xử tốt nhất với ngươi trên thế gian này.”