Thê Tử

7.

Than cái gì mà than kiếp sau phúc khí đều không có mà cho ngươi than.

Ta đè thấp âm thanh, không cho người khác nghe thấy.

“Ngươi cũng đi mau.”

Tú tài khiếp sợ lại thất vọng nhưng hắn dù tức giận thế nào cũng chỉ nói được một câu: “ Ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Sau đó nổi giận đùng đùng mà phất tay áo rời đi.

Cái năng lực này còn không bằng cả Liễu Uyển.

Ta nhìn bóng dáng hai người đó, trong lòng nổi lên suy nghĩ riêng.

Một người có tâm kế nhưng không nhiều lắm.

Một người thì sĩ diện hão không có thực lực.

Xem ra cũng không đáng để đề phòng.

Đại hán hóng chuyện có vẻ như chưa đã mà lại kết thúc rồi đành quay đi làm việc.

Trên bờ ruộng chỉ còn ta và A Thọ, hắn nói: “Nương tử, ta ăn no” xong xuống ruộng tiếp tục thu hoạch lúa mạch.

Hình như hắn nói ít hơn, ta cảm giác được có điều gì đó không thích hợp.

Thẳng đến buổi tối nhìn đến hắn cầm một cái màn thầu mà phát ngốc.

Màn thầu kia là chiếc cuối cùng mà lão gia tử trước khi qua đời làm cho A Thọ, lão gia tử không trở về, A Thọ chỉ còn lại một cái, không nỡ ăn, vẫn luôn cất gữi cẩn thận, bị ẩm mốc meo. Lão gia tử làm màn thầu rất ngon, hiện giờ lại cứng như đá, cắn một ngụm có thể gãy mất chiếc răng.

Ta nhận thấy được hắn trầm mặc đến quỷ dị.

Lúc trưa không phải vẫn còn tốt sao?

Ta ngồi xuống cạnh hắn: “Sao ngươi lại không vui?”


A Thọ cầm màn thầu, chậm rãi lắc đầu.

Ta quay sang nhìn hắn, hắn dừng một chút rồi lại quay mặt sang phía khác.

Gương mặt trắng nõn, miệng phồng lên giống như một tiểu hài tử bị ủy khuất lại không dám nói.

Ta thiếu chút nữa bị chọc cười.

Ta nhịn xuống khóe miệng đang nhếch lên, giả bộ u oán: “A Thọ không để ý đến ta.”

Hắn vừa nghe liền lập tức quay mặt lại về phía ta mà phủ nhận: “Ta không phải không để ý tới nương tử.”

Ta vẫn tiếp tục trêu chọc hắn: “Người có.”

Cảm xúc của người trước mắt đều viết lên mặt, A Thọ hạ miệng xuống, bĩu môi: “Không có.”

Ta hỏi tiếp: “Vì sao?”

Hắn vân vê chiếc màn thầu trong tay, rầu rĩ mà mở miệng: “Dương bá bá nói nương tử không nhớ rõ mọi chuyện trước kia.”

Ta gật đầu: “Đúng vậy, rất nhiều điều không nhớ rõ.”

Hắn không ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc màn thầu trên tay: “Trần thẩm cùng Dương bá bá đều nói nương tử không giống trước kia.”

“Vậy A Thọ thích ta của bây giờ hay ta của trước kia?”

Màn thần bị hắn vân vê đến không còn hình dạng, âm thanh líu ríu: “Thích nương tử bây giờ.”

Hắn thẳng thắn thành khẩn mà nói làm cho ta có chút ngượng ngùng.

Mặt ta có chút hơi nóng lên.

Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ: “Nhưng nương tử không thích ta.”

“Hôm nay nương tử lại nhìn chằm chằm hắn, hắn vừa xuất hiện nương tử cũng chỉ nhìn hắn, nương tử thích hắn, cho nên mới nhìn hắn, hắn đi xa rồi mà nương tử vẫn nhìn theo hắn.”


Đoạn này hắn nói thật lưu loát, hẳn là suy nghĩ trong lòng của hắn từ rất lâu, cùng với thanh âm nhỏ nhẹ làm người ta không khỏi thương xót.

Trời đất chứng giám lúc ấy ta nhìn hai người kia rời đi chỉ để khẳng định suy đoán trong lòng mình.

“Nương tử đã quên rất nhiều chuyện, cũng không nhớ rõ hắn, chính là, hôm nay hai người lại gặp mặt, nương tử có phải hay không...... Lại sẽ không cần ta?”

Hắn càng nói càng nhỏ dần như đang nghẹn ngào, tràn ngập lo sợ, bất an.

8.

Giống như tiểu hài tử sợ người lớn không cần nó.

Ta thu lại tâm trạng trêu đùa, nắm lấy tay hắn, kiên định mà mở miệng: “Sẽ không.”

A Thọ không hoàn toàn tín nhiệm ta, bàn tay hắn đang khẽ run rẩy, đôi mắt trong suốt không tạp chất nhìn về phía ta, như chứa đựng vô vàn u buồn.

Ta cảm giác được trái tim hơi hơi quặn thắt, là đang đau lòng hắn.

Tay của ta dùng sức chút, nhìn A Thọ mỉm cười: “Ta nói cho A Thọ một bí mật, ngươi đừng nói ra ngoài.”

Hắn không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.

“Kỳ thật ta là từ trên trời rơi xuống.”

A Thọ nhăn lại mi, nhỏ giọng mà hỏi: “Thần tiên?”

“Ta không phải thần tiên, nhưng, là thần tiên kêu ta tới.”

“Tới làm cái gì?”

“Tới làm người nhà của A Thọ.”

Hắn ngốc ngốc, vành mắt dần dần mà biến hồng.

“Gia gia kêu thần tiên đưa nương tử tới sao?”


Ta trong lòng ngẩn ra.

A Thọ hít hít cái mũi, thanh âm nghẹn ngào: “Gia gia sẽ không trở lại đúng hay không? Ta đi kêu người, như thế nào cũng kêu không tỉnh, thúc thúc bá bá đem gia gia bỏ vào trong rương, nói đó là quan tài."

“Ta nhìn bọn họ đem quan tài cùng gia gia đều vùi vào trong đất, chính là gia gia không phải hạt giống, năm nay vùi vào đất, sang năm không mọc lên, bọn họ gạt ta, gia gia sẽ không trở lại.......”

Thanh âm của hắn ngày càng run rẩy, tay nắm màn thầu cũng run theo, ta thậm chí không thể trấn an hắn được.

Mỗi ngày lúc chạng vạng hắn đều phải ở cửa ngồi một lúc lâu, nhìn mặt trời lặn xuống đỉnh núi, chờ đến ngôi sao đầy trời, nhưng hắn biết người hắn chờ sẽ không bao giờ trở lại.

Hốc mắt rớt ra nước mắt, ở trên mặt hoạt ra vệt nước, rớt đến tro bụi.

“Gia gia nói, hài tử ngoan phải ăn cơm, người có phải hay không đã biết lúc người đi rồi ta ăn không đủ no, cho nên kêu nương tử tới?”

Ta khẽ nhếch khóe môi, yết hầu lại phảng phất bị vật gì đó chặn lại.

Đôi mắt ướt át nhìn ta, chờ ta nói gì đó.

Trong lòng khẽ đau, ta nhẹ nhàng mà nói: “Đúng vậy.”

“Gia gia ngươi chọn qua chọn lại rất nhiều rất nhiều người mới lựa được ta, hắn hỏi ta, tiểu cô nương, muốn có người nhà không, ta nói muốn, hắn mới xin thần tiên đem ta đưa đến bên người A Thọ, A Thọ cũng chính là người nhà của ta, do chính ta chọn”.

A Thọ thanh âm nhỏ như muỗi: “Nhưng ta là hài tử ngốc, gia gia không cùng ngươi nói sao?”

Ta đưa khăn cho hắn lau nước mắt: “Nói bậy, A Thọ tốt như vậy, ta liền thích A Thọ.”

A Thọ ngoan ngoãn giống như một chú mèo nhỏ, làm ta chảy nước mắt, ta nói: “Ta là thần tiên phái tới, không giống những người khác, biết A Thọ là tốt nhất.”

“So với Tần tú tài còn tốt hơn?”

“Dĩ nhiên là tốt hơn nhiều.”

“Nương tử thật tốt, không ai bằng nương tử.”

Lòng ta mềm nhũn, bỗng nhiên nảy lên tâm tư nhỏ.

Ngây ngốc, tính ra cũng tốt.

9.

Cô nhi sao, tuy rằng không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, nhưng được trải qua nhiều thăng trầm, ấm lạnh của lòng người.


Viện trưởng nỗ lực mà cho chúng ta những điều tốt nhất, nhưng mà cảng tránh gió cũng sẽ mưa dột, ta tiến vào xã hội từ rất sớm, gặp qua đủ loại người, không ai giống ai.

Mới ra đời thường bị người ta lừa, ai nói gì cũng tin. Dần dần ta sinh ra cảnh giác với tất cả mọi người.

Mà sự thuần khiết của A Thọ đã chạm tới trái tim ta.

A Thọ làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, trời chưa sáng liền rời giường tiếp tục thu hoạch lúa mạch, hắn nói gia gia dạy rằng phải thu hoạch thật nhanh để chờ người tới mua.

Khi hắn đi ta vẫn còn mơ mơ ngủ, tỉnh dậy thì sẽ ngồi nói chuyện với mấy thím trong thôn.

Ta vừa tới không lâu, ấn tượng của mọi ngươi về nguyên chủ cũng không tốt nên muốn nói chuyện nhiều hơn, thay đổi hình tượng trong lòng người khác.

Dần dà mọi người cũng thay đổi cái nhìn về ta.

Hiện tại cũng không bị xa lánh.

Các nàng hiển nhiên đối ta cũng đã tò mò thật lâu, hỏi ta chút vấn đề, làm ta đưa cơm cho A Thọ bị trễ.

Khi ta mang cơm đến, thấy A Thọ vẫn ở ruộng cắt lúa mạch, liền gọi hắn lên nghỉ ngơi.

Đảo mắt liền nhìn thấy có một cô nương đứng bên cạnh hắn.

Ta im lặng đến gần.

Thanh âm Liễu Uyển quá nhỏ, ta không nghe thấy.

A Thọ bỗng nhiên đứng thẳng eo đột nhiên nhìn Liễu Uyển mắng: “Nương tử đối với ta tốt nhất!”

Âm thanh này khiến ta giật mình sửng sốt, Liễu Uyển cũng bị bất ngờ mà đứng yên không nhúc nhích, dồng thời cũng thu hút mọi ánh nhìn của mọi người ở ruộng.

A Thọ lại kêu: “Nương tử nhà ta là tốt nhất, nàng sẽ không đánh ta!”

Ta trơ mắt mà nhìn Liễu Uyển tức giận không nói lên lời.

Không nhịn được mà bật cười, đi đến đưa nước cho A Thọ.

“Kêu lớn tiếng như vậy làm gì, giọng nói khàn hết rồi.”

A Thọ nhận lấy chén nước nhưng không có uống, ngược lại ủy khuất mà cáo trạng với ta: “Nàng ta nói nương tử đánh ta, ta nói là không có, nàng ta vẫn cứ hỏi, nói ta đừng sợ, còn chắn trước mặt ta, làm lúa mạch cũng chưa cắt xong được.”

Ta đem hộp cơm đưa cho hắn: “Ta đã biết, ngươi mau đi ăn cơm, ăn xong lại cắt tiếp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận