The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

Cánh cửa mật thất đóng sầm lại, vang vọng và chấn động cả một khúc hành lang tối trước khi lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng quỷ dị.

- Nơi này được bảo vệ bởi 10 lớp phong ấn do chính công chúa và ngài công tước huyết tộc thiết lập. Trừ phi đối thủ là thiên đế và tôi, người được uỷ quyền canh giữ ở đây, thì không ai có thể phá cửa đột nhập vào. Bản thân quán rượu này cũng đã được phủ lên một lớp bọc tàng hình tương khắc với pháp thuật của thiên thần. Cho nên, cậu có thể cảm phiền giải thích cho tôi chuyện quái gì đã xảy ra được rồi chứ?

Dường như sau khi trông thấy đứa trẻ đang được bế trên tay Louise, Helene không thể không gấp gáp muốn biết cô bé là ai, và vì sao lại giống với công chúa đến thế. Lâu nay cô vẫn muốn tìm cách liên lạc với ma giới, nhưng không hiểu sao giống như là liên kết giữa cô và hai người họ bị thứ gì đó chặn ngang, kể từ dạo ấy cũng bặt vô âm tín.

Nhưng đứa trẻ này... so với công chúa lại giống như hai giọt nước, trừ bỏ việc công chúa là một ma cà rồng trưởng thành, còn cô bé thì chỉ trông như 13, 14 tuổi.

Suy luận duy nhất mà Helene có thể đưa ra đó chính là, đây hẳn là con gái của công chúa. Nhưng chẳng phải tam giới có dòng thời gian không quá chênh lệch hay sao? Cô chưa từng nghe qua việc công chúa có một đứa con mai danh ẩn tích—

- Đứa trẻ này chính là bản thân công chúa điện hạ, Mia-sama.

- C- cái, cái gì???

Nếu như có thể so sánh biểu cảm lúc này của Helene với một thứ gì đó, thì đó chính là bức tranh nổi tiếng "The Scream".

Louise dường như còn không màng đến trạng thái sốc lâm sàng của Helene mà bắt đầu tuôn một tràng tù tì tóm gọn câu chuyện từ đầu đến đuôi:

- Tộc thiên thần đã thua tộc vampire trong đại chiến, nhưng thiên đế sau đó đã giết chết tứ đại gia tộc vampire. Mặc dù đã ở đó chứng kiến sự việc, nhưng tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo. Chỉ biết là Mia, cô ấy đã dùng một loại ma thuật nào đó đem toàn bộ thiên thần chúng tôi trả về thiên giới. Cô ấy bị thiên đế nhốt đi. Tôi nhận ra sai lầm của mình và muốn giúp cô ấy trốn thoát, nhưng khi tôi đến lồng giam thì cô ấy đã trở thành hình dạng như thế này. Tôi mang theo cô ấy trốn xuống nhân giới, sống chui lủi suốt nửa năm. Tôi phải đi làm kiếm tiền nuôi cô ấy, và trùng hợp trở thành nhân viên ở đây, trùng hợp nhận ra đây là căn cứ bí mật của vampire. Nhưng bọn thiên giới cuối cùng cũng đã phát hiện ra tung tích của chúng tôi, và ngoại trừ nơi này ra, tôi không còn nơi nào khác để trốn nữa. Vậy mà hoá ra nơi này có vẻ như cũng được lập nên do chính công chúa và ngài công tước, quý cô Helene cũng quen... biết...? Quý cô Helene, cô sao thế? Sắc mặt của cô không tốt lắm?


Tốt thế quái nào được sau khi phải tiếp thu một lượng thông tin vừa lớn vừa kinh động đến thế kia chứ?

- V- Vậy... vậy cô ấy đúng thật là công chúa ư...? Ngài công tước... đã chết sao...? Còn cậu... nếu như là một thiên thần, tại sao lại có thể vượt qua được hàng phong ấn chống thiên thần???

Helene đang rất cố gắng để đứng vững trên đôi chân của mình, nhưng đầu óc của cô bây giờ đã rối loạn thành một mảnh quay cuồng, hình như là lên cơn cao huyết áp rồi cũng nên. Nếu như hắn ta là thiên thần mà còn vào được đây, vậy chứng tỏ là phong ấn không có tác dụng—

- Về chuyện đó...

Louise nhẹ nhàng đặt Mia đang bất tỉnh nằm xuống tấm áo choàng đã được hắn dùng để lót đất.

Và hắn tiến hành cởi áo của mình ra.

- Cậu, cậu, cậu, cậu nghĩ mình đang làm gì...?!!

Helene đỏ bừng mặt, vừa giận dữ vừa xấu hổ chỉ tay vào chàng trai mà mắng. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, tất cả những gì cô nhìn thấy là một tấm lưng lớn nhưng lại hằn lên trên đó sáu vết sẹo kinh dị từ vị trí xương bả vai chẻ dọc xuống.

- ... là bởi vì, tôi đã không còn là một thiên thần.


Thiên thần sáu cánh...! Đại thiên thần!!!

Đường đường là một đại thiên thần... lại cứ như vậy mà...

- Nhờ thế mà bọn chúng mới tốn nhiều thời gian đến vậy để truy lùng ra tôi. Cắt bỏ cánh của mình để cô ấy có thời gian hồi phục sức mạnh, suy cho cùng cũng không phải là một cái giá quá đắt.

Helene nhanh chóng phản bác:

- Thay vì hi sinh thân phận và sức mạnh của mình, vì sao cậu lại không ngay lập tức đưa công chúa trở về ma giới sau khi tẩu thoát chứ?! Ở nhân giới này chẳng khác gì là địa bàn thứ hai của thiên giới, cậu để cô ấy ở đây có biết là nguy hiểm thế nào không?!

- Vương quốc Vampire có thể là nơi nguy hiểm hơn, vì đó sẽ là nơi đầu tiên bọn chúng đến lùng sục. Tuy nhiên, khác với thiên giới, ma giới không chỉ có mỗi Vương quốc Vampire, chúng không thể quá lộng hành nếu như không muốn xâm phạm đến lãnh thổ của tộc khác. Thêm nữa, tôi không biết sau đại chiến, tộc vampire đã mất mát bao nhiêu, thậm chí là sẽ không đủ sức để đánh lại thiên thần. Cho nên, tôi cố ý lưu lại khí tức của bản thân ở nhân giới để khiến chúng tập trung toàn lực truy nã chúng tôi ở đây, và những dấu vết tôi để lại đó đương nhiên là để đánh lạc hướng. Trước khi tìm một nơi để ở thì tôi đã có cách xoá đi khí tức rồi. Nhưng cách đó chỉ có thể sử dụng tạm thời. Vì vậy, muốn triệt để xoá bỏ khí tức thì chỉ còn lại cách này thôi.

Helene không khỏi bất ngờ khi Louise lại là một người có thể suy nghĩ mọi thứ cẩn thận như vậy. Nếu là một người bình thường, như cô, hẳn là đã quyết định trả lại công chúa về ma giới ngay lập tức rồi.

- Thế bây giờ, bọn chúng đã đuổi đến, cậu tính làm gì?

Louise, lúc này đã mặc áo vào, đăm chiêu một hồi rồi mở miệng đáp:


- Đã đến lúc... cô ấy nên trở về ma giới rồi, vì giờ chúng đã phát hiện ra vị trí của cô ấy không phải là ở đó, mà là ở đây. Tuy nhiên, cô cũng biết đấy, tất cả các cổng không gian đặt ở nhân giới hẳn là đều bị đóng lại và canh gác nghiêm ngặt. Nếu như tôi vẫn còn phép thuật, tôi có thể mở một cổng, nhưng hiện tại...

Hiện tại, ngoài thể lực bất phàm ra, hắn đã chẳng còn chút pháp lực nào trong người nữa.

- Chẳng phải chính cậu ban nãy nói rằng ma giới là nơi nguy hiểm sao? Điều gì khiến cậu chắc chắn việc đưa ngài ấy về bây giờ là an toàn?

- Đương nhiên là tôi chẳng có căn cứ gì về chuyện đó. Nhưng cô ấy sẽ an toàn hơn khi được bảo vệ bởi bọn họ. Hơn là tôi, vừa không có sức mạnh, vừa bị truy nã. Chưa kể, chính tôi là kẻ đã tiếp tay cho thiên đế bắt cóc cô ấy. Ít ra, tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô ấy từ giờ cho đến khi trả cô ấy về tận tay bọn họ.

- ... Công chúa... ngài ấy đã bảo rằng không cần phải lo lắng, nhưng rốt cuộc mọi chuyện lại... Hơn nữa, tôi vẫn không thể tin là ngài công tước đã...

Louise quan sát vẻ mặt của Helene. Nhìn bộ dạng này của cô ta, hắn có thể yên tâm được cô ta hoàn toàn thuộc về phe của công chúa. Nhưng một loài người vậy mà lại làm việc cho vampire đúng là một chuyện hiếm lạ.

Hắn tò mò muốn biết, rốt cuộc là điều gì ẩn đằng sau mối quan hệ rất có thể là quan hệ chủ tớ giữa loài người này và Mia.

- Gì, trên mặt tôi có dính gì sao?

- A- À, không. Không có gì. Xin thứ lỗi.

- ... Quán rượu này là của ngài công tước, mục đích ban đầu là để tạo một thân phận cho ngài ấy tiện thi hành chiến dịch "thuần hoá thợ săn". Phải, tôi là một trong những nạn nhân của ngài ấy. Bị đe doạ để phải làm việc cho ngài ấy. Nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu rồi. Hiện tại, đều là do tôi tình nguyện ở dưới trướng hai vị tổ tông này. Khi tổ chức thợ săn bị giải thể, công chúa vì không muốn để phí quán rượu nên đã quyết định biến nơi này thành căn cứ bí mật của ma cà rồng ở nhân giới. Ngoài ra...


Nhìn kĩ lại, căn phòng mật thất này lại được bố trí trông giống như một cái nhà kho. Những đồ đạc cất trong này đều được phủ lên tấm vải bạt chống bụi.

Louise dõi theo Helene đang đi đến một tấm bạt trông như phủ lên một tấm gương đứng. Cô ta kéo tấm bạt xuống, quả thực đằng sau lớp vải che là một chiếc gương lớn. Ở phía dưới, trên giá đỡ gương lại khảm một viên ngọc saphia.

Helene quỳ nửa gối xuống đất, ngón cái đặt trước môi, cắn phập xuống. Máu từ vết rách ở đầu ngón tay trong phút chốc rỉ ra ngoài, và cô ta nhỏ một giọt máu lên trên viên ngọc. Hiện tượng xảy ra sau đó cũng không bình thường: Giọt máu rơi trên viên ngọc bị nó hút lấy.

Đôi đồng tử của Louise co rút lại.

Trước mắt hắn, chiếc gương liền không còn là mặt phẳng phản chiếu, mà đã hoá thành một thứ không gian xoáy tròn như hố đen có thể nuốt chủng vạn vật.

- Cổng không gian...!

- ... công chúa còn chuẩn bị cả thứ này. Có thể nói là cậu đã gặp may đấy, trừ việc đằng sau cánh cổng đó sẽ không phải là một nơi gì hay ho mấy.

- Mặc kệ đó là gì. Bây giờ mà vẫn có cổng không gian để mà dùng thì tôi đã rất biết ơn rồi.

Louise lại bế Mia đặt lên tay, thân hình nhỏ bé được bọc kín mít trong lớp vải, chỉ chừa lại một nửa mặt. Helene cảm thấy rất muốn bật cười, nhưng rồi như nhớ đến điều gì, một thắc mắc bật lên trong suy nghĩ của cô.

- Cơ mà, công chúa... tại sao lại bất tỉnh thế?

- Là tôi đánh ngất cô ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận