Như muốn chết đi sống lại.
Đó là tất cả những gì Evan đã nghĩ, và chỉ có thể nghĩ, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đau đớn khôn tả ấy.
Cả cơ thể của cậu giống như một con rối đứt dây mà đổ rạp xuống, nằm cứng đờ và gãy vụn trên sàn nhà lạnh lẽo. Nhưng cái lạnh đó chẳng là cái thá gì so với cái lạnh toát cả sống lưng mà cậu có thể cảm nhận được bằng từng khúc xương, thớ thịt của mình. Hô hấp ngưng trọng giống như cổ họng bị ai đó bóp nghẹt, trái tim hoàn toàn ngừng đập, hai tai ù đi, đôi mắt vẫn trừng lớn nhưng tầm nhìn lại tối đen như mực.
Như thể cậu thật sự đã chết vậy.
Đúng lúc cậu nghĩ mình vậy mà cũng sẽ có ngày đột tử đơn giản đến thế này, thì mọi giác quan đều dần tự quay trở lại. Cậu có thể hít thở lại được, có thể cảm nhận tim mình đang đập, có thể nghe thấy những âm thanh vang tới từ những nơi rất xa, và nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của chính mình trên phiến đá lót sàn nhà.
Chuyện quái gì vừa mới xảy ra...?
Evan lảo đảo chống đỡ trọng lượng của chính mình và đứng dậy, vầng trán nhíu lại và tròng mắt tràn đầy hoang mang khó hiểu.
Cậu không hiểu. Nhưng cậu biết, vừa rồi, chính là bước đầu của một cái chết.
Chỉ cần tình trạng đó kéo dài hơn một chút nữa thôi, cậu sẽ thật sự chết.
Trong lúc cậu đang cố gắng tìm ra được nguyên nhân nào đã gây ra hiện tượng kì lạ này, từ bên hông trái của cậu bỗng truyền đến một cảm giác nóng rát râm ran. Evan lập tức vạch áo ra và nhìn xuống, chỉ thấy ở trên hông mình hiện lên một hình vẽ hoa hồng.
Đây là cái thứ gì?
Không rõ, nhưng cậu có cảm giác rằng hiện tượng "chết giả" ban nãy có liên quan mật thiết với thứ hình xăm không hiểu là vì sao lại xuất hiện ở trên người cậu này.
Dường như rất lâu trước đây cậu đã từng đọc qua một quyển sách có nói về nó. Gì mà... Khế ước máu... hay thứ gì đó đại loại vậy thì phải. Chẳng ai trong số cậu và lũ kia từng thiết lập khế ước máu, nên điều này đã sớm bị cậu ném ra sau đầu.
Phải rồi, chỉ có thể là nó thôi. Mỗi vampire đều có biểu tượng riêng của mình, và dấu vết đặc trưng này được thể hiện trong ma pháp trận và khế ước máu, cho biết ai chính là chủ nhân.
Nhưng cậu là Evan Wistalia. Nói cách khác, cậu chính là vampire đang giữ vị trí số 1 và nắm trong tay quyền nhiếp chính cả một vương quốc. Là kẻ nào mới có bản lĩnh thiết lập khế ước máu với cậu, và chưa kể, trong bản khế ước này, cậu lại ở vai trò là một huyết nô.
Là kẻ nào? Kẻ nào dám cả gan trở thành huyết chủ của cậu, mà thậm chí là cậu còn không hề hay biết về chuyện đó?
Evan nghĩ rằng mình đang có tâm trạng muốn đi giết người ngay bây giờ.
Nắm đấm để bên hông siết chặt lại, phá đi luồng ma lực bao vây khắp người đang sắp sửa mất kiểm soát mà bùng nổ. Cặp mắt sắc lẹm đang loé sáng dịu đi, trả lại một ánh nhìn lãnh cảm và khô khốc như thường lệ.
Không. Giận dữ ngay lúc này cũng chẳng thể giúp cậu truy lùng ra được kẻ đó. Mặc dù thông qua khế ước, đáng lí ra cậu đã có thể cảm nhận được người kia đang ở đâu, thậm chí là còn có thể liên lạc được chỉ với ý niệm. Nhưng quái lạ thay, phía bên kia lại tựa như chỉ là một làn sương mù dày đặc, không thể nhìn thấu, cũng không có động tĩnh gì. Chuyện bất thường này chính là đã vượt quá tầm hiểu biết của cậu rồi.
Vẫn là thôi đi. Dù sao thì thứ cậu dư dả nhất chính là thời gian mà.
Vẻ mặt lạnh tanh bây giờ của Evan dường như mới chính là cảm xúc thật của cậu, còn biểu cảm đằng đằng sát khí đáng sợ xuất hiện khi nãy lại giống như chỉ là ảo giác nhất thời. Evan tiếp tục cất bước đi đến phòng làm việc của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đã được một thời gian kể từ khi cậu bị giam cầm ở nhà. Trừ bỏ công vụ đặc biệt quan trọng cần được chính công tước tự mình phê duyệt, mọi tài liệu giấy tờ khác đều được giao cho thuộc hạ tiếp quản.
Hầu như mọi thông tin đều đã được chọn lọc trước khi nó đến được tai của cậu.
Và khỏi cần nói, cậu cũng biết đây chính là chủ ý của mẹ mình.
Bà vẫn luôn là một người mẹ như thế. Trông thì dịu dàng ân cần, lắm lúc lại cư xử không hề hợp với tuổi tác tí nào, nhưng bên trong lại là một kẻ thao túng. Bà thao túng cuộc đời cậu khi cậu chỉ vừa mới sinh ra, và bà dĩ nhiên là đã thành công với điều đó. Cho dù chính bản thân cậu đã nhận ra bản chất từ rất lâu rồi, cậu vẫn cúi đầu trước bà, và chưa từng một lần đi trái lại mệnh lệnh của bà.
Tất cả những hành động của bà tựa như là đều vì lợi ích của một người khác. Không phải chính mình hay là đứa con trai duy nhất của mình là người mà bà quan tâm đến. Cả cậu và phu nhân đều chỉ là một quân cờ phục vụ một kẻ nào đó cao quý hơn. Đều là những nô lệ trung thành của kẻ kia - người chưa từng xuất hiện lần nào, và sự tồn tại của y vẫn còn đang là một ẩn số.
Đó là cậu nghĩ vậy thôi. Đã từng nghĩ vậy.
Người kia chắc chắn có tồn tại, hơn nữa còn đã quay trở về sau nhiều năm mai danh ẩn tích. Và vì một lí do nào đó, người mẹ quý hoá của cậu đã ngăn cản cậu khỏi việc tiếp xúc với người. Bằng chứng chính là những gì đang diễn ra đây. Nhưng Evan không mấy hứng thú với việc moi móc ra chân tướng. Ngay từ ban đầu, chính mẹ cậu đã muốn che giấu, huống chi là nó còn chẳng liên quan gì tới cậu.
Cậu cứ chỉ việc tiếp tục sống như thế này thôi. Chỉ cần làm tốt bổn phận của mình cho tới khi hết nhiệm kỳ là được.
Ở trong dinh thự của gia tộc Wistalia, bất kể là gia nhân hầu hạ hoặc là vampire có dòng máu của gia tộc thì hầu như gần hết mọi địa phận đều không bị giới hạn lui tới. Tuy nhiên, có một nơi mà tuyệt đối không ai được bước vào nếu như không có sự cho phép của chủ nhân, kể cả đó có là vua của ma cà rồng đi chăng nữa.
Đó là Phòng làm việc của Gia chủ gia tộc Wistalia.
Và hiển nhiên, việc dọn dẹp hay thu xếp đồ đạc trong căn phòng cũng là do ngài gia chủ tự mình làm mà không được nhờ đến người hầu hay bất cứ ai khác, kể cả người bạn đời của mình.
Quy tắc được duy trì qua nhiều thế hệ này vừa hay rất được lòng Evan. Cũng chính vì lẽ đó, nơi này là nơi cậu thường xuyên hiện diện, bất kể cậu có còn giấy tờ công việc hay không, vì nó vô cùng an tĩnh, biệt lập và riêng tư. Cậu chẳng cầu điều gì hơn thế.
Và bởi vì bản thân là chủ nhân duy nhất của căn phòng này, cậu nghĩ rằng mình nắm ở trong tay từng món đồ để ở đây, từng vị trí của chúng một cách vô cùng chính xác.
Tuy nhiên, khung ảnh được cất gọn trong hộc tủ ít khi đụng đến dưới bàn làm việc mà Evan vừa vô tình tìm thấy trong lúc lấy thêm tài liệu đã trực tiếp đạp đổ sự tự tin đó của cậu.
Cậu không hề nhớ mình có từng cất một cái gì như thế này trong hộc bàn cả.
Evan Wistalia là một nhân vật không ai là không biết, chân dung của cậu xuất hiện khắp nơi ở ma giới. Việc trong dinh thự có vài ba bức chân dung của cậu cũng không phải là thứ hiếm lạ gì. Thế nhưng, khung ảnh này lại đặt một bức hình rất khác. Trong bức hình chính là cậu, nhưng điều khác biệt ở đây đó là còn có thêm sự xuất hiện của một người nữa. Là một thiếu nữ tóc đen tuyệt đẹp. Đặc biệt hơn cả, trong tấm hình này, cả cậu lẫn cô gái đều mang một biểu cảm tươi cười rạng rỡ, vai kề vai, tay đan tay, thân mật tự nhiên, như thể cả hai đang trải qua quãng thời gian vui vẻ nhất trần đời.
Evan xém chút nữa là cho rằng có ai đó đã giả mạo mình.
Những ngón tay cậu khẽ vuốt lên mặt khung thuỷ tinh, và bất tri bất giác lại trở nên đặc biệt dịu dàng khi lướt qua gương mặt của cô gái đứng bên cạnh cậu.
Cứ thế, ngài công tước giữ khư khư khung ảnh nhỏ trong tay suốt cả nửa ngày còn lại, mắt dán chặt vào nó không rời, và lặng thinh.
.
.
.
- Onee-sama, bộ váy màu xanh này chị mặc lên cũng thật đẹp quá rồi!
- Phải nói là tất cả những chiếc váy em ấy vừa mới thử lên đều đẹp mới đúng.
- Chủ nhân xinh đẹp nên mặc gì cũng đẹp!
- Mia nee-sama, kiểu tóc hai đuôi này nên cột cao, ngang tai hay thấp đây nhỉ? Kiểu nào cũng dễ thương hết, khó lựa quáaa~
- Josh, nãy giờ cậu hơi im đấy. Nói gì góp vui đi chứ?
- Kyle... Các cậu... không thấy xấu hổ sao?
- Hả? Về việc tất cả chúng ta đều đang mặc đồng phục hầu gái ư? Tại sao lại xấu hổ?
- Không xấu hổ mới là chuyện lạ đó!!!
- Alex từng làm hầu gái, không thấy xấu hổ!
- Não cẩu như ngươi thì làm sao mà hiểu được?!!
Mặc cho một đám người kì quặc tự chơi với nhau, Mia chỉ im lặng ngắm dáng vẻ được sửa soạn lộng lẫy như một công chúa của chính mình ở trong gương. Hai bàn tay níu chặt tà váy, có chút run rẩy, bờ vai nhỏ dường như đang cố gắng co rụt lại, như thể muốn tránh né cái chạm của David, thiếu niên tóc đỏ đang đứng đằng sau buộc tóc cho cô.