Lão già sau khi đã náo loạn một hồi chán chê, lúc này mới thức thời chỉnh đốn tác phong cho thật nghiêm chỉnh, rồi nửa quỳ hành lễ với Mia.
- Để cho người chứng kiến dáng vẻ đáng xấu hổ này của lão thần rồi, chỉ xin người thứ tội lần này. Xin phép cho lão thần được tự giới thiệu, lão thần tên là Frederick Wistalia, thành viên duy nhất còn sống trong Hội Trưởng lão. Cách đây hơn 1000 năm lão thần vốn là quản gia của vị vua đời trước.
- Xin chào Frederick trưởng lão, ta là—
Khi Mia định đáp lại Frederick bằng một lời giới thiệu tương tự, thì ông đã giơ tay cản lại.
- Ôi không, công chúa chỉ cần gọi lão thần là Fred thôi ạ. Về lai lịch của công chúa, chỉ sợ lão thần và đứa con gái ngốc của lão thần còn biết rõ hơn cả người hiểu về chính mình nữa kìa.
Mia cảm thấy rất thú vị, tiện thể cô còn có thể nhân lần này mà phổ cập kiến thức mới cho mình, nên ra hiệu cho ông ta nói tiếp.
- Nguyên lai họ tên đầy đủ của công chúa chính là Mia Selereine de Feralaviere, con gái của hoàng hậu Ella Brunette Feralaviere và vua Norman Elliot. Bản năng vampire của công chúa đã bị phong ấn trước khi người được đưa tới nhân giới, vì thế người đã sống dưới thân phận là một nhân loại trong 16 năm. Người nhận nuôi công chúa là một vị nam tước thuộc gia tộc nhánh của Wistalia, Corbert Tremere và phu nhân Bell Gryme. Họ đều là những tên quý tộc vô công rỗi nghề, lại không có tài cán gì, tuy vậy lại rất ham mê vinh hoa phú quý. Vào đời vua trước, vì phạm phải trọng tội nên họ bị đày sang nhân giới tự thân kiếm sống. Dĩ nhiên là bọn họ lâm vào cảnh túng quẫn với mấy mối làm ăn lỗ vốn, nợ nần chồng chất. Lợi dụng điểm yếu này của họ, con gái ta đã đưa công chúa cho họ trông nom, đổi lấy tiền và một sự nghiệp phát đạt. Theo nguyện vọng của Ella bệ hạ, chúng ta đã giữ nguyên họ Feralaviere của người, để sau này nếu như người có trở lại thì cũng sẽ không cảm thấy bỡ ngỡ.
- Các ngươi không sợ bọn chúng sẽ phát hiện ra ta sao, nếu như vẫn gọi ta là Feralaviere?
Điểm này khiến cho Mia thắc mắc. Không phải đây sẽ là điều mấu chốt để nhận dạng một thành viên hoàng tộc sao?
- Người có điều không biết, thế nhưng ngoại trừ tộc vampire chúng ta ra thì không còn bất cứ chủng tộc nào biết được cái tên này, hay nói đúng hơn chính là nghe không hiểu. Trừ phi người đứng đầu tối cao của tộc tự mình nói ra, thì cái tên họ của hoàng tộc vampire khi ra khỏi miệng đều sẽ tự động bị mã hoá khi vào đến tai tộc khác, người của thiên giới cũng không ngoại lệ. Đặc điểm này vốn là tự nhiên đã có, nhằm bảo vệ huyết mạch thuần chủng, cũng là một lớp bảo mật để đối phó với kẻ thù.
- Còn có thể vi diệu đến như vậy? Ngay cả ngôn ngữ cũng là loại bảo hộ cho chủ nhân, chẳng trách vampire lại là chủng tộc lớn mạnh nhất ma giới.
Mia không thể không trầm trồ vì điều đó. Trên đời này vậy mà lại thực sự tồn tại những điều lạ lùng đáng ngạc nhiên.
Evan đang đứng lặng lẽ ở vách đá, chợt phát ra một tiếng hừ nhẹ, chỉ thấy cánh tay của cậu vừa mới giơ ngang trước mặt giờ đã hạ xuống rồi.
- Ông ngoại, ông không muốn bế quan nữa sao?
Frederick nghe Evan nói thế thì mới ngẩn người ra, sau đấy thì vội vàng khom người với Mia một lần nữa.
- Công chúa, lão thần cần phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, nhưng sẽ không lâu đâu. Đợi cho công chúa có thể thích nghi được với tình hình ở đây, lão thần sẽ đích thân trở về nghênh đón người. Chỉ hi vọng trong thời gian này thằng cháu vô dụng của lão thần sẽ không làm gì khiến người thất vọng mà thôi.
- Không cần phải gấp, ông cứ thong thả là được rồi. Ta nghĩ chúng ta không nên công khai chuyện ta đã trở về cho dân chúng biết lúc này đâu. Dù sao thì bọn thiên giới cũng đã mò xuống tận đây để truy bắt ta rồi.
- Hả?! Thiên giới đã xuống đây rồi sao?! Evan! Chuyện này là như thế nào?!
Frederick lập tức biến sắc, rồi quay sang Evan như thể sắp sửa cho cậu nghe một tràng chửi bới.
- Chuyện này không thể trách Evan. Đều là lỗi do ta, vậy nên ta sẽ chịu trách nhiệm. Ông cứ việc ở đây nghỉ ngơi, bọn ta sẽ có kế sách thôi.
Thấy Mia lại vì Evan mà nói đỡ cho một lần, Frederick không biết là đang nghĩ gì mà tự dưng trầm mặc. Một hồi sau đó, ông mới lên tiếng.
- Công chúa, dù thế nào thì, lão thần vẫn xin mạn phép được nói chuyện với thằng bé.
- Ông ngoại...!
- Công chúa, xin người chấp thuận cho lão thần!
Mia khẽ đảo mắt sang nhìn Evan, thấy cậu cũng đang hơi bối rối dù rằng cậu chẳng hề để lộ điều đó ra ngoài khuôn mặt, rồi lại nhìn dáng vẻ thành khẩn của Frederick. Cuối cùng, cô gật đầu.
- Được. Ta ra ngoài. Hai người cứ từ từ nói chuyện đi.
Dứt lời, Mia quay trở lại cái con đường hẹp cũng là lối vào hồi nãy và chui vào đó, đi ra ngoài.
Trong hang động bây giờ chỉ còn lại hai người đàn ông, một lão cao niên và một thanh niên.
- Điện hạ dường như rất coi trọng con?
Frederick đương nhiên là không tin. Ông không dám tin. Đơn giản là vì...
*******
Thằng bé Evan này từ nhỏ vốn là một đứa trẻ bất tuân, không bao giờ lắng nghe người khác. Nhưng bởi vì cậu là một thiên tài xuất chúng. Cả ngày chỉ có một thú vui là đọc sách và luyện kiếm thuật, ma pháp, bên cạnh đều chẳng có lấy một đứa trẻ trạc tuổi nào làm bạn.
Năm 17 tuổi, một số bộ tộc khác có ý muốn gây chiến phản loạn, chính cậu đã đích thân chỉ huy quân đội hoàng gia dẹp loạn. Năm 20 tuổi cậu được truyền lại gia chủ vị, cũng nhận tước phong Công tước do Selina truyền lại. Tầm tuổi đó, đối với vampire mà nói thì cũng chỉ là khoảng thời gian cho những đứa con nít lo ăn chơi học hành mà thôi.
Thiên tài như Evan, cậu đã sớm không coi bất cứ thứ nào khác là thú vị nữa rồi. Còn nhỏ tuổi nhưng đã có thế lực khủng chống lưng, tuỳ tiện cũng có thể đem một vị quý tộc nghìn tuổi ra xử chết. Có nhiều người âm thầm bất mãn, nhưng lại chẳng thể nào ra tay, vì đấu không lại cậu ta.
Gia tộc Wistalia vốn ít người, hậu duệ còn lại cũng chỉ còn 3 người là Frederick, Selina và Evan. Tuy là danh gia vọng tộc quyền lực nhất, cũng là gia tộc có thực lực tranh giành ngôi vua cao nhất, ấy vậy mà lại mang dòng máu thuần phục hoàng vị chi chủ mạnh mẽ nhất. Trong khi có nhiều gia tộc khác cả gan dám mưu đồ tạo phản, thì Wistalia trời sinh đã là cánh tay phải trung thành của đế vua. Quân phản đồ nếu để cho Wistalia biết được, liền chỉ còn một con đường chết duy nhất đang chực chờ trong tương lai mà thôi.
Tuy nhiên, Evan lại là một kẻ khác biệt. Đối với cậu, hoàng vị đó chẳng liên quan gì tới mình. Cậu không ham ngôi vị, cũng chẳng cần biết ai là người ngồi lên nơi đó. Cậu cũng chẳng muốn mang cái nghĩa vụ hầu vua đó lên trên lưng mình. Vừa phiền toái, mà kiểu gì cũng chính là mình bị thiệt thòi.
Nhận thấy điều ấy là không ổn, Selina bắt đầu ra chiêu dụ dỗ con trai mình.
Evan ngạo nghễ thiên hạ, đến cả ông ngoại cũng chẳng thèm để vào mắt và luôn khiến cho ông ta lấy phẫn nộ làm quà biếu, thế nhưng cậu lại khá hiếu thuận với mẹ mình. Tuy không phải lời nào cũng nghe theo, nhưng nếu cậu cảm thấy mẹ phải đổ dồn hết tâm tư sức lực để yêu cầu cậu làm điều gì đó, thì thôi xem như cậu nhường mẹ một lần vậy.
Evan, lúc này đã tầm hơn 400 tuổi, trong hình hài của một đứa trẻ lên 5 đã mang theo tâm trạng bất đắc dĩ mà đến nhân giới, đi kiếm cái con nhỏ ất ơ nào đó rồi ngồi tám chuyện với nó mấy hôm giống như lời mẹ căn dặn. Trong đầu cậu lúc ấy cũng chỉ răm rắp một ý niệm, chính là làm xong sớm thì được tan làm sớm, lại sẽ được khăn gói về nhà sớm thôi.
Vậy mà, chuyện đó không ai ngờ. Selina ở nhà mong ngóng tin con trai, chính bà cũng nghĩ rằng cậu sẽ mau chóng trở về, nhưng đợi mãi, đợi mãi, cái ngày đó vẫn không tới.
Ngày mà Evan lần đầu tiên trở về báo cáo sự tình thì đã là 7 năm sau rồi. 7 năm không phải là thời gian dài, nhưng đối với Evan đang sống với thân phận là con người mà nói thì cũng là khá dài. Lần đầu thấy con trai mang hình hài của một cậu thiếu niên đến, Selina thiếu điều muốn khóc. Nhưng giống như là cảm thấy đả kích mà bà phải chịu là chưa đủ, thái độ của Evan cũng đã trở nên khác hẳn, so với khi trước chính là một trời một vực.
Thú thực, Selina khi đó đã từng nghĩ rằng, nếu như con trai bà không phải đã bị đánh tráo thì cũng là bị thần kinh rồi.
Evan đã trở nên nhu thuận hơn rất nhiều, cũng không còn dáng vẻ đáng sợ như cấm người lại gần giống lúc trước. Đáng sợ hơn cả, mỗi khi nhắc tới cô nhóc mà bà đã bắt cậu đến đó chiếu cố, từng nơi trên gương mặt tuấn tú của cậu đều như toả sáng, trong cặp mắt màu ngọc peridot lãnh tình ấy thế mà lại ánh lên ngọt ngào dịu dàng.
Giây phút ấy, Selina không cần suy nghĩ thêm một điều gì nữa, cũng đã biết kế hoạch cảm hoá con trai cuối cùng đã thành công rồi.
Một ngày nọ, vì tò mò không biết tiểu công chúa là người như thế nào mà lại có thể thay đổi được một người cứng đầu như Evan, bà cũng đến nhân giới một chuyến. Gặp được Mia rồi, bà mới hiểu ra được lí do.
Mia hồi bé còn chẳng hề có đặc điểm gì của một vampire, huống chi là của hoàng tộc. Vậy mà cô nhóc lại không hề cần dùng đến uy áp của mình mà đã thuần hoá được Evan. Đây không biết có phải là do trùng hợp, hay là do định mệnh đã sắp đặt hai đứa trẻ này chính là liều thuốc của nhau nữa.
Selina rốt cuộc cũng an tâm giao phó công chúa cho con trai mà về nhà, về sau chính là chuỗi ngày thư thả hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã của một nhà tiên tri thất nghiệp.
*******
- Là Mia đã khiến con thay đổi. Chúng con tín nhiệm nhau. Ông ngoại không tin sao?
- ...Con đáng lí ra không được vô lễ như vậy với công chúa đâu.
- Bọn con gặp nhau khi còn là hai đứa trẻ loài người, điều này cũng không thể trách con được đâu. Trừ phi bọn con mất hết kí ức về nhau, lúc đó may ra con còn có thể xưng thần với cô ấy.
Evan hơi bông đùa đáp. Frederick hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng lại thôi, mệt mỏi xua tay đuổi người.
- Thôi mày đi đi, cho lão già này nghỉ ngơi. Ai ôi, ở cái tuổi này mà còn phải trải qua một lần chấn động như thế, thật đúng là tổn thọ, tổn thọ...
- Vậy ông ngoại, con xin phép về đây.
Tiếng bước chân của Evan xa dần, xa dần, cho tới khi ông nghe thấy tiếng cửa đá bên ngoài ầm ĩ đóng vào, lúc này mới nặng nề thở dài.
Mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.