The Vampire Princess [np, Nữ Công, H]

Với thể chế nhà nước gần giống như phong kiến, Vương quốc Vampire vẫn luôn luôn tồn tại một sự phân hoá giàu nghèo và thứ bậc. Người ta hơn thua nhau ở chỗ sở hữu được bao nhiêu đất và mối quan hệ với các thuần chủng. Nếu như ở ngay vị trí trung tâm là vương cung của những vampire thuần huyết, thì từ đấy tản dần ra xung quanh sẽ là thành thị lớn và được chiếm dụng bởi những quý tộc lãnh chúa và đại thương nhân, mà càng đi cách xa trung tâm thì sẽ càng là những vùng quê đơn sơ thưa thớt.

Dựa trên sự phân bố đó, không khó để có thể đoán được rằng, những nơi ở vị trí tận cùng ngoài rìa của vương quốc sẽ là nơi ở dành cho những dân đen nghèo đói tự sinh tự diệt cùng cực không một ai thèm đứng ra cai trị. Nói trắng ra, đó chính là 'khu ổ chuột'.

Sau khi đại chiến thiên - ma kết thúc, Đế quốc Vampire dưới thời trị vì của vua Norman vốn từng hưng thịnh nhất ma giới, bởi vì thiệt hại quá lớn mà bị giáng xuống trở lại thành Vương quốc. Thế lực chính trị mất cân bằng, phản tặc nội ngoại đều lăm le dòm ngó, xã hội vampire rơi vào khủng hoảng. Rất nhiều ma cà rồng đã mất đi gia đình người thân, bạn lữ, việc làm và nơi ở. Không có tiền trang trải, họ bị đày ra vòng ngoài rìa và tất cả những gì họ có thể làm chỉ là cố gắng cầm cự qua ngày trong một điều kiện sống vô cùng khó khăn, chưa kể đến phía bên kia biên giới quốc gia lại là rừng núi sâu thẳm đầy rẫy ma thú săn mồi không có linh tính. Thi thoảng sẽ có máu tiếp tế từ trung tâm thủ đô, dù là đang ở trong tình trạng khan hiếm, mục đích sau cùng cũng chỉ là để ngăn cho bọn họ không thoái hoá, làm loạn xã tắc. Nhưng chỉ cần như thế thôi và đối với những kẻ biết thân biết phận như họ mà nói thì chẳng còn cầu gì nhiều hơn nữa.

- Điện hạ... hướng đi này... ngài không phải là muốn đi đến 'đó' chứ...? Với cả, sao ngài lại muốn dùng cỗ xe ngựa này...!

Xe ngựa không mấy cầu kì, ván gỗ nhẹ tênh và còn có chút lỏng lẻo, mà lại phải đi qua tuyến đường gập ghềnh thì dĩ nhiên là không thể tránh khỏi xóc nảy dữ dội, nếu thể chất yếu thì chắc chắn là đã ôm bụng nôn thốc nôn tháo từ đời nào rồi.

Nàng công chúa tóc đen của huyết tộc tĩnh lặng ngồi ở bên đối diện lại trông có vẻ không mấy quan tâm đến cái sự lắc lư đến hoa cả mắt của cỗ xe và những lời cằn nhằn như mấy lão già khó tính của chàng thanh niên tóc tím, đôi mắt xanh lam ánh ngọc lại thản nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thảm thực vật càng lúc càng trở nên xác xơ và hoang tàn, đi tiếp được vài ba cái vó ngựa là lại thấy được một bộ xương khô của mấy con sinh vật chết vì đói khát và thời tiết. Đúng là chẳng khác gì cái bãi tha ma.

- Công chúa, nếu ngài lo lắng nạn dân bị đói thì đã có lính của thần cứ mỗi quý là sẽ chở viên nang máu tiếp tế đến cho bọn họ rồi. Ngài vì sao lại phải cất công tự mình đến nơi nguy hiểm đó...? Vả lại, số máu động vật ngài mang theo này không thể cứ tuỳ tiện mà phân phát được!

Nghe đống lải nhải của Josh không nổi nữa, trên trán của thiếu nữ xuất hiện mấy vết gân xanh nổi lên. Hắn ta rốt cuộc là cận vệ hay là má của cô vậy?


- Josh, ta nói cậu nghe, bọn họ là nạn dân, thì sao chứ? Chỉ cần là thần dân của ta, thì bất kể đến thứ bậc hay xuất thân, ta đều có nghĩa vụ bảo hộ họ thật tốt. Nạn dân là bị chiến tranh hại đời, cớ sao người bề trên như ta lại có thể một mình hưởng lạc, mà thần dân của ta thì phải sống chui rủi như những con chuột cống? Trong khi ta mới chỉ một thời gian trước đây còn là một kẻ ngoại lai. Đã không lập công thì thôi, lại còn làm nguyên nhân gây ra đại chiến. Nếu như cậu muốn nhìn thấy ta là một vị quân vương chỉ biết nghĩ cho ích lợi của bản thân thì cũng được thôi, chỉ là, hãy chuẩn bị cho sự diệt vong của huyết tộc đi.

Josh sững sờ, trong phút chốc đã nhận ra mình không còn có thể thốt ra được một lời nào nữa. Hắn không hiểu vì sao cô lại cần phải làm đến mức như thế, từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ này. Và trong lúc nói ra những lời tuyên bố hùng hồn kia, hắn như bắt gặp một tia áy náy và tội lỗi ở trong đáy mắt thâm trầm của Mia thoáng chốc xuất hiện rồi biến mất như thể vừa nãy chỉ đơn thuần là ảo giác.

Cô ấy là đang sợ chính mình không được công nhận sao?

- Nói thì nghe cao thượng, nhưng suy cho cùng, đấy cũng vẫn chỉ là ta muốn lôi kéo sự đồng thuận của người dân về phía mình một cách đỡ tốn kém thời gian hơn mà thôi. Những tên quý tộc địa vị trọng yếu kia, mặc dù có thể đem đến lợi ích chính trị cho ta, nhưng lại không phải là nền móng cho sự thịnh vượng, cũng không phải ai cũng có thể tin tưởng được. Vì thế, vẫn là ta tư lợi, lợi dụng lòng dân để củng cố quyền lực. Đây mới chính là lòng dạ của quân vương, đáng khinh lắm có đúng không?

Josh mím môi, hàng mày kiếm xô vào nhau tỏ vẻ không đồng tình. Rõ ràng mục đích của cô hoàn toàn là xuất phát từ lòng bác ái hiếm hoi trong thế giới ngươi chết ta sống này, nhưng cớ sao cô lại cứ phải tự chế giễu bản thân mình theo hướng đó?

Hắn không cho phép bất kì ai sỉ nhục Mia.

Thậm chí là cả chính bản thân cô.

- Cho dù là vậy...! Cho dù ngài không đích thân đến vùng tị nạn, bọn họ cũng sẽ không bao giờ nghĩ xấu về ngài mà!


Mia bật cười một tiếng rồi lại gật gù như hiểu ra điều gì, trong khi Josh thì lại nghiêng đầu bối rối. Quả nhiên là bản năng của loài vampire, họ vốn không thể hiểu được hành động của cô, thứ mà bị cho là việc thừa thãi.

- Là không nghĩ, hay là không dám nghĩ? Không thể nghĩ? Ta gọi đó là lạm dụng quyền lực. Đương nhiên, ta sẽ không phá vỡ quy củ của vampire, nhưng cũng không phải vì thế mà ta có thể dựa dẫm vào nó. Thứ mà ta muốn có, thì tự tay ta sẽ lấy. Chừng nào mà ta vẫn chưa chứng minh được thực lực, thì chừng ấy ta vẫn không phải là vương chân chính của các ngươi. Được rồi, ta không muốn nói thêm về chuyện này nữa, cậu cũng bớt lo lắng thái quá đi.

Thấy dáng vẻ quả quyết của Mia, Josh cũng hiểu được chính mình cho dù có nói gì bây giờ đi chăng nữa thì cũng sẽ không lay chuyển được nàng công chúa điện hạ cứng đầu này. Hắn thở dài, trong lòng chỉ thầm cầu nguyện cô sẽ không gây hoạ— à không, sẽ không gặp phải bất trắc gì.

- Này Joshie, ta biết cậu đang nghĩ gì trong đầu đấy nhé?

Đôi lam mâu nheo lại, bắn ra một ánh nhìn dò xét hướng thẳng đến chàng trai trên người bận hắc quân phục vì bị chọc trúng tim đen mà không biết là nên thành thành thật thật dập đầu tạ lỗi hay là nên giả ngu quách con mẹ nó đi cho rồi.

- Hừ, mà lỡ như ta có gây hoạ thật... thì không phải là đã có cậu bảo vệ ta rồi sao?

Ngẩng đầu lên liền bị nụ cười bảy phần ranh ma, ba phần thật lòng của cô làm cho ngây đơ cả người, hắn một lúc sau mới có thể định thần trở lại, khẽ bật cười, rồi đặt tay lên trước ngực mà cúi người, trịnh trọng:


- Tuân mệnh, công chúa điện hạ.

Hắn có chết cũng không quên, rằng sứ mệnh duy nhất của hắn ở trên cõi đời này chính là bảo vệ chủ nhân an toàn, đến cả núi đao biển lửa cũng không ngần ngại nhảy xuống. 

Giống như chợt nhớ ra điều gì, Mia thốt lên một tiếng, sau đó với tay xuống hành lí để bên chân và lấy ra một bộ y phục.

- Chúng ta là đang cải trang vi hành, quân phục của cậu quá nổi bật, nên thay bằng bộ này đi. 

Josh ngờ nghệch nhận lấy quần áo, đầu ngón tay vừa tiếp xúc với vải liền lặp tức nhận ra đây là đồng phục quản gia.

- Điện hạ...!?_Hắn thảng thốt, gương mặt méo mó như miễn cưỡng.

- Hiện tại ta chỉ là tiểu thư của một thương nhân đến để làm từ thiện. Vị trí ở sau lưng ta, đương nhiên sẽ là cậu, quản gia thân cận rồi?

Nói láo mặt không đổi sắc. Đúng là thế đấy. Ẩn sau vẻ mặt tươi cười, miệng toàn thốt ra những lời nghe vô lí nhưng lại hết sức thuyết phục khiến cho không ai có thể cãi lại được, thế nhưng Mia chỉ có duy nhất một mục đích:


Cô muốn thấy dáng vẻ tên hắc ám hoàng tử đó c.o.s.p.l.a.y!

Nghe lời giải thích rất hợp tình hợp lí đó của Mia, Josh dù cảm thấy có gì đấy nó cứ hơi bị sai sai, nhưng vẫn là không rõ cái gì sai, cuối cùng cũng đành chiều theo ý muốn của cô kèm theo tiếng thở dài lần thứ n trong ngày.

- Vậy... thần xin phép dừng xe để ra ngoài thay đồ, có được không ạ?

- Gì? Việc gì phải phiền phức thế? Trực tiếp thay ở đây luôn thì có sao?

Hắn sẽ không nói rằng vẻ mặt của cô ngay lúc này đang rất là gian xảo, nếu như không muốn nói là vô cùng gian xảo, với hai con mắt cong đến híp lại, còn khoé miệng thì được nâng lên hết cỡ hệt như một tên bán hàng đa cấp. Hắn nghĩ ra điều gì, vội vàng hai tay che chắn trước ngực, mắt trừng hung dữ nhìn thiếu nữ, ấy vậy nhưng hai gò má lại xuất hiện ửng hồng.

- Đ-điện hạ không thể...!!

Mà đó cũng chỉ là hắn tự mình đa tình nghĩ thế thôi. Người ta có nói, kẻ mang trong lòng ý niệm không trong sáng thì mới là kẻ tưởng tượng ra nhiều chuyện nhất. Trong khi sự thực thì Mia lại đơn thuần chỉ là muốn hắn không cần phải làm những thứ phiền toái như là kiếm nơi thay đồ thật, nhưng cô không hề ý thức được rằng cái sự tỉnh ruồi như đúng rồi của bản thân lại khiến cho người khác một phen khó xử.

Phải rồi, trên đời này có ai vừa vô lại vừa khùng điên như cô đâu.

- Ai ya, cậu đỏ mặt làm cái gì chứ? Nói cho cậu biết, bà đây từ 5 tuổi đã tắm chung với trai, đến cả thanh mai trúc mã được tam giới mệnh danh là đệ nhất nam thần mà còn nhìn lâu đến chán chê được, thì mĩ nam khắp thiên hạ bốn bể này cũng xứng khiến ta để vào mắt ư? Với cả, chính nhân quân tử như ta, còn lâu mới làm ra loại chuyện đồi bại thất đức! Huống hồ, trên dưới của cậu ta đều đã sớm nhìn qua không sót một mảnh, bây giờ mới xấu hổ thì có hơi muộn đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận