A/N: Kết thúc chap trước mà hổng thấy thím nào nói năng gì hết ta :)) Ok tui chấp nhận là ở tầm tuổi này và thời đại này thì cái thể loại tiểu thuyết ba xu của tui cũng bắt đầu flop dập mặt rồi, nhưng mà cho tui hỏi những người vô đọc rồi vote xong lui ra bộ hổng có câu hỏi gì thiệt hả :))
Và warning của chap này: sẽ có kha khá thứ rối não nếu như các bạn đọc lướt. Sân khấu cũng đơn giản tới nỗi chẳng có gì để miêu tả nhiều, nên chap này chủ yếu sẽ là hội thoại. Tuy nhiên chap này lại có vai trò quan trọng trong mạch truyện nên khuyến nghị là hổng nên đọc lướt nha :3
*****
Bóng tối đen kịt.
Cõi hư vô chỉ độc nhất một màu đen sâu hun hút và vô tận. Ở nơi này, chỉ có một chùm cây dây gai quấn quýt vào nhau và trông như chúng đang trói chặt và treo một ai đó lên không trung. Dây gai siết quanh cổ, quấn lấy hai cổ tay, hai cổ chân, bó lấy chiếc eo nhỏ, những cái gai tựa như cây đinh ghim vào trong da thịt. Chúng kết thành một quả cầu gai và hoàn toàn nuốt trọn lấy thân hình mảnh mai đó vào bên trong.
Bánh xe của định mệnh vẫn luôn không ngừng xoay. Xoay vòng, xoay vòng. Điểm bắt đầu cũng chính là điểm kết thúc. Và điểm kết thúc lại là điểm bắt đầu.
Cho dù có cố gắng đổi thay, vận mệnh vẫn hoàn là vận mệnh. Cuối cùng, tất cả mọi thứ đều rơi vào kết cục ban đầu.
Tất cả mọi nỗ lực từ trước cho đến giờ, hóa ra đều chỉ là vô ích thôi sao?
Nếu bản thân sự tồn tại của cô đã là một tội ác, vậy thì cớ sao lại để cho cô được sống?
Nếu như mọi cố gắng làm thay đổi tương lai đều không có ý nghĩa gì, cớ sao lại để cho cô sống lại?
Cớ sao lại giết chết cô, và rồi lại để cho cô tái sinh? Và rồi lại để cho cô trở thành đấng cứu thế? Và rồi lại để cho cô phát điên? Và rồi lại để cho cô hủy diệt thế giới? Và rồi lại để cho cô tái sinh?
Cớ sao lại cứ phải là cô, hết lần này đến lần khác, chứng kiến chính bản thân mình tự tay đặt dấu chấm hết lên tất cả những thứ mà cô muốn bảo vệ?
Mọi chuyện rồi sẽ phải lặp đi lặp lại đến bao nhiêu lần nữa đây?
Phải đến bao giờ thì cô mới được giải thoát ra khỏi lời nguyền này?
Đúng vậy, các người nói đúng... Ta chính là tai ương. Là một lời nguyền, mang đến sự chấm hết cho tất cả.
Ta xin lỗi.
Ta xin lỗi.
Ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi ta xin lỗi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi giết ta đi—
- Này...
Một giọng nói kì lạ đột nhiên vang lên giữa thinh không. Nhưng người con gái bị mắc kẹt trong những sợi gai hoa hồng quấn quanh người dường như không nghe thấy tiếng gọi đó. Cô vẫn bất động trong đống dây gai, hai con mắt đờ đẫn nhìn về một nơi vô định. Hoặc cũng là không nhìn gì cả.
- Này...!
Thêm một tiếng gọi. Lần này, những ngón tay của cô gái đã động đậy, mặc dù vẫn còn bị trói buộc bởi những sợi gai siết lấy cổ tay.
- Này! Tỉnh lại và nghe tôi đây này!
Mí mắt của cô gái khẽ rung rinh.
- Mia Feralaviere! Tôi đang gọi cô đấy! Mau tỉnh lại!
Chỉ khi cái tên thuộc về thiếu nữ ấy được thốt ra, ở cô gái mới xuất hiện những chuyển động rõ rệt chứ không còn chỉ dừng lại ở đầu ngón tay hay mí mắt nặng trĩu. Cô khẽ ngẩng đầu lên và nhìn thấy một bóng hình mờ ảo đang từ trên cao bay về phía mình.
Là ai thế?
Ở nơi mà cô tin chắc rằng mình đã bị giam cầm một mình và mãi mãi này lại có thể xuất hiện một ai đó khác sao?
Hay là, ma thuật của cô vào trong giây phút quyết định ấy đã xảy ra sai sót?
Không thể nào.
Nếu như có kẻ có thể từ bên ngoài mà xâm nhập được vào nơi này, vậy thì thứ ác ma kia sẽ tìm được cơ hội để xổng ra ngoài mất.
Cô sẽ xổng ra ngoài mất.
Ôi, làm ơn hãy để cho cô chìm vào trong giấc ngủ này một lần và mãi mãi đi có được không? Cô mệt mỏi lắm rồi. Nếu như cứ muốn đánh thức cô dậy, cô sẽ lại mang đến đại họa mất thôi. Cô sẽ lại giết những người mình đã từng thề thốt sẽ bảo vệ mà chẳng ai có thể ngăn cản, ngay cả chính cái tâm nguyên bản của mình cũng không thể.
Nhưng bóng hình đó vẫn tiếp tục bay lại gần, dường như đang muốn tiếp cận cô. Kẻ nọ được bao bọc trong một vầng hào quang màu trắng nhạt, tựa như khoác lên mình tấm khăn voan dệt nên từ ánh trăng dịu dàng và huyền bí. Thứ ánh sáng của mặt trăng mà cô yêu thích, mỗi lần nhìn thấy nó, cô có cảm giác như mình đã tìm lại được chính mình.
Nhưng thật tiếc. Cô đã đánh mất bản thân mình rồi.
Giờ đây, cô ghê tởm chính mình. Cô ghê tởm tất cả về chính bản thân.
Nếu như kẻ kia tiến lại gần cô, người đó sẽ bị cô làm cho vấy bẩn mất thôi.
Không được. Như thế này là đã quá đủ rồi. Cô không muốn lại làm hại bất kì một người vô tội nào nữa.
- Đừng... chạm vào tôi...
Thiếu nữ thều thào bằng một chất giọng khản đặc đầy mỏi mệt và tuyệt vọng.
- Không. Cô thanh tỉnh lại ngay cho tôi. Chúng ta cần nói chuyện.
Giọng nói kia vẫn quả quyết. Đáp lại kẻ đó, thiếu nữ chỉ cười khẩy, tiếng cười đầy mỉa mai và chán chường.
- Nói chuyện...? Haha... Còn có thể nói được chuyện gì nữa chứ? Tất cả đã kết thúc rồi. Hãy... để cho tôi được yên...!
- Không đâu.
Kẻ kia nhẹ nhàng đáp hai chân xuống mặt đất, phong thái nhẹ nhàng tựa như một chiếc lông vũ nương theo gió mà đến. Thiếu nữ trong đống gai cúi gầm mặt, trông như chẳng còn muốn quan tâm rốt cuộc là có ai muốn đến can thiệp vào chuyện của mình nữa.
Dù sao thì bọn họ cũng sẽ bỏ cuộc và rời đi ngay sau khi nhận ra rằng tất cả đều sẽ chỉ là vô ích. Thật ngây thơ làm sao. Người này cũng ngây thơ, hệt như cô của khi xưa vậy.
Ngây thơ với những suy nghĩ rằng mình sẽ có thể thay đổi được thế giới. Rằng mình sẽ có thể cứu vớt được mọi người. Rằng vận mệnh sẽ không đời nào có thể trói buộc được cô. Rằng cô sẽ không để cho mọi người gặp bất hạnh.
Đều là chó má hết. Đều là ảo tưởng viễn vông của một mình cô hết.
Chỉ vì những ảo tưởng đã mang tới thứ hi vọng chết tiệt đó, mà mọi người đều đã bị...
- Mia, tôi hiểu cảm giác của cô. Nhưng xin cô đấy, làm ơn hãy lắng nghe tôi một lần này đi.
- Hiểu cảm giác của tôi...? Cô thì hiểu gì chứ? Nếu như cô hiểu, cô đã không xuất hiện ở đây và lảm nhảm những lời vô nghĩa này rồi. Cút đi...!
Đúng thế. Nếu như cô ta hiểu, thì đáng lí ra trái tim của cô ta đã phải nát vụn, hi vọng của cô ta đã phải tan biến, và rồi cũng sẽ chìm vào trong tuyệt vọng đến phát rồ lên được, cuối cùng là chọn cách phong ấn chính mình ở cõi hư vô này vĩnh viễn, giống như cô mới đúng.
Thế nhưng, bỏ ngoài tai những lời lẽ gai góc của cô, kẻ kia vẫn đứng ở bên ngoài quả cầu gai mà tiếp tục cuộc đối thoại. Giọng nữ trong trẻo, tinh khôi, song bên cạnh đó cũng ẩn chứa một nỗi buồn phảng phất. Kẻ nọ chỉ thở dài, và từ tốn nói tiếp:
- Dĩ nhiên là tôi hiểu. Vì tôi chính là cô mà.
- ... Sao cơ?
Thiếu nữ lúc này mới chịu hướng ánh mắt của mình dừng lên trên người của kẻ ngoại nhập. Trước đôi mắt kinh ngạc của cô, kẻ nọ lại mỉm cười dịu dàng.
- Tôi là Mia Feralaviere. Cũng giống như cô, cũng là Mia Feralaviere. Điểm khác biệt duy nhất có chăng cũng chỉ là ở chỗ: chúng ta thuộc về hai vòng lặp khác nhau. Nói cách khác, tôi chính là cô của thế giới cũ đã sụp đổ. Tôi là quá khứ của cô. Tôi thuộc về vòng lặp trước đó của cô. Và bởi vì lẽ đó, tôi cũng đã chẳng còn là một thực thể còn sống, mà chỉ là một tàn hồn thôi.
- Vòng lặp... trước đó...? Tàn... hồn...? Cô... Tôi của vòng lặp cũ... Cái quái gì thế...?
- Hẳn là cô cũng đang tự hỏi rằng điều này chính là không thể nào. Tôi cũng thế. Nếu như mọi chuyện đều lặp lại y hệt như trước, thì tôi đáng lí ra cũng sẽ không thể nào tồn tại. Thế nhưng, tôi đã ở đây. Một kẻ đã hủy diệt thế giới và tự kết liễu chính mình, lại hóa thành một tàn hồn lang thang. Tôi cũng đã tưởng rằng, nếu như tôi đã trở thành một tàn hồn vậy thì mọi thứ cũng đã phải kết thúc. Nhưng không. Một vòng lặp khác lại được mở ra. Thế giới lại được tái sinh. "Tôi" lại được tái sinh. "Tôi" lại được trao cho một cơ hội nữa. Chỉ là lần này, "cô" mới là người chơi, còn "tôi" chỉ là khán giả.