Thê Vi Thượng

Thích khách vừa bị bắt, xung quanh vương trướng đèn đuốc sáng trưng, Tả Hữu Hộ quân nhanh chóng chạy tới sợ Vương gia có gì sơ xuất. Sau đó liền nhìn thấy Vương gia vốn nên ngủ ở Vương trướng lại khoan thai bước ra từ trướng quân sư.

Hữu Hộ quân, “...”

Tả Hộ quân, “...”

Hữu Hộ quân cười gượng hai tiếng, “Quân sư thật là thần cơ diệu toán!”

Tả Hộ quân, “Đúng vậy.”

Cảnh Thiều chẳng cảm thấy xấu hổ, bước qua nhìn người đang bị trói mặc quần áo tạp dịch trong doanh. Tiếp nhận dao găm do vệ binh đưa lên, nhìn kĩ thì thấy giống y đúc đao trên người cung mã binh lục soát được vào ban ngày, hắn cười lạnh một tiếng, “Đông Nam Vương làm vậy là khẩn cấp muốn triệt phiên sao?”

Người nọ nghe vậy mạnh mẽ ngẩng đầu, đối với việc bị đoán trúng thân phận hết sức kinh ngạc. Cung mã binh trực thuộc Đông Nam Vương, chuyện này đúng ra triều đình không hề biết cho nên mới dám đường hoàng tập kích đại doanh.

“Giao cho ngươi, trước khi trời sáng bổn vương phải biết toàn bộ.” Đem dao găm ném cho Tả Hộ quân, Cảnh Thiều xách tiểu lão hổ đang giãy dụa trong lòng Hữu Hộ quân, làm như chả có việc gì về vương trướng ngủ.

“Tiểu Tả, ngươi nói Vương gia vì sao lại ngủ ở trướng quân sư a?” Hữu Hộ quân một lúc lâu mới hoàn hồn lại, ban ngày chỉ mới có chút ái muội, đêm nay lại liền...Vội lắc lắc đầu, Vương gia nhất định là cùng quân sư thương thảo quân tình, mình cùng Tiểu Tả nói chuyện trễ cũng sẽ ngủ chung mà...Nhưng mà, vì sao lại cảm thấy là lạ...Ầy, dù sao Vương gia bình thản như vậy chắc là không có gì...

Tả Hộ quân liếc mắt nhìn hắn, “Đem thích khách tới quân lao.”

Sáng sớm hôm sau, Cảnh Thiều dậy sớm tới trung trướng nghe kết quả thẩm vấn đêm qua.

Không ngoài dự liệu, thích khách này không phải sát thủ mà là cung mã binh vào ban ngày, vì ngã ngựa mà thừa dịp hỗn loạn tới lều tạp dịch ẩn nấp. Đông Nam Vương cho bọn hắn tử lệnh, giết không được Thành Vương Cảnh Thiều bọn họ cũng không thể còn sống trở về.

Cảnh Thiều nhíu mày nhìn người quỳ rạp trên mặt đất bị đánh đến hấp hối, “Vậy các ngươi vì sao lại phải giết quân sư của bổn vương?”

“Chúng ta cũng...không rõ...Thành Vương là ... ai, chỉ nhìn thấy người nọ phục sức...khác biệt, lại...đứng...ở...trước trung trướng, cho rằng hắn chính là...” Người nọ đứng trước trung trướng, đối mặt với kỵ binh đánh úp lại mặt không đổi sắc, cả người khí độ thanh nhã bất phàm, nếu không phải phát hiện y cơ bản không có võ công, ai mà nghĩ đây không phải Thành Vương chứ?

Nhớ tới tình cảnh lúc đó, bọn chúng cũng chỉ có thể xem là không may, nếu đến sớm nửa canh giờ là có thể đem Thành Vương giữ chân trong doanh trại, lại thêm nhận sai người, đội trưởng phát hiện người nọ không phải Thành Vương liền hạ lệnh tìm kiếm bốn phía, kết quả lại bị tách ra tiêu diệt từng kẻ một.

Cảnh Thiều nghe vậy không khỏi nhíu mày càng sâu. Nếu lúc ấy hắn ở doanh địa, lấy đấu pháp liều chết của đám người kia như ong vỡ tổ mà công kích một mình hắn, cho dù võ công cái thể chỉ sợ hắn cũng khó mà thoát khỏi cái chết. Nghĩ một chút, Cảnh Thiều không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nếu tên đội trưởng kia không nhận ra Quân Thanh không phải Thành Vương, lúc ấy Quân Thanh chết là không thể nghi ngờ!

“Khinh người quá đáng!” Cảnh Thiều cảm thấy khó thở, hung hăng đâm dao găm xuống bàn. Đời trước, Đông Nam Vương giúp Tây Nam Vương cũng chỉ là âm thầm phái binh, hiện giờ lại không hề che giấu, thật sự đáng giận!

“Đông Nam Vương làm như vậy, chẳng phải quá thiếu kiên nhẫn sao?” Hữu Hộ quân thực không hiểu, đại quân đã đánh tới tây nam, hắn lại khiêu khích ngay lúc này chẳng phải là tự dẫn lửa vào mình sao?

“Nếu không phải Vương gia kiến thức rộng rãi, chúng ta đã không biết đây là người của Đông Nam Vương rồi.” Tả Hộ quân nhắc nhở nói.

“Vương gia, ta thấy không bằng đem tên này đưa qua Đông Nam Vương, dọa dọa lão già kia cho hắn thành thật chút.” Hữu Hộ quân vung nắm tay.

“Người này không thể giữ lại.” Một giọng nói ôn nhuận dễ nghe truyền đến, mọi người quay đầu lại đã thấy Mộ Hàm Chương vén rèm đi vào.

“Quân Thanh, ngươi sao lại đến thế này?” Cảnh Thiều nhíu mày, tối qua gây sức ép như vậy còn tưởng y sẽ ngủ thẳng đến trưa, vội tiếp y lại đây ngồi.

Mộ Hàm Chương cũng không từ chối ngồi vào vị trí của mình, nhưng mà lúc ngồi xuống có hơi hơi nhíu mi.

“Người này vì sao lại không lưu...lại?” Hữu Hộ quân tò mò nhìn Mộ Hàm Chương hỏi, được một nửa lại bị vết đỏ sẫm trên cái cổ trắng nõn làm cho chú ý.

“Chó cùng rứt giậu, mất nhiều hơn được.” Mộ Hàm Chương chậm rãi vuốt ve ngọc bội bên hông, đen cái lợi cái hại lần lượt nói ra.

Hiện tại Đông Nam Vương làm vậy hơn phân nửa là vì thấy tây nam gặp nguy hiểm, sợ môi hở răng lạnh, lo lắng kế tiếp là đến lượt mình, vậy nên nghĩ muốn giúp Tây Nam Vương một phen. Nếu đem người đưa qua chính là nói cho Đông Nam Vương biết 'triều đình đã biết là ngươi làm', cuối cùng hắn chó cùng rứt giậu sẽ cùng Tây Nam Vương đồng thời tạo phản.

“Đại quân chỉ có mười vạn, Đông Nam binh hùng tướng mạnh, nếu hợp với Tây Nam chúng ta không có phần thắng.” Cảnh Thiều trầm mặc nghe xong, chậm rãi mở miệng nói, “Vậy đem người này áp giải hồi kinh thì thế nào?”

“Không thể,” Mộ Hàm Chương lập tức phủ quyết đề nghị này, “Lần này không đánh đông nam, nếu có đưa ra chứng cớ, người này căn bản không chứng minh được gì, Đông Nam Vương tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Chỉ cần ghi chép lại báo cho Hoàng Thượng, ngày khác muốn triệt phiên liền xuất ra tội trạng là được.”

Từ tây nam đến kinh thành núi cao đường xa, trong lúc này sẽ phát sinh cái gì không ai ngờ được, nếu để lộ tin tức Đông Nam Vương có khả năng tạo phản bất cứ lúc nào, đến lúc đó trở tay không kịp bọn họ sẽ thiệt thòi lớn.

Nhìn sắc mặt Vương phi nhà mình dần dần trắng bệch, Cảnh Thiều đau lòng vội phất tay cho Tả Hữu Hộ quân đem người đi xử lý, mình thì đứng dậy ôm cái người cậy mạnh kia vào trong lòng, đưa tay sờ sờ chỗ kia, “Còn đau không?”

Mộ Hàm Chương lập tức đỏ mặt, đẩy đẩy cái móng vuốt sờ loạn kia ra, “Không có gì đáng ngại.”

“Lần sau chớ cậy mạnh, trực tiếp ngồi trên đùi vi phu là được.” Cảnh Thiều nghiêm túc nói.

Mộ Hàm Chương trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi rõ ràng phải thu liễm chút đi, đêm qua đi ra từ quân sư trướng, bọn họ sẽ hoài nghi.”

“Ta đoán bọn họ đã sớm biết,” Nói xong liếm liếm trên cổ trắng nõn một chút, “Dấu răng chỗ này còn chưa che lại.”

“A?” Mộ Hàm Chương vội vươn tay che, ấn ấn chỗ đó quả thật có chút đau, lúc này mới nhớ tới biểu tình Hữu Hộ quân, y không khỏi đỏ mặt đứng dậy muốn đi. Người này tất nhiên là không cố ý, nhưng mà hôn lên chỗ rõ ràng như vậy dọa đến người khác, y làm sao mà ngẩng đầu nhìn mọi người trong quân doanh đây?

“Ai, Quân Thanh...” Thấy Vương phi nhà mình dỗi bỏ đi, Cảnh Thiều vội đuổi theo.

“Báo ~” Vừa mới ra khỏi doanh trướng, tín binh đã vội vàng lao thẳng tới, tính binh đều cưỡi ngựa tới, Mộ Hàm Chương vội muốn tránh nhưng dưới chân không thoải mái, động tác chậm một chút đã sắp bị ngựa đá phải, Cảnh Thiều một cước đá lên con ngựa đang chạy như bay, nắm áo tín binh bị dọa sợ kéo xuống.

Nhưng trên đời này còn có loại đi xum xoe người khác, Vương Nhị tới đưa sổ sách nhìn thấy quân sư tuấn mỹ yếu đuối sắp bị vó ngựa dẫm phải, ma xui quỷ khiến vươn tay ôm quân sư lăn một vòng.

“Ô..” Mộ Hàm Chương đột nhiên bị người kéo về phía sau ngã trên mặt đất, động tác quá mạnh động đến vết thương, nhịn không được kêu thành tiếng.

“Quân Thanh!” Cảnh Thiều buông tín binh ra, nghe được tiếng y liền xoay người nhìn, nhất thời bùng nổ, tay kéo cái người còn ở trên người Mộ Hàm Chương xuống, lại hung hăng đá thêm một cước, “Hỗn trướng!”

Mộ Hàm Chương chậm rãi ngồi xuống vươn tay che vai trái, máu đỏ tươi dọc theo kẽ tay trắng nõn chảy ra thật chói mắt.

“Quân Thanh!” Cảnh Thiều lúc này mới phục hồi tinh tần, xông lên đem người ôm vào ngực lại thấy người nọ sắc mặt tái nhợt, mồ hôi từng giọt lớn rơi xuống liền biết miệng vết thương lại rách ra, đau lòng tột đỉnh ôm người hướng vương trướng chạy đi.

Tả Hữu Hộ quân tới nghe quân báo thì thấy một màn như vậy.

Hữu Hộ quân đá Vương Nhị đang ngồi không nổi kia một cước, “Xen vào chuyện người khác!” Vừa rồi rõ ràng là không sao, Vương gia sở dĩ đá ngựa chứ không kéo người là sợ động tới vết thương của quân sư, tiểu tử này thân thủ không tốt còn muốn thể hiện a! Vương Nhị này hắn có nhận ra, vốn là vệ binh dưới trướng hắn nhưng luôn vô sự xun xoe vì cái lợi trước mắt mà bị nép tới lều tạp dịch, sau lại được quân sư nhìn trúng cho đi quản sổ sách, giờ lại không an phận nữa.

Tả Hộ quân lắc lắc đầu, hỏi tính binh, “Tin tức gì?”

“Đại quân đã phá Nhị Trọng quan!” Tín binh vội đáp.

“Nhanh vậy?” Tả Hộ quân sửng sốt.

“Hách tướng quân phá Hổ Nha quan mang theo Thục quân một đường đánh tiếp, phá Nhị Trọng quan trực tiếp đón đại quân của Triệu tướng quân nhập quan!” Tín binh nói ra tin tức này nhịn không được hưng phấn không thôi.

Tả Hộ quân xoay người hướng vương trướng đi vào, tin tức này phải nhanh chóng báo cho Vương gia.

Cảnh Thiều lúc này lại kinh hãi không thôi, miệng vết thương rách ra so với lúc bị thương chỉ có nhiều hơn, nhìn vết thương đã kết vảy lần thứ hai thành hình dáng dữ tợn, Cảnh Thiều tức giận phất tay cho vệ binh giết Vương Nhị.

“Không được...”Mộ Hàm Chương vươn tay kéo hắn.

Vệ binh tất nhiên nghe theo Vương gia, lập tức lĩnh mệnh mà đi.

“Ta không đem hắn ngũ mã phanh thây không được!” Cảnh Thiều lớn tiếng nói, động tác trên tay vẫn nhẹ nhàng vô hạn.

“Vương gia, đại quân đã công phá Nhị Trọng quan.” Tả Hộ quân tiến vào, nhìn không chớp mắt mà nói.

“Đã biết, cho tín binh thông tri Triệu Mạnh cùng Hách đại đao, hai quân hợp lại tiếp tục tiến công hướng Vân Thành!” Cảnh Thiều không ngẩng đầu đáp lại.

“Vâng!” Tả Hộ quân nhận lệnh, “Vương gia, đại quân khi nào nhổ trại ạ?”

Cảnh Thiều lập tức nhíu mày, nhìn sắc mặt tái nhợt của người trên giường, có chút do dự, lúc này mà nhổ trại vết thương này càng lâu lành, đang muốn nói chờ vài ngày, tay cầm khăn bị người trên giường nắm chặt, không cho hắn nói.

“Ngươi đi truyền lệnh trước rồi lại đến.” Mộ Hàm Chương nhìn ra tâm tư Cảnh Thiều, nhưng người này hiện tại đang nổi nóng, không thể phật lòng hắn liền bảo Tả Hộ quân đi trước.

“Lương thảo đều ở đây, ngươi nói đại quân làm sao mà tấn công Vân Thành?” Giọng Mộ Hàm Chương có chút suy yếu.

“Bọn họ mang lương thảo ít nhất có thể chống đỡ ba ngày nữa, thương thế ngươi nặng như vậy, chúng ta nghỉ hai ngày đã.” Cảnh Thiều lấy bình ngọc nhỏ ra.

“Ngươi sao có thể vì việc tư mà vứt bỏ đại quân không để ý, ngươi...A...” Mộ Hàm Chương cúi người mắng hắn rồi lại đau đến ngã xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui