Nhóm Dịch: 102
Trong cung điện lộng lẫy, tại điện Tử Nghi.
Những thiếu nữ vừa nhập cung, nhan sắc như hoa mùa xuân, tươi tắn rạng rỡ, kiều diễm như muốn trổ bông, chính là lúc "Hoa nở phải hái, đừng đợi tàn".
"Nhanh lên, nhanh lên!" Tổng quản điện Tử Nghi, Đỗ Ngụy quát mắng đám thuộc hạ, liếc nhìn Điền Tài Nữ được cuốn trong chăn bông như một chiếc nem, không khỏi lắc đầu: "Ôi, mới vào cung mà đã không chịu nổi rồi sao~"
Những mỹ nhân may mắn được lên long sàng nhưng không hưởng được ân sủng của hoàng đế thì nhiều vô kể, chẳng mấy chốc, nội thị đã vội vã khiêng vị tiểu chủ bất hạnh này trở về hậu cung.
Đêm càng về khuya, trong không khí thoang thoảng tiếng nức nở của người phụ nữ.
"Tâm tư của bệ hạ ngày càng khó đoán! "
Màn tơ đỏ, hương trầm Long Não, bao nhiêu giọt lệ hồng nhan? Chôn vùi trong bức tường thâm cung.
Đông Noãn của điện Tử Nghi là nơi hoàng đế lâm hạnh phi tần, đêm nay cảnh đế Tạ Tiêu ngủ một mình, ngoài tiếng ve sầu và chim hót trong đêm hè, không ai dám ồn ào làm phiền.
Có một giấc mơ mà hắn đã mơ nhiều năm, hơn nữa còn là một giấc mộng xuân!
Giấc mơ này kỳ quái và mơ hồ, nơi trong mơ hắn rất quen thuộc, chính là chính điện của hắn, điện Chính Dương, sau tấm màn tơ vàng, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, bên tai bỗng có tiếng động lạ.
Người phụ nữ mặc áo đỏ như ma quỷ trèo lên long sàng của hắn, giấc mơ kỳ lạ này hắn đã trải qua nhiều lần, lần nào cũng tiêu hồn thấu xương, vô cùng sung sướng.
Nữ tử đó như yêu như mị, giống như rắn quấn chặt lấy hắn, nhẹ nhàng thổi hơi vào tai hắn, hơi thở như hoa lan, trong lúc mây mưa, hắn còn có thể nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của nàng, trong trẻo và đầy sức xuyên thấu.
Trong không khí dường như có một mùi hương khác lạ, như hoa lan như xạ hương, rất dễ chịu.
Tất cả nến trong cung điện đều đã tắt, chỉ còn một chút ánh sáng như nước là ánh trăng rọi xuống, lạnh lẽo và cô đơn khiến người ta lạnh lòng.
Nhưng lúc này trên người hắn lại quấn một yêu tinh nóng bỏng, hắn có thể cảm nhận được những ngón tay thon dài của nàng từ sau lưng hắn từ từ thăm dò vào, làm bậy mà không hề kiêng dè.
Nàng thậm chí còn không biết sống chết, cởi bỏ một bên đai áo ngủ của hắn.
Đầu ngón tay của nàng dường như mang theo một loại ma lực nào đó, từ thắt lưng hắn vuốt ve lên ngực hắn, còn thè lưỡi ra câu lấy dái tai hắn.
"Thích không?" Nàng hỏi.
Dường như muốn cho hắn vui vẻ, nhưng lại không để hắn thỏa mãn hoàn toàn, trong sự dày vò vừa đau đớn vừa sung sướng, sự kiên nhẫn của hắn đã đến giới hạn.
"Nếu trẫm nói không thích, nàng còn định làm trò gì nữa?" Hắn mở mắt ra, nhưng nàng lại khéo léo trốn ra sau hắn.
Thật ra, trong nhiều lần như vậy, hắn chưa từng nhìn thấy mặt nàng, thường thì khi mở mắt ra, chỉ thấy một màu đỏ chói mắt, nàng luôn mặc áo đỏ.