Chương 18:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoài cửa sổ, một tia nắng tràn vào, chiếu sáng cả căn phòng làm việc được thiết kế đơn giản.
Khi Tri Miên nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ngược sáng, trái tim liền đập loạn nhịp.
… Quả nhiên là con người không bao giờ có thể trốn thoát khỏi Định luật Murphy (1) được.
Càng không muốn gặp ai đó, thì càng hay tình cờ gặp họ.
Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, cô chỉ sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng quay mắt đi chỗ khác, mặt không chút thay đổi mà bước vào.
giám đốc Vương chỉ vào chiếc sofa đối diện với bàn cà phê, đồng thời cũng đối diện với Đoạn Chước, nói: "Cô giáo Tri, ngồi đi."
Tri Miên ngồi xuống.
Đoạn Chước dựa lưng vào ghế sô pha, bình tĩnh nhìn Tri Miên, cho đến khi giám đốc Vương mở miệng giới thiệu: "Đoạn Chước, đây là cô giáo Tri dạy tiếng Anh giao tiếp cho lớp thanh thiếu niên. Sáng nay mới dạy tiết đầu tiên. Cô giáo Tri còn trẻ lắm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vài giây sau, Tri Miên nghe thấy tiếng cười không nóng không lạnh của Đoạn Chước. "Tuổi còn trẻ như vậy có thể dạy được không?"
Tri Miên: "..." Chắc chắn là người này cố ý!
giám đốc Vương nói: "Cô giáo Tri là sinh viên xuất sắc nhất khoa phiên dịch của Đại học C. Cô ấy đã tham gia nhiều cuộc thi, và giao tiếp với một số giáo viên ngoại ngữ của chúng ta. Các giáo viên đều khen là không tồi."
Tri Miên ngẩng đầu nhìn Đoạn Chước mỉm cười:
“Đúng thật là tôi còn trẻ. Nên ngài nghi ngờ về khả năng của tôi là chuyện bình thường. Nếu thực sự lo lắng, thì tôi luôn hoan nghênh ngài đến nghe giảng trong lớp một chút."
Đoạn Chước tựa lưng vào sofa vài phút, lười biếng cong môi: "Được rồi, tới lúc đó thì cô giáo Tri cũng sẽ dạy tôi sao?"
“…” Không biết xấu hổ.
Không muốn phản ứng lại với anh.
giám đốc Vương cười với Tri Miên: "Cô giáo Tri, cô vừa nói là cô cũng thích EA, vậy chắc hẳn là cô đã biết đến đội GYB đúng không? Chắc là cô cũng không xa lạ gì về Fire."
Tri Miên nói thẳng. "Trước kia có biết."
"Nhưng bây giờ không có hứng thú, nên cũng không để ý."
Ánh mắt Đoạn Chước nhìn cô nhanh chóng tối xuống vài phần.
Tri Miên nhìn giám đốc Vương rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "giám đốc, bây giờ tôi sẽ báo cáo với anh về bài giảng hôm nay được chứ?"
“Được.” giám đốc Vương nhìn Đoạn Chước. “Vậy Đoạn Chước...”
“Mọi người cứ nói đi.” Anh ngồi im.
Tri Miên: Tại sao người này lại không chịu rời đi chứ?!
Cô đơn giản liền chịu thua, nói chuyện với giám đốc, Đoạn Chước cúi đầu lướt điện thoại, từng chữ trên màn hình lóe lên mơ hồ trước mắt, chỉ có mỗi lời của cô gái lọt vào tai anh.
Giọng của cô nhẹ nhàng và êm dịu, không phải là giọng trẻ con lanh lảnh, nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác đặc biệt mềm mại.
Khi làm nũng, giọng nói như nhỏ ra nước, trong đêm đầy xuân sắc, từng chữ từng chữ được nhả ra từ đôi môi mềm mại ấy, đều tựa như dòng suối trong vắt, quanh quẩn lòng người, khiến anh chỉ muốn chết trên người cô.
Chỉ là bây giờ —--------
Sau khi chính thức chia tay với anh ở cổng khu chung cư mấy ngày trước, cô không hề liên lạc lại với anh, bây giờ gặp mặt, lại giả vờ như không biết anh.
Đoạn Chước nhíu mày, ảm đạm nhìn cô.
Trong lòng anh điên cuồng kìm nén xúc động muốn kéo cô vào lòng, mãnh liệt chất vấn cô.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, thư ký bước vào, đặt trước mặt ba người một ly đồ uống nóng rồi đi ra ngoài.
Tri Miên nghe lời giám đốc, cầm một ly nóng hổi, định uống thì Đoạn Chước thản nhiên hỏi:
"Sữa đậu nành đậu phộng này là mọi người tự xay sao?"
Giám đốc Vương gật đầu: "Đúng vậy, vừa mới mua một cái máy xay nhuyễn ở đây, tự mình làm, vừa an toàn lại vừa tiện lợi..."
Động tác của Tri Miên ngay lập tức dừng lại.
Cô bị dị ứng với đậu phộng.
Cô nhìn người đàn ông đối diện, Đoạn Chước chỉ cúi đầu uống sữa đậu nành mà không thèm nhìn cô.
Chắc là anh chỉ tình cờ nhắc tới thôi.
Tri Miên lặng lẽ đặt đồ uống nóng trở lại bàn.
Sau khi báo cáo xong, giám đốc Vương nói. "Cô giáo Tri, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ có hai lớp một tuần. Vất vả cho cô quá."
"Không vất vả đâu."
"Vậy nếu không còn việc gì nữa, thì cô có thể trở về rồi."
Tri Miên gật đầu, đứng dậy, Đoạn Chước ngẩng đầu nhìn cô, Tri Miên bước ra khỏi văn phòng.
Ra khỏi trung tâm văn hóa, khi đang đợi xe buýt bên đường, thì cô chợt nghe phía sau có tiếng nói:
"Cô Tri."
Quay lại, là Trình Lập.
"Cô Tri, cô đi đâu vậy? Anh Chước kêu tôi đến đưa cô đi."
Tri Miên ngạc nhiên một lúc, sau đó lắc đầu: "Không cần, tôi gọi xe rồi, sẽ đến ngay thôi."
"Cô Tri, thật ra, trong thời gian cô vắng mặt, tôi nhìn ra anh Chước vẫn quan tâm đến cô. Cô thật sự muốn..."
"Chúng tôi chia tay xong cũng khá tốt. Anh Trình Lập, anh không cần giải thích bất cứ điều gì thay anh ấy. Chắc anh ấy cũng không cần đâu."
Trình Lập chết lặng.
Đoạn Chước đã làm gì, mà kích thích Tri Miên đến mức kiên quyết như vậy...
Khi taxi đến, Tri Miên mở cửa và lên xe.
Trình Lập thở dài.
Bên kia, Đoạn Chước bước ra khỏi phòng làm việc, đi tới khu nghỉ ngơi cơm nước, liền nhìn thấy một đám nam sinh đang bàn luận sôi nổi ở đó.
Nhìn thấy Đoạn Chước, ánh mắt mọi người đều sáng lên: "Fire!"
Bọn họ đều ngưỡng mộ Đoạn Chước, nói đến EA, rất nhiều người đều lấy Đoạn Chước làm gương.
Đoạn Chước đi tới, vỗ vỗ vai bọn họ, ngồi xuống. "Huấn luyện thế nào rồi?"
"Cực kỳ tốt..."
Mọi người ngoan ngoãn báo cáo tiến độ, rốt cục người đàn ông cũng hỏi: "Vừa rồi các cậu đang nói cái gì, mà kích động như vậy."
"Tụi em đang nói về giáo viên dạy giao tiếp tiếng Anh ấy! Cô giáo đó siêu xinh luôn!"
"Thoạt nhìn em còn tưởng cô ấy vẫn còn là trẻ vị thành niên cơ..."
"Câu lạc bộ của chúng ta thuê giáo viên đỉnh quá đi."
"Thích cô ấy lắm luôn, cảm thấy cô ấy rất đáng yêu..."
Đoạn Chước mắt lạnh đảo qua, hung hăng vỗ đầu người nói: "Thích cái con khỉ, người ta tới đây dạy học cho các cậu, mà các cậu lại nghĩ cái khỉ gió gì thế hả?"
"..." Chúng em nghĩ cái gì chứ?
Đoạn Chước: "Trong tuần, cậu có lớp tiếng Anh giao tiếp vào khi nào?"
"Sáng nay, và tối thứ Hai."
Sau khi trò chuyện vài câu, Đoạn Chước kêu bọn họ ăn cơm cho tốt, sau đó đứng dậy rời đi.
Bước ra ngoài, anh nhìn thấy Trình Lập đang đi lên phía trước:
"Anh Chước, cô Tri... tự bắt taxi về rồi."
Người đàn ông im lặng trong vài giây, sau đó chế nhạo. "Kệ cô ấy đi."
Trình Lập thấy vậy, muốn khuyên nhủ, nhìn Đoạn Chước bước nhanh về phía trước, cuối cùng lại do dự không biết nói gì.
Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
—------------------------------------------------------
Một ngày cuối tuần khác.
Tri Miên dọn dẹp nhà cửa cả ngày, thực sự không có năng lượng để nấu bữa tối nữa, vì vậy, cô liền gọi cơm hộp.
Khi cơm đến, cô mở WeChat ra, thấy những người bạn cùng phòng ký túc xá của mình đang tám chuyện trong group chat, nói về những gì họ làm trong kỳ nghỉ.
Đồng Nhiễm: [Tớ đến nhà bạn trai chơi mấy ngày, hôm qua mới về, ba mẹ anh ấy còn bảo tớ năm nay đến chỗ họ ăn Tết [che mặt]]
Ôn Ôn: [Ha ha ha ha cậu đã gặp ba mẹ anh ấy rồi á?!]
Đồng Nhiễm: [Bạn trai tớ đã nói với ba mẹ anh ấy, lần này tớ sẽ đến chơi và ở lại ăn bữa cơm. Trời ơi, tớ hồi hộp lắm luôn...]
Ngũ Y Thu: [Không sao đâu, mời cậu đến ăn Tết có nghĩa là họ rất thích cậu đó, dù sao thì con dâu xấu cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng mà ha ha ha ha.]
Đồng Nhiễm: [Đù má cậu nha!]
Ôn Ôn: [Còn Tiểu Cửu thì sao, sao lại không nói gì thế? @Tri Miên]
Tri Miên trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc. [Đây đây.]
Đồng Nhiễm: [Tiểu Cửu, cậu có đi chơi với bạn trai trong kỳ nghỉ này không? Tớ muốn biết các cậu đi chơi ở đâu, để sang năm mới cũng đi chơi thêm mấy ngày.]
Tri Miên sững sờ một lúc, sau đó trả lời: [Không, tớ đã chia tay với anh ấy rồi.]
Ba người: [??! Chia tay á?!]
[Tại sao đột ngột chia tay?]
[Tại sao vậy?]
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, Tri Miên chỉ nói do tính cách không hợp, cũng không giải thích nhiều, mọi người đều đoán rằng cô đã khó chịu, nên an ủi cô rất nhiều, Tri Miên nói không sao cả, trạng thái của cô đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Ôn Ôn chuyển đề tài: [Kỳ nghỉ đông năm nay tớ phải ôn thi lái xe, mà đến giờ tớ vẫn chưa bắt đầu thi...]
Ngũ Y Thu: [Mẹ nó, có phải cậu định kéo lê từ năm nhất đến năm cuối à!]
Đồng Nhiễm: [Cậu nhanh chóng làm chủ thời gian đi, học kỳ sau cậu đã chuẩn bị cho thi lên thạc sĩ rồi.]
Bằng lái xe của Tri Miên được lấy vào hồi năm nhất.
Lúc đó, sinh viên thi lấy bằng lái xe được giảm giá, một người chỉ tốn hơn 3000.
Nhưng cô không lái xe nhiều lắm, lâu lắm rồi chưa lấy bằng lái ra.
Cô nghĩ, liền đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm bằng lái xe, nhưng nhìn quanh không thấy.
Sau khi lục tung tất cả hành lý nhưng vẫn không có gì, cô chợt nhận ra —
Bằng lái xe có thể vẫn ở trong nhà của Đoạn Chước.
Từ khi cô ngủ với anh, rất nhiều thứ đều được đặt ở phòng ngủ chính, tối hôm đó cô đi rất vội nên không kịp vào phòng ngủ chính để lấy.
Chắc là bằng lái xe ở trong đó...
Quần áo thì không thành vấn đề nhưng phải lấy lại tấm bằng này.
Tri Miên đau đầu.
Sau khi suy nghĩ, cô bấm vào WeChat, gửi một tin nhắn cho Đoạn Chước: [Bằng lái xe của tôi vẫn còn ở chỗ của anh, khi nào anh không có ở nhà, thì tôi sẽ đến lấy.]
Ở đầu bên kia, cuộc họp nhỏ của câu lạc bộ được tổ chức đến gần sáu giờ.
Điện thoại của Đoạn Chước rung lên, nhìn lướt qua liền thấy tin nhắn hiện lên trên màn hình là của Tri Miên, anh giật mình, nhanh chóng cầm điện thoại lên, mở màn hình, rồi thấy toàn bộ lời nói của cô.
Mặt anh tối sầm lại.
Một lúc lâu sau, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng họp khiến những người khác hơi sửng sốt.
Vài phút sau, Tri Miên nhận được điện thoại của Đoạn Chước, không ngờ anh lại trực tiếp gọi điện thoại đến: "Alo."
"Cái gì mà tôi không có nhà?"
Giọng người đàn ông lạnh lùng.
Tri Miên: "..."
Cô không muốn gặp lại anh nữa, còn muốn cô phải nói rõ ra sao?
"Tôi nghĩ... hiện tại chúng ta không gặp nhau thì tốt hơn."
Bên kia giễu cợt nói: "Thật ngại quá, thời gian này tôi không có huấn luyện, ngày nào cũng ở nhà."
"..."
Cô lại nói: "Vậy thì anh có thể gửi tới đây cho tôi được không?"
"Đồ của em còn muốn bắt tôi phải đi gửi sao?"
"... Được rồi, tôi sẽ quay lại lấy."
"Khi nào em muốn quay lại lấy, thì nhớ báo với tôi, tôi phải ở đó." Anh nói.
"Tại sao?"
Anh nhàn nhạt đáp: "Em đã bao giờ thấy có người đến nhà người khác lấy đồ, còn chủ nhân thì không có ở nhà chưa? Em suy nghĩ hay nhỉ?"
Tri Miên tức giận đến mức không muốn nói gì, nhưng sau vài giây, giọng nói của người đàn ông lại vang lên: "Khi nào thì em quay về?"
Tri Miên nghĩ, nếu đã như vậy, thì vẫn nên dùng dao sắc cắt đứt đay rối đi.
"Chút nữa tôi sẽ đến đó, có được không?"
"Tùy em."
Khóe môi Đoạn Chước âm thầm cong lên, cúp điện thoại liền trở lại phòng họp, cuộc họp nhỏ cũng sắp kết thúc.
"Đại ca, chúng ta đi ăn tối đi! Tối nay Nunu rủ chúng ta đi ăn cá nướng!"
Anh cầm mũ lưỡi trai trên bàn lên, bước ra ngoài. "Không ăn, về nhà."
Sau khi Đoạn Chước rời đi, các thành viên trong phòng họp lại sửng sốt: "Sao gần đây tâm trạng của đại ca thất thường thế nhỉ?"
"Chuẩn luôn, cả ngày hôm nay anh không cười. Vừa đi ra ngoài đã lạnh lùng gọi điện. Đến khi trở về, thì hình như tâm trạng lại tốt hơn?"
"Khó hiểu, khó hiểu quá..."
Sau khi Tri Miên ăn xong, thì màn đêm đã buông xuống, những ngôi sao sáng treo trên bầu trời.
Sau khi rời khỏi khu chung cư, cô đi tàu điện ngầm đến Tinh Tiêu Châu.
Rời đi một thời gian rồi lại quay lại, cô càng cảm thấy xa lạ.
Đến cửa biệt thự, cô do dự hai giây rồi nhấn chuông cửa, vài giây sau, trên màn hình điện tử hiện lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông:
"Sao không mở khóa vân tay mà vào?"
"..." Không phải anh đã xóa từ lâu rồi sao?
Tri Miên mở cửa, vừa đến cửa đã thấy trước tủ giày có một đôi dép lê sang trọng màu hồng hình thỏ mà cô đã đi vào mùa đông.
Cô bước vào, nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cúi đầu nghịch điện thoại, như thể anh không hề nhận ra cô đã đi vào.
Cô mở miệng:
"Bằng lái xe của tôi ở trên lầu sao?"
Đoạn Chước lười biếng nhấc mi nhìn cô: "Nếu không thì để tôi tìm cho em nhé?"
"..."
Tri Miên không biết tại sao mình lại tức giận như vậy.
Nhưng bằng lái xe ở đây, cuối cùng thì cô vẫn phải chịu đựng anh.
Cô xoay người bước lên lầu, một lúc sau, người đàn ông ngước nhìn cô, đứng dậy, cất điện thoại vào túi rồi bước lên cầu thang.
Tri Miên quay đầu lại thì thấy anh đang đi theo, như thể sợ cô sẽ vào phòng anh lấy trộm thứ gì đó vậy...
Bước đến phòng ngủ chính, cô đẩy cửa đi vào, lối trang trí quen thuộc gợi lại bao kỷ niệm, chẳng hạn như lần đầu tiên cô bị anh bế vào phòng rồi ném lên giường vậy.
Cô xóa nhòa ký ức, đi thẳng đến bàn cạnh giường, khi mở ra, cô liền thấy một vài chiếc hộp bên trong.
Có cái đã mở giấy gói, có cái vẫn chưa.
Đây là những đồ trước đây họ từng dùng.
Lúc đầu, khi cô nhìn thấy anh mua cái này, liền đỏ mặt, nghĩ rằng anh thực sự định làm gì đó, khiến anh phải bật cười.
Tuy rằng hai người phát sinh hành vi bên ngoài, nhưng anh rất sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên lần nào chơi cái gì cũng đều đeo vào.
Tri Miên bình tĩnh đẩy đống hộp ra, cuối cùng cũng tìm thấy bằng lái xe và một số tài liệu ít quan trọng hơn, mang hết đi.
Sau đó, cô quay lại nhìn người đàn ông đang dựa vào tường. "Phòng áo choàng... tiện thể tôi cũng ghé qua xem còn gì không."
Anh nhìn cô chằm chằm. "Sao cũng được."
Cô bước đến, cuối cùng chọn một chút quần áo cô mua bằng tiền mình kiếm được.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô đi ra ngoài, nhưng người đàn ông đã chặn ở cửa.
"Chỉ vậy thôi sao? Không cần những cái đó nữa à?"
"Không cần nữa."
Những món quà đắt tiền đó, khi còn là bạn gái, cô còn có thể miễn cưỡng nhận lấy, nhưng bây giờ, cô không muốn mang đi nữa.
Anh lạnh lùng nói: "Không cần thì để tôi vứt đi hết."
"Ừm, anh muốn xử lý thế nào cũng được."
Anh trầm mặt, đưa hộp trang sức trong tay đến trước mặt cô, giọng nói có chút khàn khàn:
"Quà sinh nhật 18 tuổi cũng không cần nữa sao?"
Bên trong là sợi dây chuyền bạch kim.
Tri Miên ngẩn người, rồi lắc đầu:
"Không cần nữa."
"Tại sao?"
Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn anh: "Đồ của bạn trai cũ, không cần phải lấy về để hoài niệm đâu."
Bạn trai cũ.
Khí thế của Đoạn Chước lập tức chìm xuống, bước tới, Tri Miên vô thức lùi lại, ngay sau đó liền bị người đàn ông đẩy vào tường.
Cô giật mình. "Đoạn Chước!"
"Tri Miên, phí công tôi nuôi em nhiều năm như vậy hả?"
Anh nhéo cằm cô, buộc cô phải nâng mặt lên, Đoạn Chước cúi xuống, đôi mắt đen kịt bắt gặp ánh mắt cô.
(1): Định luật Murphy: trong cái rủi còn có cái xui.
Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.