Chương 20:
Editor: Byredo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi đến Tinh Tiêu Châu vào đêm hôm đó, Tri Miên cảm thấy hơi u ám trong vài ngày.
Cô thừa nhận rằng cảm xúc của cô vẫn còn dao động vì Đoạn Chước, và mặc dù cô đã quyết tâm rời xa anh, nhưng cô không thể quên được quá khứ của hai người ngay lập tức, chưa kể họ đã quen nhau bảy năm.
Vào buổi tối, sau khi ăn tối xong và chuẩn bị cho lớp học của mình, cô bất ngờ nhận được một email - bộ truyện tranh "Gió mùa tháng tám" do cô gửi đi đã trở thành một trong mười tác phẩm hàng đầu được Truyện tranh Nhạc Họa bình chọn, và có thể được xuất hiện trên nền tảng này.
Cô choáng váng, đọc cẩn thận từng chữ.
Email là sự thật!
Điều này có nghĩa là cuốn truyện tranh đầu tiên trong đời của cô sẽ được trình chiếu trên nền tảng công cộng sao?!
Cô hưng phấn lăn lộn trên giường, sau đó lấy điện thoại di động gọi video cho Lương Chi Ý đầu tiên, đầu bên kia nghe được tin này liền rất vui mừng:
"Cửu Cửu, cậu quá tuyệt vời! Tớ đã bảo là cậu có thực lực này mà! Lúc trước đã bảo cậu yên tâm rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tớ vốn không ôm hy vọng gì cả..."
Cô cảm thấy mình là người mới vào nghề, còn ít kinh nghiệm, không ngờ lại có thể thành công.
"Cửu Cửu, điều này có nghĩa là sau này cậu sẽ trở thành họa sĩ vẽ truyện tranh sao? Đến lúc cậu trở nên nổi tiếng, sẽ có fans, còn có thể xuất bản sách, bán bản quyền. Uây, tớ phải mau mau ôm đùi của người phụ nữ giàu có thôi…"
Khuôn mặt Tri Miên hiện lên ý cười. "Tớ chưa nghĩ xa đến vậy, tớ chỉ muốn vẽ truyện tranh của riêng mình, là đã thấy đủ rồi."
"Cửu Cửu, tớ có linh cảm rằng cậu sẽ tỏa sáng rực rỡ, bởi vì cậu là một cô gái rất tốt."
"Cậu đăng ở đâu thì tớ cũng xem, tớ nhất định sẽ là fan nhỏ đầu tiên của cậu!"
Tri Miên mỉm cười.
Niềm vui bất ngờ đến như vậy đã ngay lập tức cuốn phăng mọi sương khói mù mịt trong lòng Tri Miên, làm cô tỉnh lại.
Tri Miên phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được, sáng hôm sau tỉnh dậy, thì nhắn cho Từ Từ, hỏi sáng mai có rảnh không, định trực tiếp cảm ơn Từ Từ.
Bên kia nói rằng cô ấy đang vẽ bản thảo trong studio, bảo Tri Miên trực tiếp đến đây, sau khi thu dọn xong, Tri Miên liền đến trung tâm mua sắm trước, chọn một món quà cho Từ Từ như một món quà cảm ơn.
Mười giờ sáng, cô đến văn phòng Tâm Sang.
Cô được lễ tân dẫn vào phòng làm việc của Từ Từ, cô bước vào, Từ Từ nhìn thấy cô: "Em đến rồi."
"Chị Từ Từ —"
“Đến đây, ngồi đi.” Từ Từ đi tới rót một ly nước, mỉm cười. "Có chuyện gì, mà hôm nay em lại tới nói chuyện phiếm với chị vậy?”
"Chị Từ Từ, em có một tin vui muốn nói với chị - tác phẩm mà chị đề nghị em gửi cho Truyện tranh Nhạc Họa, đã được chọn rồi."
Nghe được lời đó, Từ Từ vui vẻ nói: "Chúc mừng em, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng nhận được tin vui!"
"Đây là một món quà nhỏ tặng chị. Nếu không có sự động viên, khích lệ của chị, thì em sẽ không bao giờ dám hiện thực hóa chuyện này".
Từ Từ cười. "Sao mà khách sáo vậy, chính là do em có tài, chị chỉ dẫn đường cho em thôi. Nhưng con đường phía trước không hề dễ dàng, trong giới của chúng ta, cái khó nhất chính là lộ diện, đã có rất nhiều người vẽ truyện bao nhiêu năm nhưng không hề nổi tiếng. Thôi không đả kích em nữa, em phải cố gắng học hỏi nhiều hơn nữa đấy. "
"Vâng ạ."
Sau một hồi tán gẫu, Từ Từ nói: "Chị còn đang bận chút việc, cần phải tìm tổng giám đốc Từ một chút, em đợi ở đây trước nhé."
"Dạ."
Từ Từ đứng dậy rời đi, Tri Miên ở lại, ngay sau đó, có một tin nhắn từ điện thoại truyền đến: [Tri Miên, em có rảnh không, đến văn phòng của sếp Từ một chuyến nhé? Chị vừa nói với anh ấy về chuyện của em, anh ấy liền nói muốn gặp em.]
Từ Tư Nguyên muốn gặp cô sao?
Tri Miên đi tới phòng làm việc của người đàn ông, gõ cửa, cửa mở ra, cô liền nhìn thấy Ôn Tinh đang đứng phía.
Khi Ôn Tinh nhìn thấy Tri Miên, ánh mắt liền hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chắc là không ngờ là cô lại đến đây.
Bên trong, Từ Tư Nguyên đang ngồi ở bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn thấy cô gái ở cửa, ánh mắt khẽ động: "Tri Miên, vào đi."
Ôn Tinh lại sửng sốt khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Từ Tư Nguyên.
Quay đầu không khỏi nhìn hai người bọn họ.
Tri Miên đi vào, Từ Từ nhìn thấy Ôn Tinh đứng yên ở cửa, liền nói: "Ôn Tinh, cô đi tô màu đi, buổi trưa nộp cho tôi."
"Được."
Sau khi Ôn Tinh đi ra ngoài, Từ Tư Nguyên kêu Tri Miên ngồi xuống, anh ấy đứng dậy ngồi bên cạnh cô, cười hỏi: "Anh nghe Từ Từ nói là tác phẩm của em sẽ được đăng ở Nhạc Họa sao?"
"Đúng vậy…"
"Thật xuất sắc nha." Từ Tư Nguyên nói. "Anh không biết là em muốn trở thành một họa sĩ đấy, anh chỉ nhớ là hồi còn học trung học, em thích vẽ truyện tranh, đúng không?"
"Vâng, nhưng em không phải dân chuyên nghiệp. Trước đây, em đã đăng ký một vài lớp học truyện tranh, em vốn nghĩ mình sẽ không được chọn cơ."
"Đây là tài năng bẩm sinh của em. Anh đã từng xem những bức tranh trước đây của em. Mỗi lần nhìn vào, anh đều cảm thấy rất thoải mái. Đó là một loại linh hồn của bức tranh. Anh rất thích phong cách vẽ tranh của em."
"Anh Tư Nguyên, anh đang khuyến khích em sao..."
"Lời nói thật lòng đó, anh thề."
Tri Miên ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt của Từ Tư Nguyên đang rơi vào người mình.
Từ Từ ở một bên mở miệng: "Lúc trước, em cũng có thể cảm nhận được linh hồn của Tri Miên, cho nên mới khuyến khích em ấy tự mình làm họa sĩ. Xem ra em có con mắt tinh tường đó."
Từ Tư Nguyên cười. "Em đang tự khen mình hay là Tri Miên?"
"Tất cả đều khen ngợi mà ha ha ha."
Một lúc sau, Từ Từ và Từ Tư Nguyên đều làm việc, Từ Từ nói với Tri Miên. "Trưa nay chúng ta cùng ăn chung nhé. Nếu được thì em cứ ở trong văn phòng một lát, có thể đi loanh quanh."
"Vâng."
Tri Miên rời văn phòng, thấy có hai dãy giá sách trong khu vực tiếp khách, cô bước tới, chọn một cuốn sách, nhưng lại nghe thấy âm thanh đến từ quầy bar——
Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
"Bản vẽ của Tri Miên được Truyện tranh Nhạc Họa chọn sao? Sao cô ta lại có trình độ này được chứ?"
"Tớ nghĩ là giả thôi, nhưng chính tai tớ đã nghe những gì Từ Từ và tổng giám đốc Từ nói."
"Nói với tổng giám đốc Từ làm gì? Sếp Từ biết Tri Miên sao?"
"Tớ nghe thấy tổng giám đốc Từ gọi tên cô ta, nhưng không biết họ quen biết thế nào."
Tri Miên sững sờ, xuyên qua kẽ hở giữa những cuốn sách, cô nhìn thấy Ôn Tinh đang kéo một người bạn quay lưng về phía mình và trò chuyện.
... Những người này không biết câu tai vách mạch rừng sao?
"Dù sao thì bằng trình độ kia của cô ta, làm trợ lý truyện tranh còn hợp lý, còn tự mình làm họa sĩ á…" Ôn Tinh càu nhàu. "Tớ còn không dám đi ra ngoài làm chủ bút nữa kìa."
"Đúng đó…"
Sau khi Tri Miên nghe xong, cô lặng lẽ cầm sách một lúc lâu rồi rời khỏi nơi đó.
Ôn Tinh và đồng nghiệp của cô ta nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì nhìn thấy bóng dáng của Tri Miên và mái tóc đuôi ngựa đang tung bay, sợ tới mức câm nín: “Cuộc trò chuyện vừa rồi của chúng ta, cô ta không nghe được chứ…”
Hai người nhìn nhau không dám nói gì.
Giữa trưa.
Một tia nắng chiếu qua khe hở trên rèm cửa, chiếu vào căn phòng tối tăm.
Trong giấc mơ.
Khuôn mặt tươi cười của cô gái và bóng dáng kiên quyết rời đi đan xen vào nhau, không ngừng lặp đi lặp lại.
Lúc mờ lúc tỏ.
Giống như một chiếc lông vũ nổi trên mặt nước, muốn nắm lấy, nhưng nó cứ tuột khỏi lòng bàn tay.
Người đàn ông trên giường trở mình, cuối cùng cũng tỉnh dậy sau giấc mơ này.
Đoạn Chước mở mắt ra, chống người ngồi dậy, lấy tay xoa xoa đầu, lúc này mới bị cảm giác nôn nao làm đau đến ngất đi.
Tối hôm qua, ở quán rượu, anh uống quá nhiều, chính Tư Mã Thành và Gia Cát Vũ đã đưa anh trở lại Tinh Tiêu Châu.
Anh nhấc chăn lên, ra khỏi giường, mở tủ, lấy khăn tắm rồi bước vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, anh ra khỏi phòng tắm và hoàn toàn tỉnh táo.
Bước vào phòng quần áo, anh mặc đồ xong, liền đi đến tủ đang đóng, thoáng nhìn qua nơi để quần áo và đồ trang sức của Tri Miên ở phía bên kia.
Cuối tuần trước, mấy dì quét dọn đến biệt thự dọn dẹp, anh bảo họ đóng gói và vứt hết đồ đạc của Tri Miên đi, nhưng sau khi đồ đạc của cô gái được đóng vào thùng, cuối cùng thì anh lại cất tất cả về chỗ cũ.
Nội dung của giấc mơ lại hiện lên trong đầu.
Đoạn Chước cau mày, lập tức đóng tủ lại.
Thay quần áo xong, anh đi ra ngoài, cầm điện thoại di động ở đầu giường lên, thấy Gia Cát Vũ gửi cho anh một tin nhắn: [Cậu vẫn còn sống chứ?]
Đoạn Chước: "..."
Anh bấm điện thoại, đầu dây bên kia bắt máy rồi cười: "Dậy rồi à, anh còn tưởng hôm nay cậu sẽ ngủ đến trời đất tối sầm chứ."
"Có rắm thì đánh luôn đi."
"Chỉ muốn hỏi xem hôm nay cậu có đến Nhậm Thời không, lát nữa sẽ có một cuộc họp."
"Biết rồi."
Gia Cát Vũ nói chuyện chính xong, liền giở tật lắm mồm: "Này, chuyện giữa cậu và Tiểu Cửu rốt cuộc là sao? Còn... còn chưa hòa giải sao?"
Thực sự là cái hay không nói, lại nói đúng cái dở.
Ánh mắt Đoạn Chước ngưng lại, vô tình liếc nhìn mấy túi thơm hương hoa nhài trên tủ đầu giường.
Trong một chiếc túi nhỏ màu trắng, có một vài bông hoa nhài nhỏ.
Chính Tri Miên đã hái những bông hoa nhài từ vườn nhài của trường học, làm thành túi thơm này và để trong phòng.
Lúc ấy, anh nhìn vào, chỉ cảm thấy đó là trò trẻ con của cô gái nhỏ trong nhà, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa hề vứt bỏ.
Hiện giờ, những bông hoa đã khô héo, ngả sang màu vàng úa, không còn sự mềm mại và hương thơm như xưa.
Hoa khô thì cũng đã khô, sẽ không thể trở lại bộ dáng ban đầu nữa.
Thấy người đàn ông im lặng, Gia Cát Vũ ở đầu dây bên kia không nhịn được mà khuyên nhủ. "Cậu đó, đừng có giở thói cậu chủ nhà giàu ra nữa. Ngày nào cũng uống rượu ở đây cũng vô ích thôi. Nếu cậu thực sự luyến tiếc, thì mau chóng níu kéo người ta đi."
……
Sau khi cuộc gọi kết thúc. Đoạn Chước nhìn xuống túi thơm hương nhài trong tay, im lặng hồi lâu.
Sau khi Tri Miên và Từ Từ ăn trưa xong, họ định rời đi.
Từ Từ đưa cô đến cửa văn phòng, thì tình cờ gặp Từ Tư Nguyên vừa đi ăn cơm trở về.
Sau khi chào hỏi xong, Từ Từ quay lại, người đàn ông nói riêng với Tri Miên:
"Tháng 3 năm nay, văn phòng của bọn anh đã mở một lớp truyện tranh nâng cao. Nếu em muốn bổ sung kiến thức của mình trong lĩnh vực này, thì em cũng có thể đăng ký, hoặc gửi WeChat cho anh, anh sẽ giữ chỗ cho em."
Tri Miên nghe xong liền do dự: "Học phí này là bao nhiêu vậy ạ...?"
Nếu quá đắt, thì cô sợ rằng, dù có làm thêm, thì mình vẫn sẽ không thể chi trả được.
Người đàn ông cong môi, nói: "Nếu em bằng lòng, thì anh sẽ giảm giá cho em. Hẳn là không đắt đâu. Đến lúc đó sẽ thông báo cho em."
"Được."
"Tri Miên... Hiện tại em đang sống một mình sao? Anh nhớ là cha mẹ em đã mất, trước đó em cũng nói là đã chia tay với người anh trai đó."
Cô giật mình. "Vâng."
Từ Tư Nguyên nhíu mi, quay đầu lại, cuối cùng trầm giọng nói với cô: "Bình thường, nếu cần giúp đỡ, thì em có thể nói với anh, anh rất sẵn lòng giúp em, rốt cuộc thì em cũng gọi anh một tiếng “anh Tư Nguyên" mà?"
Tri Miên gật đầu. "Cảm ơn anh Tư Nguyên..."
"Không có gì."
Sau khi Tri Miên chào tạm biệt với Từ Tư Nguyên, liền rời khỏi phòng làm việc.
Đi trên đường, cô đột nhiên nhớ tới những gì hôm nay Ôn Tinh nói.
Thực ra, cô không hề tức giận hay buồn bã.
Ngược lại, vì cuộc trò chuyện của họ, mà tinh thần chiến đấu đã dấy lên trong lòng cô.
Cô nên trở nên tốt hơn, rồi tương lai sẽ tự tin đứng trước những người coi thường mình.
Vào buổi chiều, Tri Miên đến thư viện thành phố, mượn một số sách chuyên nghiệp bằng tiếng Anh, học đến tối.
Khi ra khỏi thư viện, trời đã tối sầm, cô bắt xe buýt đến nhà ga Công viên Tân Dương, xuống xe,, đi về phía cổng khu chung cư.
Cô cúi đầu nhìn lại thông tin việc làm bán thời gian trên điện thoại di động, sau một hồi, Tri Miên ngước mắt lên, chợt bắt gặp một đôi mắt đen quen thuộc.
Nếu các bạn có đọc ở trang xong thì cũng nhớ ghé qua luvevaland.co để ủng hộ trang gốc cho nhóm dịch có động lực làm tiếp nhé.
Đoạn Chước không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cổng khu chung cư, thân hình thon dài dưới ánh đèn đường.
Trong miệng phì phèo điếu thuốc, đôi chân dài dẫm trên mặt đất, những đường nét khuôn mặt rõ ràng ẩn hiện trong làn khói trắng.
Đoạn Chước đảo mắt, tầm mắt rơi vào trên người cô.
Cô gái da trắng hơn tuyết, mặc chiếc áo len màu xanh nước biển, xương nhỏ, vai và cổ mềm mại, đôi mắt hạnh sáng hơn sao, nhiễm vụn sáng rực rỡ.
Anh bình tĩnh nhìn cô.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, hất tung mái tóc dài bên tai Tri Miên.
Cô gái sững sờ, bước đến gần anh.
Cô hơi nhíu mày. "Sao anh lại ở đây?"
Đoạn Chước đảo mắt, rời khỏi tầm mắt nghi ngờ của cô, giơ tay bỏ điếu thuốc đang cắn dở xuống, giọng nói rất trầm.
"... Đúng lúc đi ngang qua."