Theo Dòng Tình Yêu

An Tiểu Ly bị Tần Tang bấu thì tỉnh
táo, hơi quay đầu lại quả nhiên thấy mấy cái máy ảnh đang chụp lia lịa.
Có lẽ đã được ai đó sắp xếp nên tất cả ống kính đều chĩa về phía cô.
Nghĩ rằng có lẽ đây là khoảng khắc lãng mạn nhất trong đời, An Tiểu Ly
vội vàng ngậm lại cái miệng há hốc do giật mình quá độ, cúi đầu, chớp
chớp hàng mi, tỏ vẻ mặt xấu hổ tự cho mỹ lệ.

Đáng tiếc khi đó
cô không biết trước được sau này khi người nào đó lôi bộ ảnh ra chuẩn bị chỉnh sửa, thấy cô tỏ vẻ thờ ơ khi đối mặt với hành động mất thể diện
ngàn năm khó có một lần của mình thì căm tức tới mức hành hạ cô ba bữa
cơm kèm theo trà chiều và bữa ăn khuya.

Trên sân khấu, chàng
trai phong độ xuất trần như thiên thần chậm rãi đưa tay phải ra, ngón
tay thon dài xinh đẹp đặt lên phím đàn, dưới ánh đèn như mộng như ảo.

Anh đàn khúc nhạc quen thuộc nhất thời thơ ấu -- Thư gửi Elise(1).

(1) Đây là bản nhạc nổi tiếng của Beethoven mà hầu như ai cũng biết

http://mp3.zing.vn/bai-hat/thu-gui-elise-beethoven/iw6i969b.html

Bài hát tổng cộng có năm đoạn, anh chuyên tâm đàn
đoạn A. Có lẽ chỉ dùng tay phải nên đoạn nhạc cũng không quá tuyệt vời.
Nhưng khóa La thứ toát ra sự thân thiết trong sáng, dung hợp với vẻ dịu
dàng chưa bao giờ để lộ với người khác, mọi người ở đây đều cảm thấy
khúc Elise đơn giản tuyệt diệu mà sống động chậm rãi toát lên từ tiếng
đàn của anh.

Màn hình trên sân khấu chợt sáng lên, cảnh tượng
phủ lá phong cổ xưa, chữ viết dần xuất hiện. Đầu tiên nhạt nhòa không rõ ràng, sau đó màu sắc đậm hơn, nét bút mạnh mẽ cương quyết. Những người
đã từng quen biết với Lương thị đều rùng mình, đồng thời nhớ tới chữ ký
trên văn kiện cũng là kiểu chữ Lệ lạnh lùng, rồng bay phượng múa như
vậy.

Mà nay, nét chữ lạnh lùng kia lại tạo nên những câu chữ khiến họ há hốc:

I love you,

not only for what you are,

but for what I am when I am with you.

I love you,

not only for what you have made of yourself

but for what you are making of me.


I love you

for the part of me that you bring out.

(Anh yêu em, không phải vì bản thân em, mà vì con người anh khi ở bên em.

Anh yêu em, không phải vì em đã trở nên thế nào, mà vì em đã biến anh thành con người ra sao.

Anh yêu em, vì phần con người em đã tìm ra trong anh)

Trong yên lặng, Trần Ngộ Bạch nhìn về phía khán giả ở đằng xa, không
thấy bất cứ sự việc gì cả, chỉ có Elise xinh đẹp của anh ngồi yên ở đó
như lúc ban đầu. Mà đáp lại ánh mắt của anh, An Tiểu Ly đã ngừng thở. Cô có thể nghe thấy tiếng hoa nở khẽ khàng trong lòng mình. Ánh đèn sân
khấu dịu dàng như ánh trăng sáng tỏ, hoàng tử của cô đã giữ bỏ lớp áo
giáp cứng rắn.

Người ngốc nghếch như cô lại có thể gợi lên sự tin tưởng khờ dại chôn sâu chín vạn thước trong lòng anh, thêu hoa trên gấm.

Người kiên cường như anh lại có thể dịu dàng đóng kín thế giới muôn màu muôn vẻ này vì cô, chỉ còn lại những thứ đẹp đẽ.

Lúc tử sinh hay khi cách biệt, chẳng bỏ nhau lời quyết thệ.

Cầm tay nàng hẹn mấy lời: "Sống bên nhau mãi đến hồi già nua".(2)

(2) Kích cổ 4 của Khổng Tử - Người dịch Tạ Quang Phát. Tả về một người đi quân dịch nhớ gia đình, kể lại lúc mới lấy vợ đã hẹn ước chết sống hay
xa cách cũng không bỏ nhau, nắm tay vợ mà hẹn nhau sống đến già.

Một người khác và Trần Ngộ Bạch đều lo lắng cô ngốc lại tuột xích vào
thời khắc quen trọng này, né tránh góc chụp ảnh, đứng đằng sau cách An
Tiểu Ly không xa để cấp cứu kịp thời. Mà lúc này cô đã lệ rơi đầy mặt.

. . . . . .

Đèn bừng sáng, Lý Di Nhiên lập tức vỗ tay chúc mừng An Tiểu Ly, giẫm
giày cao gót lên ghế, trong khung cảnh lịch sự mà vỗ tay hò hét liên
tục. Mặc dù không phải là con cháu của Trương thị nhưng bởi vì Lý Vi
Nhiên cực kỳ thương thương yêu cô nên cô gần như cũng trưởng thành bên
Trương tư lệnh. Trương tư lệnh và phu nhân cũng rất thích cô bé hoạt bát lại có phần ương bướng này. Ngay sau đó cả gia tộc đều nể mặt cô, phần
đông khách khứa đều là "mặt người dạ thú" đã thân quen. Lúc này Lý Di
Nhiên vung tay hoan hô huýt sáo, mấy tiết mục góp vui đều rối loạn,
thanh niên vây quanh, mọi người tưng bừng tự do thể hiện.

Trương tư lệnh là người cũng biết hùa theo, thấy mọi người vui vẻ cũng
cảm thấy bữa sinh nhật này thật mới mẻ. Dù sao cũng toàn là người quen,
mặc cho đám trẻ con đùa nghịch.

Trong cảnh tượng hỗn loạn như
vậy, Tần Tang và Lý Vi Nhiên không biết sao lại bị đẩy lên sân khấu. Hai người cầm microphone đã để sẵn ở hai bên, đồng thời quay đầu tìm ban

nhạc thì ánh mắt lại chạm vào nhau đầy gượng gạo.

Ngồi bàn ở
phía dưới, Tần Tống đang chuyện trò vui vẻ, bỗng nhiên vài ánh mắt nghi
ngại liếc về phía anh. Anh giật mình, liếc nhìn xung quanh tìm Tang Tang thì đám đông lại yên tĩnh.

Giọng nữ thanh lạnh, Tần Tống nghe
hai âm thôi cũng biết đó là Tang Tang của anh. Tiếng kèn ác-mô-ni-ca réo rắt trầm bổng vang lên từ microphone.

Tần Tang ngồi trên chiếc ghế cao, hai tay nắm lấy giá microphone, mặc lễ phục trắng tinh tế, vạt váy rũ xuống từ ghế, khẽ đung đưa như trêu chọc trái tim người nào đó.
Bên phải cô, trên chiếc ghế và giá microphone tương tự, đôi chân dài của Lý Vi Nhiên chống xuống, cô đơn ngồi ở đó, cúi đầu thật thấp, tia sáng
lung linh đọng trên hàng mi dài, hai tay cầm chiếc kèn ác-mô-ni-ca màu
xanh biếc, đặt trên khóe miệng thổ nhẹ.

Chầm chậm nhìn những màn đêm đôi ta đã từng thuộc về nhau

Sắc đỏ vẫn là mùa xuân anh mang đến cho em

Nước mắt khờ dại, mong mỏi nhưng thê lương lại nguyện thứ tha

Buổi sớm rời xa anh, bước đường cô độc dài đằng đẵng

Trong khoảnh khắc có quá nhiều điều muốn nói

Tiếc rằng sắp chia xa

Đành phải khắc ghi thời khắc này

Mai này cho dù ngàn vạn khúc ca lầm lỡ

Bay tới phương xa trên đường em

Mai này cho dù ngàn vạn ánh sao đêm

Soi sáng ánh trăng đêm nay

Vẫn không sánh được đêm diệu kỳ này

Cũng chẳng thể cho em thích thú

AH. . . . . .

Bởi vì đêm nay chúng ta cùng hát(3)

(3) Ngàn vạn khúc ca lầm lỡ - Trần Tuệ Nhàn


http://v.youku.com/v_show/id_XNTI0ODI4.html

Tiếng Quảng Đông của Tần Tang không chuẩn lắm, nhưng giọng hát trong vắt
mềm mại thật sự động lòng người. Tiếng kèn ác-mô-ni-ca của Lý Vi Nhiên
tuy cũng không lưu loát, nhưng có thể tan chảy trong nhịp điệu của cô,
rồi du dương vang vọng. Từ đầu đến cuối hai người không liếc mắt nhìn
nhau nhưng vẫn mờ ám bất thường. Từng người từng người nhìn Tần Tống với sắc mặt phức tạp.

Lúc đầu Tần Tống không kiềm chế được định xông lên, nhưng chưa đứng dậy đã bị Dung Nham ở bên cạnh giữ chặt lại.

"Cậu có thể ràng buộc cô ấy cả đời không?!" Dung Nham nâng rượu lên
nhấm nháp chậm rãi, vẻ mặt vẫn phất phơ như cũ nhưng giọng nói mang theo ý lạnh, "Tiểu Lục, nghe anh một câu, nghĩ xa một chút, có lương tâm một chút."

Bài hát kết thúc, Tần Tang mỉm cười, "Ngày tốt cảnh
đẹp, đừng phụ đêm nay. Cháu chúc ông Trương thọ tỉ Nam Sơn, cũng chúc
người bạn tốt nhất An Tiểu Ly của tôi...." Tần Tang mỉm cười nhìn Trương lão tư lệnh đang nheo mắt, rồi nhìn An Tiểu Ly vẫn gục trên vai Trần
Ngộ Bạch chảy nước mắt nước mũi, "Ngày mai tôi sẽ đến Nhật hưởng thụ
suối nước nóng và rượu ngon. Tiểu Ly, Tiểu Bạch, chúc hai người bạc đầu
giai lão." Nói xong lời cuối cùng, mắt của cô đã lấp loáng ánh sao,
"Chúc mọi người năm tháng yên lành tốt đẹp, cuộc đời an ổn."

Mọi người nâng ly vì năm tháng yên lành tốt đẹp. Tiếng hò hét loạn xị
lại vang lên, Tần Tang trượt khỏi chiếc ghế cao trong tiếng khen ngợi cổ vũ của mọi người, kéo làn váy dài rời đi. Lý Vi Nhiên vẫn ngồi ở đó,
trơ mắt nhìn cô đi xa từng bước một, ngón tay anh nắm chặt chiếc kèn
ác-mô-ni-ca nho nhỏ, rìa móng tay trắng bệch.

. . . . . .

Buổi đêm dĩ nhiên là hết sức triền miên. Từ lúc lên xe người An Tiểu Ly mềm nhũn, không ngừng dựa lên người Trần Ngộ Bạch, bàn tay nhỏ bé sờ
soạng, Trần Ngộ Bạch nhịn mà răng nghiến chặt, trở về cấp tốc.

Vào trong thang máy cô đã ý loạn tình mê, bám lấy vai anh, vòng tay trên cổ anh, liếm cằm anh như thể cún con. Thân thể xinh xắn của cô vùi vào
trong áo vest của anh, bàn tay nhỏ bé kéo áo sơ mi nhét trong quần, vuốt ve dọc lên tới hai điểm đỏ trước ngực anh, khẽ khàng cọ sát giữa những
ngón tay. Tiếng hít khí lạnh liên tiếp của Trần Ngộ Bạch làm cô vô cùng
tự hào.

"Buông tay!! Nếu không anh sẽ đập vỡ camera giám sát
rồi ngừng thang máy lại. . . . . . Ừm, chắc là khi họ chạy tới sửa xong
thì em cũng bị anh trừng trị đâu ra đấy rồi. . . . . ." Trần Ngộ Bạch
mút lấy khóe mắt cô, giọng nói rất khàn.

An Tiểu Ly thật sự
lặng lẽ buông tay, Trần Ngộ Bạch thả lỏng nhưng đồng thời cũng cảm thấy
hơi mất mát. Ai biết anh còn chưa thả lỏng xong, cái đầu nhỏ của cô đã
rúc vào ngậm điểm đỏ sưng tấy của anh qua lớp áo sơ mi.

Cảm
giác mát lạnh trước ngực làm anh tê dại tới tận xương. Nghe thấy cô vừa ngậm vừa không tự chủ được mà thở gấp, Trần Ngộ Bạch không thể nhịn nữa, ôm hông cô xoay
người, đặt cô trong góc thang máy.

Bóng dáng của anh áp tới như ngọn núi, cả người An Tiểu Ly bao phủ bên trong. Tránh khỏi camera giám sát, cô hết sức an tâm, to gan rên rỉ một tiếng thật dài, Trần Ngộ Bạch nghe vậy mà rùng mình, bàn tay vân vê nơi đầy đặn mềm mại của cô mất
khống chế, xé đứt dây nịt trên áo cô. Cô cười hì hì vươn hai tay trắng
noãn vòng lên cổ anh, đôi mắt quyến rũ say rượu mơ màng khiến sự kiềm
chế của anh đến cực hạn. Bây giờ Trần Ngộ Bạch mới phát hiện ra cô hơi
say, nếu không làm sao biết nhìn anh cười ngu ngơ như vậy. Anh thở hổn
hển, gắng sức tránh camera, một tay kéo dây lưng của cô cố định lại lớp

váy mỏng manh, tay kia bóp mạnh lên mông cô, kề sát dục vọng nóng bừng
bắt đầu rục rịch dâng trào của mình cọ xát. Cách quần của anh và váy của cô, anh khẩn thiết đến mức gần như có thể cảm nhận được cô đã ướt át ấm áp.

Thang máy rốt cục "Đinh" một tiếng, Trần Ngộ Bạch vội vã
cởi áo khoác xuống, bao bọc lấy An Tiểu Ly đã mềm nhũn, kẹp nách lôi vào trong nhà.

Trần Thế Cương và phu nhân bị hành động vĩ đại đêm
nay của anh làm cho sợ hãi, đứng từ xa nhìn hai người nhỏ giọng bàn bạc
suốt. Anh cực kỳ muốn đưa cô tới tranh thủ rèn sắt khi còn nóng mà định
ngày cưới. Nhưng cô cứ khóc suốt, mắt mũi tèm nhen cọ xát người anh. Sau đó Tần Tang còn lên cơn bảo đêm mai lên máy bay đi gặp ông bà Tiểu Lục ở Nhật Bản. An Tiểu Ly lại càng không nói được tiếng nào, cái miệng nhỏ
run rẩy nhấm nháp từng hớp rượu, đến khi anh phát hiện cô đã chỉ biết
cười ngây ngô.

Vào cửa, Trần Ngộ Bạch tiện tay ném chìa khóa
đi, vừa hôn cô nồng nhiệt vừa kéo váy cô xuống. Đêm nay An Tiểu Ly bị
kích thích sinh hư, vô cùng khác thường, mút lấy đầu lưỡi của anh, nghe
thấy tiếng nuốt nước miếng khiến anh sôi máu, hạ thân sưng tới mức muốn
nổ tung.

Cô không cần ướt át, Trần Ngộ Bạch chống cô lên tường, một tay giữ chặt hai tay cô trên đầu, tay kia kéo một chân cô lên, bàn
tay giữ lấy eo cô, chân của cô vắt trên khuỷu tay anh, đung đưa theo
động tác của anh, cực kỳ mê người.

"Aa. . . . . ." Tiểu Ly thét lên, đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông đang chạm vào mình, cô chợt tủi thân mà mếu máo, "Anh nói tối nay không làm em đau nữa mà!"

Trần Ngộ Bạch ra sức đưa đẩy, sảng khoái mồ hôi đầm đìa, cúi đầu mút
đỉnh đồi mềm mại của cô, khẽ cắn, nghe vậy buột miệng cười, phả khí nóng lên da cô làm nổi da gà, "Anh làm đau em ở đâu?"

Anh nói vậy
thì động tác liền chậm lại, đi vào chậm rãi tới nơi sâu nhất, ma xát
vòng quanh khiến Tiểu Ly không chịu nổi cất tiếng nỉ non rồi từ từ rút
ra. Chất lỏng ở nơi kề sát của hai người chảy xuống theo động tác rút ra của anh, trượt xuống theo dọc theo chân An Tiểu Ly, bóng loáng dấp
dính.

"Như vậy có đau không?" Anh không ngừng hỏi, "Chỗ này thì sao? Đau không?"

Khắp người An Tiểu Ly bùng cháy, nhưng tay lại bị anh giữ chặt, một
chân bị anh nhấc lên, cả người bị anh kiềm chế không thể nào chống đỡ.
Đành phải nâng cao bầu ngực xinh xắn đưa đến khóe miệng anh, van xin anh ngậm lấy, co rút nơi ẩm ướt non mềm nhỏ bé của mình, siết chặt lấy vật
sưng phồng nóng bỏng của anh như thể cái miệng nhỏ nhắn, hi vọng anh
không chịu nổi mà mau lên chút.

Trong chuyện này Trần Ngộ Bạch
vẫn luôn thiếu kiên nhẫn như sói như hổ, nhanh chóng trở lại tiết tấu
vừa nãy, chẳng qua mỗi một lần ra vào đều cố ý lướt qua điểm mẫn cảm
nhất của cô, nhìn cô run rẩy từng đợt. Nhóc con đáng thương! Anh cười hả giận.

"Đừng mà!" An Tiểu Ly thét chói tai, anh rút ra gần như
chỉ còn phần đầu, lúc đi vào lại tiến mạnh tới điểm hơi nhô ra đó, còn
nán lại không tha. Sự kịch liệt mau chóng làm cho cô hoảng sợ, chợt khóc nức nở, nhưng người lại run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn há ra, cao triều
đến thất thần.

Trần Ngộ Bạch cũng không chịu đựng được nữa, đi
vào nơi sâu nhất của cô, nóng bỏng bắn ra. Anh hôn lên làn môi nhỏ nhắn
sưng đỏ của cô, ngậm lấy đầu lưỡi cô, mắng không rõ tiếng: "Ngốc ạ! Anh có muốn làm đau em đâu. . . . . . Anh yêu em mà!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận