Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ

Trọng tài xua những tuyển thủ trường C đang nổi giận về lại sân mình, ổn định một lần nữa rồi phát bóng. Vì lần này trường C phạm luật nên quyền phát bóng thuộc về trường Z.

Còn về việc khiêu khích, chỉ cần không động tay động chân thì trọng tài cũng không làm gì được. Tốt nhất nên nhét nút tai vào để không bị khiêu khích đi ~

Người phát bóng lần này là Diệp Thiên, bởi vì trong đội không ai có lực đá và lực khống chế tốt hơn anh. Diệp Phong vận sức chờ nhận bóng. Chạy đà, sút, trái bóng bay bổng đến tận ranh giới hai sân. Diệp Phong nhảy lên đón đầu, sau đó phóng như bay dẫn bóng về phía khung thành đối phương. Lần này cậu sẽ “biểu diễn solo”, tốc độ của Diệp Phong ít ai sánh bằng nên Diệp Thiên hoàn toàn không lo lắng.

Nhưng hiển nhiên Diệp Thiên đã vui mừng quá sớm, sau hai lần bị chơi khăm, Lý Thành đã nâng cảnh giác lên mức cao nhất. Khi thấy Diệp Phong dần dần lách mình qua hàng tiền vệ, qua hậu vệ, Lý Thành liếc mắt nhìn tên trung vệ đứng cạnh mình, tên đó gật đầu rồi cả hai cùng xông lên.

Lý Thành rất to con, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng tên trung vệ bên cạnh còn cao lớn hơn. Chỉ hai cái nhích người, một bức tường thịt đã hình thành. Khi Diệp Phong xông tới, cậu rất ngạc nhiên nhưng tốc độ vẫn không dừng lại.

Diệp Phong lách sang phải, làm một động tác giả lừa hai tên trung vệ, muốn tìm một khe hở để sút vào lưới, nhưng hai tên đó vẫn đứng sừng sững không hề nhúc nhích. Chẳng lẽ tụi nó định chọi chính diện thật? Diệp Phong nhíu mày, thả chậm tốc độ lại một chút.

Cậu quyết định xông tới luôn, lúc cậu xông tới, hai tên kia nhất định sẽ động. Chỉ cần có khe hở thì bàn này được ghi chắc rồi.

Nhưng Diệp Phong đã tính sai, hai bức tường thịt quyết định chọi chính diện. Diệp Phong không thể không lách sang bên khi chỉ còn cách hai người kia một mét. Lý Thành bước lên, vung chân cướp bóng. Vì tập thể thao quanh năm nên sức lực của Lý Thành rất lớn, đây lại là góc khuất trọng tài không nhìn thấy, cậu ta không kiêng dè gì đạp thẳng vào bắp chân Diệp Phong.

Diệp Phong cắn chặt răng, quai hàm bạnh ra nhưng không hề kêu một tiếng, vẫn cố thủ giữ bóng. Lý Thành cười lạnh, đúng là nghé con không sợ hổ, không kêu rên thì càng tốt. Lý Thành tiếp tục đạp thêm một cái nữa.

Chân Diệp Phong vẫn giữ bóng nhưng đã buông lỏng, cậu cố xoay người tìm cách đá vào. Tên trung vệ bên cạnh cũng đã gia nhập, hắn ta kèm bên trái, Lý Thành kèm bên phải, không một khe hở, thật là tiến thoái lưỡng nan.

Diệp Phong cắn chặt răng, trán nổi gân xanh, hai tên này cậy mạnh không kiêng nể gì. Cậu dùng chân kẹp bóng, cố sức nhảy lên muốn tìm cách thoát ra.

Vừa giãn được một khoảng cách, Diệp Phong bất chấp nguy hiểm sút bóng. Quả bóng sượt qua vai Lý Thành bay thẳng vào khung thành. Diệp Phong ngã xuống, lại va chạm với hai bức tường thịt kia một lần nữa, đau thấu xương.

Không nghe thấy tiếng còi công nhận bàn thắng, Diệp Phong cố sức ngồi lên, sửng sốt nhìn tên thủ môn đang một tay giữ bóng. Sút hỏng rồi.

Cổ động viên trường Z ồ lên tiếc nuối. Cảnh Diệp Phong giằng co với hai trung vệ đều bị hai tấm lưng to lớn chắn hết, không ai thấy rõ Diệp Phong đã xoay sở như thế nào để sút bóng. Lúc Diệp Phong đi tập tễnh, mọi người đều chỉ nghĩ là do cú ngã khi sút bóng ban nãy đã gây chấn thương, không ai cho rằng là hai tên kia chơi xấu. Dù sao bao nhiêu năm nay, đội trường C luôn thắng quang minh chính đại, căn bản không cần phải chơi xấu làm gì.

Diệp Thiên sa sầm mặt, nhưng anh chỉ im lặng vỗ vỗ vai Diệp Phong, không nói gì. Tinh thần đội Z vừa lên cao đã lập tức giảm xuống, các cầu thủ căng thẳng liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ phải thực hiện kế hoạch C?

Không, Diệp Thiên lắc đầu, không đủ, không chỉ là kế hoạch C…

Đấu với một đội mạnh giữ chức quán quân nhiều năm, điều quan trọng nhất là gì?

Là dùng đầu óc! Tinh thần thể thao sao? Dẹp qua một bên đi.

Các cầu thủ lần nữa vào vị trí, thủ môn trường C lấy đà, sút bóng, trái bóng thuận lợi rơi xuống chân của tiền đạo số một trường C.

Phạm Minh Tuấn vừa nhận bóng là lập tức phát động tấn công, cầu thủ trường C dâng lên như vũ báo, khí thế hùng hồn khiến các cổ động viên trường Z lo lắng xanh ruột. Trần Lạc Y xoắn xoắn tà váy, lo lắng dõi theo một bóng người trong sân.

Anh ấy thật không sao chứ?

Vừa nãy Diệp Phong bị thương, không biết có làm sao không?

Lạc Y không hiểu bóng đá, nên đương nhiên không biết thứ nước xịt vào chân Diệp Phong là gì, chỉ biết sau khi xịt nó thì cậu có vẻ khá hơn, không còn đau đớn như lúc nãy nữa.

Diệp Phong bị thương, cô cảm lo lắng không thôi, nhưng nếu người bị thương là Diệp Thiên…

… Cô tạm thời không biết gọi cảm giác này là gì.

Khủng hoảng? Khủng hoảng cực lộ? Hoang mang lo sợ?

Có vẻ không đến mức đó, nhưng không nhẹ đi chút nào.


Cô không hề biết, một thứ tình cảm kỳ lạ gì đó đã ẩn trong tim mình từ lâu, từ khi cô còn chưa sinh ra, vượt không gian và thời gian, cắm rễ, đâm chồi nảy lộc, không ngừng sinh trưởng, không còn cách nào vãn hồi.

Có những thứ, không phải khoa học và logic có thể lý giải được.

Tình hình trên sân bóng ngày càng căng thẳng, những con dã thú trường C đã tích tụ tức giận từ đầu trận, hiện giờ đã hoàn toàn phóng thích. Tận dụng tối đa ưu thế tốc độ và sức mạnh, cầu thủ trường C không kiêng dè gì xâm nhập vào sân của đối thủ, càn quét mọi ngóc ngách, không thể đối thủ có một cơ hội phản kháng nào.

Ba tiền đạo đội Z xông lên đón đầu Minh Tuấn, cậu ta nhìn cũng không thèm nhìn, thoải mái hơi lùi ra sau để hai đồng đội xông lên xử lý đối thủ rồi lách qua tiếp tục thẳng tiến khung thành. Ba tiền đạo kia bị xem thường nên vô cùng tức giận, không thèm quản hai người đang đứng trước mặt mà cố gắng vây lấy Minh Tuấn, ngăn cản đường tiến của cậu ta. Trong ba người còn có cả Phúc Khang vừa gây nên tình trạng rối loạn lúc nãy nữa. Đội trường C đã sớm nhìn cậu ta không vừa mắt, hiện giờ cậu ta còn ở đây cản trở, thù mới hận cũ khiến mấy cái đầu tức giận tạm thời mất năng lực suy tính.

Thế là, xông vào.

Không ai bảo ai, cả ba cầu thủ trường C đều đồng loạt húc ngã Phúc Khang. Phúc Khang là ai, là cầu thủ nhỏ con nhất đội, thể trạng thì càng không cần bàn. Chỉ một Minh Tuấn đã đủ cậu đo sân rồi đừng nói chi thêm hai tên không thua kém Minh Tuấn kia. Phúc Khang ngã mạnh xuống sân, hai vai bị chèn và đập mạnh khiến cậu đau đớn không chịu nổi, dường như đã rạn xương rồi…

Nhưng lúc này Húc Khang vẫn không quên nhiệm vụ của mình, cậu vừa ngã xuống đất đã la toáng lên, đương nhiên không phải la chơi, mà là đau thật đấy!!

Minh Tuấn vừa định bỏ qua đối thủ tiếp tục xông lên trước, nào ngờ tiếng kêu như heo thọc tiết của Phúc Khang làm cậu chấn động, cậu thậm chí còn cảm nhận được màng nhĩ mình run lên. Khốn! Sao người thì nhỏ con mà hơi sức lại lớn thế?!

Trọng tài lập tức cho dừng trận đấu, vừa lau mồ hôi vừa chạy tới xem xét. Trận này là trận chung kết mệt mỏi nhất trong bao nhiêu năm qua, liên tục gián đoạn, liên tục có tình huống bất ngờ xảy ra, thật là mệt chết rồi!

Máy quay lia cận cảnh đến, cảnh Phúc Khang đau đớn lăn lộn trên sân khiến tim các cổ động viên trường Z rơi lộp bộp. Bắt đầu từ cha mẹ Phúc Khang trên khán đài vì quá lo lắng nên đẩy người ra xông xuống, một hàng người cũng tham gia theo, thoáng chốc hàng rào chắn giữa khán đài và sân bóng đã đầy người, hiện trường hết sức hỗn loạn.

Mọi người xúm vào đỡ Phúc Khang lên, cậu ta rơi nước mắt đầy mặt, không ngừng rên rỉ đau quá đau chết mất, cáng cứu thương lập tức đưa vào, trước khi được nâng ra, Phúc Khang vẫn không quên nháy mắt mấy cái với hai anh em họ Diệp.

Nhiệm vụ loại bỏ bớt đối thủ, hoàn thành!

Đúng như dự đoán, Minh Tuấn trực tiếp lĩnh thẻ đỏ ra sân, hai tiền đạo còn lại cũng nhận thẻ vàng. Hiện giờ đội trường C chỉ còn chín người, trường Z mười người. Tuy trường Z cũng bị tổn thất nhưng so với trường C thì không đáng kể, một tiền đạo xuất sắc đã ra sân khiến sự phẫn nộ lên đến đỉnh điểm.

Tuy Diệp Thiên có chút áy náy, không ngờ Phúc Khang lại chọn cách tiêu cực như vậy để hoàn thành nhiệm vụ, biết mình sẽ bị thương còn xông lên chịu chết, anh đánh giá cao tinh thần vì tập thể của cậu ta. Xem ra trường Z thèm chức vô địch đến điên luôn rồi, nếu anh không lấy được cúp về cho họ, chẳng phải là phụ lòng họ lắm sao?

Với lại, kiêu ngạo của một người đàn ông không cho phép anh chịu thua đám nhóc này!

Nhiệm vụ anh đưa cho họ là, cố gắng gây rối loạn tống thành viên đội C ra sân càng nhiều càng tốt.

Đương nhiên không phải phạm luật, mà là “dụ dỗ” họ phạm luật.

Các cầu thủ trường Z tuy chạy không nhanh, cơ bắp không có sức, nhưng miệng lưỡi tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Tài liệu về đối thủ trường Z đã nhận được trước đó, mỗi người đều học thuộc và nắm rõ tính cách của từng tên, không những vậy còn phân chia ra ai phụ trách người nào, ai là khắc tinh của người nào để chế trụ tên đó.

Ví dụ như tên áo số mười bảy này, cậu ta rất ghét toán học, nghe nói mỗi lần đến tiết toán cậu ta đều vắng mặt, nếu ai đó ép cậu ta học cậu ta sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ. Thế là số mười bảy đã vinh hạnh được số chín – một cao thủ toán học – kèm cặp. Những công thức, phương trình, định lý thần thánh không ngừng tuôn ra từ cái miệng nhỏ nhắn của số chín, khiến số mười bảy đang dẫn bóng phải loạng choạng suýt ngã. Tuy số mười bảy đã mặc niệm lần thứ n là không để ý đến nhưng vẫn không chịu nổi sức công phá của toán học, cậu ta nổi khùng xoay ra nắm cổ áo số chín lên, cùng lúc đó tiếng còi trọng tài huýt vang, số mười bảy thẻ đỏ ra sân.

Trọng tài (lại) lau mồ hôi, sao mà hôm nay ẩu đả nhiều thế này. Để tránh bị kỷ luật, hiện giờ ông ta cứ thấy ai nhăm nhe đánh nhau là cho ra sân hết. Rảnh nợ!

Lại thêm một đối thủ bị loại, các thành viên trường Z mở cờ trong bụng.

Hay như số bảy của đội C, cậu ta là một “hoa hoa công tử” chính hiệu, nhờ gương mặt tuấn lãng và thân hình cơ bắp nam tính, không biết bao nhiêu em gái đã phải đổ gục trước cưa của cậu ta. Nghe đồn cậu ta cặp một lúc năm cô, lịch hẹn hò xếp dày đặc đến mức không có thời gian lên lớp, nhưng cậu ta cũng là một cao thủ, cả năm cô đều sống hòa thuận với nhau không gây xích mích gì, cậu ta cũng hào phóng dành tặng cho mỗi cô một ngăn trong tim.

Nhưng không may rồi, ai bảo mọt sách thì không có bạn gái? Trên đời này có một thể loại gọi là “Thiên tài”. Những chàng trai thư sinh, trí thức đầy mình, phong độ nho nhã không bao giờ hết thu hút, và số mười hai chính là loại người như vậy. Nghe nói cậu ta không quen ai, nhưng với ai cũng đều thả vài tín hiệu dễ hiểu lầm khiến người ta mặt đỏ tim đập, các nữ sinh bám đuôi cậu ta xếp thành hàng dài, mỗi ngày đều hưởng đãi ngộ như vương tử. So với cậu ta thì số bảy chỉ đáng là tôm tép qua đường.

Vậy nên, số bảy đương nhiên phải được số mười hai chăm sóc tận tình rồi.

“Hây dà, người anh em, dạo này Vương mỹ nữ có khỏe không?”

Không quan tâm.

“Đã lâu không gặp cô ấy, đúng là có chút nhớ rồi. Cơm trưa cô nàng làm là ngon tuyệt cú mèo, đã vậy da dẻ còn mịn màng, hai má hồng hồng, mắt đen lúng liếng, càng nhìn càng yêu.”


Nhịn…

“Còn cả Tú Tú khả ái nữa chứ. Ôi chao, cô này mới là cực phẩm, biệt danh khả ái mà không khả ái chút nào, có hơi hướm bạo lực, nhưng mà như vậy mới kích thích đúng không? Nhất là khi gặp tôi, cô nàng lúc nào cũng hồi hộp đỏ mặt, tay chân mạnh bạo nhưng lại đáng yêu vô cùng. Quả thật rất khả ái!”

… Nhịn. Nhịn!

“Còn có Huyền chân chân nữa, đúng là ngây thơ chân thành đáng yêu, đôi mắt cô nàng long lanh, ươn ướt như mắt mèo, khi đưa thư tình thì chớp chớp thẹn thùng. Vẻ ngây thơ tú lệ đó thật đúng là khiến người ta nhịn không được muốn phạm tội…”

Mẹ nó, không nhịn nữa!

Số bảy gầm lên, không thèm quản gì nữa xoay qua. Cả ba cô nàng vừa nãy đúng là ba trong năm người yêu hiện giờ của cậu ta, cậu ta phải phí rất nhiều sức mới thu phục được. Chưa kịp hưởng thụ bao lâu đã nghe thấy tin ba cô trước kia đều thích cùng một tên mọt sách. Cơm của Vương mỹ nữ? Cậu còn chưa có phúc ăn đâu. Tú Tú đỏ mặt lúng túng, chưa thấy bao giờ. Huyền chân chân chớp mắt thẹn thùng? Có mới là lạ.

Cái nào nhịn được chứ cái này không nhịn được nữa!

Cuối cùng, cả hai cầu thủ đều ra sân. Đội C là vì ẩu đả đánh người, còn đội Z là vì bị đánh thành đầu heo.

Nhưng mà nhiệm vụ đã hoàn thành rồi!

Cứ thế đến khi đội C chỉ còn lại bảy người thì hiệp một cũng kết thúc.“Cậu không sao chứ? Có đau lắm không?”

“Nước đây nước đây. Thuốc đây thuốc đây.”

“Thật sự không sao chứ? Không cần về nhà sao? Cậu về rồi tôi vẫn sẽ báo kết quả cho cậu mà? Sao cậu lại cố chấp thế chứ?”

“Hai bác à, hai bác cũng muốn ở lại xem đến hết trận đấu ư? Ôi, thật là…”

Diệp Thiên vừa uống nước vừa nhìn Lạc Y chạy lăng xăng qua lại giữa hai cầu thủ bị thương của đội Z. Cả hai đều bị khá nặng, một người rạn xương, một người bầm dập toàn thân, nhưng không ai có ý định ra về, vẫn vô cùng hào hứng đùa giỡn cùng đồng đội. Cũng không trách được họ, bị xem thường bao lâu nay, hiện giờ hiếm hoi lắm mới có cơ hội tỏa sáng, ai lại muốn bỏ qua chứ? Chỉ có “cô trợ lý tạm thời” lo đến sốt vó mới muốn họ đến bệnh viện thôi, nhưng làm sao họ chịu đi được.

Diệp Phong cũng dịu dàng dõi theo Trần Lạc Y, tuy chân vẫn còn đau nhưng hiệp hai cậu vẫn ra sân, không còn cách nào khác, bàn về chân sút chủ lực trong đội thì chỉ có cậu và anh trai thôi. Chiến thắng hôm nay nhất định phải lấy, còn cái chân đau có thể tạm thời quên nó đi.

Nhìn Trần Lạc Y đổ mồ hôi chăm sóc cho hai “thương binh”, Diệp Phong thấy tim mình như được lấp đầy. Cô ấy luôn như vậy, thiện lương, chân thành, luôn dùng hết tâm can để đối đãi với người khác. Cậu cảm thấy, chắc đời này của cậu xong rồi, khi đã biết đến Trần Lạc Y, cậu không nghĩ cậu có thể rung động với ai khác được nữa.

Nhưng mà ông anh Diệp Thiên kia quả là đáng gờm…

Giống như bây giờ, anh ta đang dùng ánh mắt ra sức bắn phá sau lưng cậu, cảnh cáo cậu không được nhìn Lạc Y nhiều thêm nữa, nếu không tối nay về nhà sẽ biết hậu quả… Nhưng mà cậu không sợ, cậu là người bị thương, anh ta sẽ không dám động vào cậu đâu.

E hèm, nhìn càng thêm chăm chú, ghen càng thêm ghen.

Diệp Thiên muốn nổi bão trước ánh mắt không kiêng dè gì của Diệp Phong. MK! Đó là vợ ông đấy nhá! Ai cho mày dám mơ tưởng vợ ông hả? Ông muốn tẩn mày!!!

Sau bao năm theo đuổi, Diệp Thiên đã sâu sắc thể nghiệm được rằng, yêu đơn phương quả là một việc đau khổ cực kỳ, nhất là khi đối phương lại còn ngờ nghệch trong tình yêu, bao năm rồi chưa nhận ra tình cảm của mình, thì con đường theo đuổi của anh càng thêm khó khăn nghìn trùng.

Cứ thế này, giới hạn “cảm giác an toàn” của anh càng ngày càng yếu ớt rồi. Anh cảm thấy anh sắp chịu nổi nữa. Vốn anh định công kích bằng tinh thần, dần dần chinh phục cô, nhưng sau bao nhiêu năm tán tỉnh, bắn tín hiệu, cô vẫn không mảy may nhận ra chút gì. Anh nghĩ anh phải thay đổi lại kế hoạch một chút…

Dù sao đàn ông cũng là phái hành động.

Dù sao, thịt cứ lượn qua lượn lại trước mặt mỗi ngày mà không ăn được, lâu dần sẽ sinh ra chướng ngại tâm lý. Mà anh thì không muốn phải vào bệnh viện khám đâu.

Tốt nhất là, nên ăn càng nhanh càng tốt!

Đang chăm sóc cho hai “thương binh”, bỗng nhiên Trần Lạc Y thấy rùng mình, thấy lưng mình nóng cháy vì một tầm mắt nào đó…


Giờ nghỉ giải lao kết thúc, hiệp hai bắt đầu, các cầu thủ lần lượt ra sân.

Đội hình hiện nay là: Đội C bảy người, đội Z chín người.

Ưu thế về số lượng không mang lại nhiều lợi ích cho trường Z lắm, vì mỗi cầu thủ bên trường C đều có thể lấy một địch năm. Nhưng việc loại bớt người ra sân đã giảm bớt áp lực cho hai chân sút chủ lực của đội, chính là Diệp Thiên và Diệp Phong.

Ban nãy Diệp Phong đã thể hiện bản lĩnh tốc độ của mình, khuyết điểm cũng lộ rõ khi đụng phải bức tường người, nhưng Diệp Thiên thì chưa. Từ đầu trận đến giờ anh vẫn luôn trong trạng thái “giữ sức”, những kế hoạch A B C chỉ để chuẩn bị cho thời khắc này – thời khắc anh công phá hàng phòng thủ của trường C và mang về cho đội nhà chiến thắng vinh quang nhất!

Lần này trường Z lại được dẫn bóng. Sau những màn thất bại đau đớn, hiện giờ cầu thủ trường C ai cũng mặt mũi hầm hầm đen xì, tinh thần đang trên bờ vực bùng nổ. Cả hai đội đều chỉ còn chờ tiếng còi, lúc này, cuộc chiến mới thật sự bắt đầu.

Tuýt! Diệp Phong luồn bóng ra sau chân, nhanh chóng vọt đi. Các tiền đạo của trường C đuổi theo ráo riết nhưng Diệp Phong không hề nao núng. Cậu khống chế tốc độ, phóng qua hai người nữa rồi chuyền – bóng bay đến chân Diệp Thiên. Diệp Thiên lại tiếp tục dẫn bóng nhưng không đi thẳng mà lại theo một góc độ kỳ lạ, khiến những cầu thủ đội C kèm theo Diệp Thiên khó hiểu không thôi. Đúng lúc này, anh lại chuyền, trái bóng bay một vòng cung rộng rơi chính xác xuống chân Diệp Phong.

Đúng, là bay, không phải lăn. Sở trường của Diệp Phong là tốc độ, còn Diệp Thiên là đá bóng bổng. Anh có thể khống chế lực đá để điều khiển bóng rơi ở nơi mình muốn, và trong trận đấu này, hiển nhiên mục tiêu của anh là Diệp Phong. Diệp Phong nhận bóng, tiến đến khung thành, khi gặp nguy hiểm thì tiếp tục chuyền, trái bóng cũng bay sang Diệp Thiên. Tuy không chính xác lắm nhưng Diệp Thiên có thể nắm rõ quy luật chuyền bóng của Diệp Phong, vì thế tiếp bóng rất nhẹ nhàng. Cứ thế, hai anh em chuyền và dẫn bóng liên tục, vượt qua mọi kẻ đón đường, khung thành đã gần ngay trước mắt.

Lúc này Diệp Phong chỉ còn lại một nhiệm vụ cuối cùng, cậu vận sức đá bổng trái bóng bay một vòng cung rất cao, chân chủ lực là chân bị thương nhưng lại không hề ảnh hưởng đến lực sút bóng của cậu. Diệp Thiên nhảy lên, xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ trên không trung đá bóng bay thẳng vào khung thành. Góc chết. Ghi bàn!

Khi tiếng còi công nhận bàn thắng vang lên, toàn thể mọi người ở sân vận động vẫn chưa hồi hồn lại. Màn trình diễn quá đẹp, quá xuất sắc, không ai có thể ngờ được lại có sự phối hợp chặt chẽ đến từng mi-li-mét như vậy. Đến khi có người hét lên “Goal!!!!”, cả sân vận động mới vỡ òa.

Diệp Thiên cào cào tóc, cười đắc ý trước cái nhìn trân trối của hai tên thịt người đã từng ăn hiếp Diệp Phong. Hừ, bất lực lắm phải không, kinh ngạc lắm phải không? Dù đó có là tình địch anh căm ghét thì vẫn là em trai của anh nhá. Động vào người của ông? Chịu chết đi!

Sau màn ăn mừng, trận bóng lại tiếp tục. Vẫn chiến thuật hồi nãy, chuyền, đá, chuyền, sút, ghi bàn. Vẫn kín kẽ không chút sơ hở, vẫn nhanh gọn không để ai phản ứng kịp.

Tuy đội trường C cũng rất mạnh, rất nhanh, nhưng đứng trước tốc độ của Diệp Phong và màn bóng bổng chính xác của Diệp Thiên, họ cũng chỉ có thể tiu nghỉu lui bước. Sau khi ba bàn thắng đã ghi, khi tỷ số đã nâng lên thành 5-0 nghiêng về đội trường Z, trường C cuối cùng cũng biết tuyệt vọng là gì.

Thời gian chỉ còn lại mười bảy phút, không còn phép màu nào có thể mang chiếc cúp quán quân về cho họ nữa.

Tinh thần trường C không ngừng xuống thấp, tiếng chửi rủa đã dừng, tiếng cổ vũ đã không còn vang, các cầu thủ trường C như những u linh di chuyển trên sân bóng, đuổi theo bóng dáng của Diệp Thiên và Diệp Phong trong vô vọng.

Thế trận này quả là lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử của hội thao, thậm chí trong lịch sử bóng đá. Chỉ với hai người mà khung thành của đối phương đã bị công phá ba lần. Cả hai đều không một lần phạm sai lầm.

Kết quả cuối cùng có thể dễ dàng đoán ra, trường Z đã thắng áp đảo với tỉ số 7-0. Ông vua bất bại – trường C – đã thua triệt để, không một đường xoay sở. Tên tuổi của hai anh em họ Diệp cũng vang danh từ đó. Tuy rất không cam lòng nhưng Lý Thành vẫn phải chấp nhận thất bại này. Các cầu thủ trường C tuy hận trường Z chơi bẩn, nhưng cũng không thể không thừa nhận khả năng của Diệp Thiên và Diệp Phong. Từ giờ, lòng tự mãn của họ đã bị đánh tan. Không ai là bất bại, kẻ khổng lồ có đôi khi cũng sẽ phủ phục dưới chân kẻ thù mà họ đã từng coi thường nhất.

Toàn bộ vận động viên trường Z đều ùa xuống sân vận động hòa cùng niềm vui với các cầu thủ. Từng người được nâng lên hoan hô, những cái ôm, những giọt nước mắt thi nhau rơi không ngừng. Nhất là Diệp Thiên và Diệp Phong, cả hai đều bị vây kín trong biển người. Các cô gái trong hội fanclub tận dụng mọi cơ hội để gần gũi thần tượng. Tiếng cười đùa, ánh đèn flash nhấp nháy vang sáng cả một góc sân. Còn chiếc cúp, hẳn là đã trôi đi đâu trong rừng người đó rồi.

Duy chỉ có một người không ăn nhập với nó.

Trần Lạc Y vốn cũng rất vui với chiến thắng hôm nay, cô vốn định đến chúc mừng Diệp Thiên và Diệp Phong nhưng lại không có cơ hội. Khi cô nhìn thấy các cô gái vây lấy hai người họ, không ngừng ôm, hôn, làm tư thế chụp hình, cô bỗng cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ. Vô cùng khó chịu. Mấy người có biết tự trọng hay không, ai lại ôm người ta thế hả. Đó là… Đó là… Là gì nhỉ?

Là bạn thanh mai trúc mã của cô sao? Lý do này thật quá yếu ớt?

Vậy thì là gì? Là gì mà cô lại khó chịu đến vậy?

Hoảng sợ trước ý nghĩ vừa bật ra của mình, Trần Lạc Y cảm thấy luống cuống tay chân, bối rối không biết phải làm sao. Cô bỗng dưng xấu hổ vô cùng, bỗng dưng không muốn đứng đây thêm nữa. Cô vội vã ôm túi xách bỏ đi thật nhanh.

Đây là một hành lang dẫn đến khi nghỉ ngơi của sân vận động, lúc này nó không có một bóng người, chỉ có tiếng bước chân gấp gáp không ngừng nện lộp cộp trên sàn nhà. Một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng chạy băng qua hành lang, phóng vào phòng nghỉ rồi đóng chặt cửa lại.

Tựa lưng trên cửa, Trần Lạc Y thở dồn dập, ý nghĩ hỗn loạn mà cô không tài nào sắp xếp lại được. Những ký ức thi nhau bật ra trong đầu cô, những ký ức tưởng như rất bình thường nhưng lúc này lại trở nên đặc biệt một cách kỳ lạ.

Ví như những ngày họ cùng đi về nhà, anh ấy luôn cố ý hay vô tình đứng ngay về phía mặt trời, che chắn toàn bộ ánh nắng gay gắt buổi trưa cho cô. Ví như những ngày cô gặp “đèn đỏ”, nước uống cô mang đến lớp rõ ràng là lạnh, sau đó lại trở nên ấm nóng một cách kỳ lạ.

Ví như, những giấc ngủ ngắn luôn có người ở bên trông chừng. Như những bữa ăn khuya khi cô phải ôn bài thâu đêm. Như những lon Frozen vị chanh ướp lạnh làm phần thưởng sau mỗi kỳ thi. Như là… như là…

Rất nhiều rất nhiều chuyện đã từng trải qua, trải dài suốt những năm trưởng thành. Không một cái nào không có hình ảnh của anh, không một lúc nào cô không có anh đồng hành bên cạnh.

Mà cô thì sao? Cô luôn phớt lờ, luôn cảm thấy anh đáng ghét khi ép cô học, cảm thấy anh phiền toái khi luôn xen vào cuộc sống của cô, bắt cô làm cái này không được làm cái kia. Luôn ung dung hưởng thụ sự săn sóc của anh mà không mang chút lòng biết ơn nào.

Cô quả là vô tâm.

Trần Lạc Y ngồi sụp xuống, tình cảm lặng im bao lâu nay bỗng nhiên vỡ òa, lan tràn ra từng dây thần kinh, từng tế bào trong cơ thể cô. Cô nôn nao, bồn chồn, cảm thấy ray rứt muốn gặp anh ngay lập tức nhưng chân như bị mọc rễ, không tài nào nhúc nhích được. Cô luống cuống lôi điện thoại ra, đó là chiếc điện thoại anh đã đưa cho cô trước trận đấu. Trong file ảnh đầy tràn hình của cô, chỉ có hình của cô, đủ mọi tư thế, mọi góc chụp, cứ như cô đã chiếm cứ toàn bộ cuộc sống anh vậy.

Cô cũng lôi điện thoại của mình ra, trong đó cũng có rất nhiều hình của anh. Cô không ngờ lại nhiều đến như vậy, đa phần là do anh tự chụp, đa phần là do anh ép cô chụp giúp mình rồi không cho cô xóa. Hai chiếc điện thoại của hai người, mỗi chiếc đều được lấp đầy bằng hình ảnh của đối phương. Cô bỗng tỉnh ngộ, thì ra anh đã chiếm cứ cuộc sống của cô từ lâu như vậy rồi.


Thì ra là vậy, có những thứ, dù cô để ý hay không thì nó vẫn cắm rễ vào lòng cô, bá đạo, không chút quan tâm cô có đồng ý hay là không.

Nhưng cô lại, thật không có tiền đồ, cô lại thích nó đến như vậy…

Cánh cửa sau lưng cô bỗng bật mở, đột ngột khiến cô không phản ứng kịp, suýt nữa thì ngã ra theo quán tính. Nhưng đã có người nhanh tay đỡ lưng cô lại kịp, sau đó thì cô lại tiếp tục ngã ra, ngã vào một vòm ngực rộng nào đó.

Mùi mồ hôi, mùi cơ thể đặc trưng xộc vào mũi, cô thậm chí không cần quay lại cũng biết được người đó là ai. Tim cô đập thình thịch không cách nào khống chế, hai tay run run, hơi thở hỗn loạn. Một giây sau, có lẽ là một nghìn giây sau, người nọ cũng bật cười.

Anh rút hai chiếc điện thoại trong tay cô ra, mân mê một lúc rồi cất giọng nghiền ngẫm: “Em đang ngắm hình anh cho đỡ nhớ sao?”

“…”

Đỡ nhớ cái con khỉ!

Bị nói trúng tim đen, Trần Lạc Y thẹn quá thành giận, cuống quít vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng hiển nhiên người nọ không cho cô như ý. Anh vòng tay ôm cứng cô lại, cười càng vui hơn: “Xấu hổ?”

Thỏ bị bắt nạt cũng biết cắn người, và cô cắn thật. Diệp Thiên chỉ cảm thấy tay nhói lên một cái, vừa buông lỏng ra thì người trong lòng đã vùng thoát được.

Trần Lạc Y mặt đỏ bừng, thở hổn hển trừng mắt nhìn anh. Cô đứng lùi ra rất xa, đến khi dựa lưng vào bức tường phía sau mới dừng lại. Nhìn cô có vẻ rất phẫn nộ nhưng cô lại không nói câu nào.

Vì người anh có mùi nước hoa, đủ thứ mùi hỗn tạp.

Anh suy nghĩ một chút, tự kiểm điểm lại mình sau đó nở nụ cười, đi từng bước về phía cô: “Ghen?”

“…”

Cô thể hiện rõ vậy à? Cô không có ghen, không có ghen!

“Đúng là ghen rồi.”

Anh lại cười, cười rất vui sướng. Sau đó anh đi đến chỗ ba lô mình, lấy một chiếc áo ra thay ngay tại chỗ. Đột nhiên anh cởi áo khiến cô sửng sốt quên cả nhắm mắt, thân hình hoàn mỹ của thiếu niên hiện ra không chút thiếu sót trước mắt cô, khiến cô choáng váng.

Anh có vẻ rất hưởng thụ quá trình được cô thưởng thức này, động tác thay áo vô cùng chậm, đến khi mặc xong chiếc áo mới thì không biết đã qua bao lâu. Anh bước lại gần cô thêm mấy bước: “Tạm thời cứ thế này đã, về nhà sẽ tắm sau. Anh đảm bảo…” Thề son sắt, “… sẽ không để lại chút mùi nào trên người mình, cũng không tái phạm nữa.”

Hừ, anh đảm bảo cho ai nghe vậy. Cô không thèm đâu.

Nhìn vẻ mặt xấu hổ ngượng nghịu xoay đi của cô, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cái cây anh gieo trồng bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng đã kết quả, không ngờ liều thuốc kích thích này lại mạnh như vậy, sớm biết thì anh đã dùng từ lâu rồi. Chỉ có điều… Anh cũng không thích mấy cô gái khác lại gần mình, mùi nước hoa nồng còn chưa nói, anh cảm thấy cơ thể của họ như có dịch bệnh vậy, thật không muốn tiếp xúc chút nào. ==”

Cuối cùng anh cũng dừng chân, đứng ép sát cô, dồn cô vào tường. Gương mặt cô càng ngày càng đỏ, nhìn anh ngày càng kề gần lại, cô lắp bắp hỏi: “Anh làm gì vậy…?”

“Theo em nghĩ thì anh đang làm gì?” Anh nhướng mày, quăng nan đề qua cho cô.

“Không… không biết, anh tránh ra.”

“Không biết?”

Anh đứng thẳng lại, xoa xoa cằm, ra vẻ đăm chiêu.

“Đây quả là một câu nói hay, cái gì cũng cần phải học hỏi thì mới biết được. Vậy anh sẽ thị phạm cho em trước, sau này em cứ thế mà làm theo. Rất đơn giản, đảm bảo xác suất sai phạm rất ít. Chỉ cần thế này…”

Nói rồi, không cho cô kịp trả lời, anh cúi đầu xuống áp môi mình vào môi cô. Hai tay anh chống hai bên người cô tạo thành một không gian kín, khiến cô không còn cách nào vùng vẫy, chỉ có thể bị động đón nhận.

Mùi mồ hôi sau khi vận động mạnh vẫn chưa tan hết, hòa với hơi thở của anh xông vào mũi miệng cô. Anh dường như rất gấp gáp, không ngừng cắn, mút môi cô, cuối cùng là mạnh mẽ tách môi cô ra, công thành đoạt đất. Hai cánh tay bên người đã vòng qua người cô, nâng gáy cô lên ép cô phải thừa nhận anh. Kinh nghiệm yếu kém khiến cô luống cuống không biết cách phản kháng, tạo cơ hội cho anh được nước làm tới. Anh hôn cuồng nhiệt, say mê, lôi kéo cô dần dần chìm đắm vào bể tình.

Đến khi cô hồi hộp quên cả thở, sắp chết ngộp thì anh mới buông cô ra, còn luyến tiếc cắn môi cô mấy cái như trừng phạt: “Đợi con nhóc ngu si nhà em tự ngộ ra quả đúng là tra tấn chết anh, may cho em là kiên nhẫn của anh tương đối vĩ đại, nếu không, em chết tươi với anh từ lâu rồi!” Ngữ khí có chút nghiến răng nghiến lợi.

Này… người bị ức hiếp là cô được không, sao anh lại trưng ra vẻ mặt ủy khuất đó hả?

Sau đó, rõ ràng là anh không hài lòng với một nụ hôn nho nhỏ này, anh thì thầm vào tai cô, tuyên bố: “Từ bây giờ em là của anh, liệu mà ngoan ngoãn, nếu không em biết tay anh đấy!” Rồi lại cúi xuống chà đạp đôi môi cô.

Tay anh ư? Tay anh đang sờ soạng khắp người em kìa, em biết từ lâu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận