Theo Đuổi Đến Cùng

Trước ngày hai mươi tám tháng năm, tất cả mọi chuyện chuẩn bị cho hôn lễ đều đã hoàn thành, chỉ chờ ngày đó tới.

Buổi tối ngày hai mươi bảy Doãn Sắt trở về nhà họ Từ, ở lại nhà họ Từ qua đêm cuối cùng trước hôn nhân.

Lúc về đến nhà, trong nhà vắng lạnh trước nay chưa có. Bởi vì mấy ngày gần đây Hà Vân Chi thấy Từ Chấn Phi và Doãn Nhạn Chi thường xuyên lui tới vì chuyện kết hôn của Doãn Sắt, hơn nữa vẫn cho rằng Từ Chấn Phi khó quên tình cũ, cho nên giận dỗi, tính tình nhỏ nhên nổi lên, náo loạn với ông.

Hai người, một không nói, một không để ý tới, cứ im lặng thật lâu như vậy. Doãn Sắt nhìn hai người lớn tuổi chiến tranh lạnh, không khỏi cảm thấy buồn cười, cuối cùng coi như đó chỉ giống như một chuyện nhỏ trong nhà, cứ để cho bọn họ yên tĩnh đi.

Ngày thứ hai, người một nhà đều ngủ đến mặt trời lên cao mới rời giường, sau khi ăn cơm trưa xong, xe hoa của Lục Dĩ Trạch đã tới.

Chờ khi Doãn Sắt mặc áo cưới xong lên xe, Lục Dĩ Trạch liếc nhìn tin nhắn chúc phúc trong điện thoại di động, cố tình lại có một tin nhắn chướng mắt, là Tần tử gửi tới.

"Chúc tân hôn vui vẻ, được mời thật sự là rất vinh vạnh, ha ha, nhưng mà hôm tổ chức hôn lễ không thể đến dự được."

Thấy một câu nói như vậy, Lục Dĩ Trạch cười, nhanh chón gọi điện thoại lại: "A lô, Tần Tử hả?"

"Thế nào, hôm nay tân lang còn có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi sao?" Tiếng nói nhiều ngày chưa được nghe thấy được truyền đến từ đầu kia điện thoại, giọng điệu châm chọc quen thuộc, Tần Tử nở nụ cười lạnh, trong tay còn đang cầm thiếp mời kết hôn hai người bọn họ gửi tới.

"Không, tôi muốn nói cho cô biết, tôi cũng không có mời cô đến tham dự lễ cưới của tôi và Doãn Sắt."

Nói xong câu đó, Lục Dĩ Trạch chờ phản ứng bên kia điện thoại của Tần Tử, quả nhiên như anh dự đoán, điện thoại chợt bị cắt đứt.

Bởi vì phía trên tấm thiếp màu đỏ này chỉ viết là ——"Cô dâu Doãn Sắt, chú rể Lục Dĩ Trạch vào ngày 28 tháng 5 kết hôn. Đặc biệt báo cho biết."

Để điện thoại di dộng xuống, Doãn Sắt đã ra khỏi cửa nhà họ Từ, tâm tình của anh rất tốt xuống xe ôm lấy cô dâu của mình, ôm từ cửa cho đến tận trong xe, trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc.

. . . . . .

Bốn giờ bốn mươi phút chiều, cô dâu chú rể đã tới hội trường tổ chức hôn lễ, Lục Dĩ Trạch để Doãn Sắt ngồi ở trong phòng cô dâu chờ đợi khách, còn mình thì tự ra cửa đón.

Phù dâu Lục Liên Tiếu và phù rể thay thế Thi Dương đã đến hội trường từ sớm, bắt đầu đứng ở cửa ra vào đón khách.

Lục Dĩ Trạch bảo Phương Thành Gọi điện cho phù rể Tiết Hà cả một buổi sáng, kết quả tin tức nhận được đều là không gọi được hoặc là không có ai nhận, lại liên lạc với người của Hòa Ngu, biết được là vào mấy ngày trước tới Tiết Hà đã trở về thành phố S, trước mắt không rõ hành tung.

Đúng sáu giờ, khách đã tới hơn phân nửa, Tiết Hải Đằng được mời cũng đến đúng vào lúc này.

Lục Dật Phàm nhìn thấy ông, ho nhẹ một tiếng, để Lục Dĩ Trạch đón tiếp thay, tự đi vào trong hội trường.

"Chủ tịch Tiết, xin hỏi gần đây Tiết Hà có liên lạc với ông không?"

Lục Dĩ Trạch đi tới hỏi, bởi vì Lục Liên Tiếu ở bên cạnh, cho nên anh nói rất nhỏ.

Tiết Hải Đằng lắc đầu một cái, từ lần trước, sau khi Tiết Hà về nhà bị mình chặn ngoài cửa, chỉ thấy anh mấy lần qua tin tức, ngoài ra cũng không có bất kỳ liên lạc nào. Hai cha con này cứ như là người xa lạ vậy, năm năm sau vẫn như thế.

Gật đầu một cái, Tiết Hải Đằng chúc phúc bọn họ sau đó cũng vào hội trường.

Mãi cho đến trước khi bắt đầu hôn lễ mười phút, Tiết Hà vẫn chưa đến. Lục Liên Tiếu mới đầu đã cho rằng Tiết Hà sẽ không tới, nhưng mà vẫn có chút thất vọng, giương mắt nhìn bên ngoài hành lang không có một bóng người, cùng Thi Dương đi đến chỗ nghỉ của cô dâu.

Doãn Sắt và người chụp hình chụp thật lâu, thật vất vả mới dừng lại thì Thi Dương và Lục Liên Tiếu đã đến báo hôn lễ lập tức sẽ bắt đầu.

Doãn Sắt nháy mắt với Thi Dương, Thi Dương đứng ở phía sau Lục Lien Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Mắng Tiết Hà nói không giữ lời, có chút tức giận đi trước, Từ Chấn Phi và mấy em bé hoa đồng đã chờ ở nơi đó rồi.

Thay đổi vẻ mặt nở nụ cười, cô kéo cánh tay của cha, người điều khiển chương trình MC đang nói lời dạo đầu, vào lúc này, khúc quân hành đám cưới đã vang lên, cô đi theo sự hướng dẫn của cha cho tới cuối thảm đỏ.

Sau khi trao tay cho Lục Dĩ Trạch, Từ Chấn Phi trở về chỗ, cô nhìn chú rể của mình, cười xoay người nhìn MC trước mặt người.

Lặp lại những lời thề không khác biệt lắm so với hôm lấy giấy đăng ký kết hôn, nhưng lại càng trịnh trọng hơn so với hôm đó.

Mấy trăm người trong hội trường đều là nhân chứng cho đám cưới này của bọn họ, chứng kiến bọn họ trả lời "Tôi đồng ý", rồi sau đó đeo chiếc nhẫn đeo vào tay của đối phương.

Ngày đó, mãi cho đến rất khuya hôn lễ mới kết thúc, Lục Dĩ Trạch uống có chút nhiều, chóng mặt bước đi có hơi loạng choạng, Thi Dương đỡ anh ngồi lên một chiếc ghế, cho anh uống thuốc giải rượu.

Doãn Sắt bởi vì có Lục Dĩ Trạch và Thi Dương ở đây ngăn cản rượu thay cô, cho nên không uống nhiều, sau khi tiễn khách đi trở lại hội trường, Lục Dĩ Trạch đã ngủ.

"Liên lạc được với Tiết Hà chưa?" Bốn phía cũng không có những người khác, Doãn Sắt lập tức hỏi Thi Dương đứng ở nơi đó.

Thi Dương lắc đầu một cái: "Điện thoại không gọi được, ngay cả điện thoại cá nhân cũng không thông."

Miệng Doãn Sắt lẩm bẩm, có chút không vui thở dài, chỉ chỉ Lục Dĩ Trạch, nói tối nay không ở khách sạn, nhờ Thi Dương đưa về giúp, để những người nhà họ Lục và nhà họ Từ khác ở lại đây giải quyết chuyện còn lại.

Lục Dĩ Trạch trở về căn nhà nhỏ, sau khi nôn một trận mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Doãn Sắt cầm khăn lông chùi miệng giúp anh, cười nhìn anh: "Lục Dĩ Trạch, thì ra là anh cũng có lúc sơ xuất như vậy."

Tỉnh táo một chút, Lục Dĩ Trạch đứng lên, được Doãn Sắt đỡ đi đến phòng tắm, dựa vào một chút ý thức cuối cùng anh tắm rửa thay qquafn áo xong lập tức quay trở về phòng ngủ.

Doãn Sắt điều chỉnh nhiệt độ điều hòa thật tốt, đắp chăn cho anh, hôn một cái lên trán anh, sau đó con mình thì chạy tới một gian phòng khác xem hình đám cưới hai người mới chịp trước đó vài ngày.

Nhiều phong cách khác nhau, hai người mặc các kiểu dáng quần áo khác nhau, cùng ôm nhau, thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc, cô nhìn nhìn, bất tri bất giác cũng mệt nhọc, ôm quyển photo album ngồi ở trên giường ngủ thiếp đi.

**

Mãi cho đến rạng sáng khách trong hội trường hôn lễ mới hoàn toàn rời đi, Lục Liên Tiếu đã uống một chút rượu sau khi tiễn tất cả mọi người ra về lập tức ngồi xổm trước cửa khách sạn.

Lục Dật Phàm và Liên Ngọc Thanh uống cũng hơi nhiều, gọi Lục Liên Tiếu cùng về nhà với mình, Lục Liên Tiếu cự tuyệt, Thi Dương lập tức đưa thẻ mở cửa phòng của Doãn Sắt cho cô, Lục Dật Phàm cũng không thúc giục nữa.

Cô ngồi xổm nguyên tại chỗ thật lâu, gió đêm mang theo chút lạnh lẽo, nhưng cô không cảm thấy lạnh, bảo vệ trước cửa thỉnh thaongr lại tới hỏi thăm xem cô có cần giúp đỡ gì hay không, cô lắc đầu nói mình không có việc gì, chỉ vì uống nhiều quá nên muốn hóng gió một chút.

Thật ra thì tất cả cũng không phải là như vậy, cô vui mừng vì Doãn Sắt và anh trai đã kết hôn thành người nhà, lại nghĩ đến bản thân mà trong lòng buồn cực kỳ. Cô biết Tiết Hà không phải nhất định sẽ đến, nhưng không thấy anh, hình như đã hơn một tháng không nhìn thấy anh, cô khổ sở muốn khóc.

Lúc mười lăm tuổi, cậu thanh niên lái chiếc xe mô tô dừng ngay trước mặt cô, ngăn chặn đường đi của cô, cười không đàng hoàng nhìn cô nói: "Lục Liên Tiếu, anh nhìn trúng em rồi, làm bạn gái của anh đi."

Thời điểm đó, Tiết Hà để tóc ngắn nhuộm highlight màu nâu, mặc quần áo xem ra giống như loại lưu manh đầu đường xó chợ, khiến cho cô cảm thấy chướng mắt. Cúi đầu muốn đi qua người anh, một tay anh ngăn cô lại, còn đưa cho cô một cái mũ bảo hiểm cường thế ra lệnh: "Đi lên."

Lúc cô từ chối, Từ Sắt Sắt từ đàng xa vọt tới, rống lên với Tiết Hà mấy câu sau đó kéo cô rời đi.

Hai người gặp mặt lần đầu tiên, trí nhớ về lần đầu tiên Tiết Hà thổ lộ với Lục Liên Tiếu, hôm nay cô đã nhớ kỹ, sẽ không bao giờ quên nữa, nhưng vai nam chính trong trí nhớ kia đã rất nhiều ngày không gặp rồi.

"Lộp bộp", nước mắt không tự chủ rơi trên mặt đất, cô ngồi xổm nên chân hơi tê tê, dứt khoát ngồi luôn trên đất.

Trong đầu lại nghĩ tới một buổi tối bào đó trước kỳ thi đại học mấy tháng trước, cô và Tiết Hà cũng ngồi trên mặt đá cẩm thạch giống như thế này tâm sự với nhau, khi đó Tiết Hà hỏi cô: "Liên Tiếu, em định thi vào trường đại học nào?"

Câu trả lời của cô rất chắc chắn: "Đại học A."

Mấy ngày sau lập tức nhận được một tấm hình của Tiết Hà, hôm đó anh nghỉ học một ngày tự mình đi đến đại học A, đứng dưới giảng đường của đại học A, nhờ một sinh viên ở đó chụp cho mình một tấm hình.

Anh cầm tấm hình nói với Lục Liên Tiếu: "Lúc đó anh nói với đàn anh kia rằng, một năm sau anh sẽ đến nơi này."

"Sẽ đến nơi này, cùng với cô gái mà anh yêu quý nhất."

Cậu thanh niên nói xong câu đó nhìn Lục Liên Tiếu, trong ánh mắt là tình yêu trước sau như một dành cho cô gái kia, khi đó Tiết Hà đã thay đổi hoàn toàn khác so với lần đầu tiên gặp nhau, màu mắt và màu tóc đều là màu đen, thái độ bất cần đời trở nên nghiêm túc, kiên trì cho nên Lục Liên Tiếu cứ như vậy mà yêu anh.

Cô nói: "Cùng đến đại học A, khi đó em sẽ làm bạn gái của anh."

Trí nhớ dừng lại tại đây, phía sau vẫn không thể nhớ lại được, nhưng hình như cũng không quan trọng.

Cúi đầu vào giữa hai đầu gối khóc òa lên, rốt cuộc cô cũng cảm thấy bị Tiết Hà bỏ rơi, tiếng khóc càng lúc càng lớn, bảo vệ lại đi tới hỏi thăm một lần nữa, cô cũng chỉ lắc đầu.

Cuối cùng bảo vệ cũng rời đi, ban đêm càng lúc càng yên tĩnh, ngoài cửa khách sạn, trên hành lang lầu một thật dài cũng chỉ còn lại một mình cô. Cô vẫn nhỏ giọng khóc sụt sùi, tự cho phép mình khóc vì tình yêu không còn nữa.

Vậy mà lúc này tiếng bước chân "cộp cộp cộp cộp" vang lên, cô nghe theo tiếng bước chân của người tới, nhìn cái bóng cũng càng lúc càng gần, là một đôi giày da nam màu đen, mặc quần tây màu đen cộng thêm áo khoác màu đen của phù rể.

Người kia không phải Thi Dương, là Tiết Hà.

Trên mặt của anh còn bị thương, xem ra không tốt đẹp chút nào, nhưng nụ cười quả thực giống như hoa nở đầu mùa xuân, nở rộ trong trái tim Lục Liên Tiếu, anh ngồi xuống, nhìn thẳng vào cô, cười lấy tay lau nước mắt của cô: "Liên Tiếu, thật xin lỗi, anh đã tới muộn."

Lục Liên Tiếu dụi dụi mắt, thuận tiện lau khô nước mắt, mượn hơi rượu vẫn chưa tan hết nhìn về phía anh kêu lên: "Tiết Hà, em cứ nghĩ rằng anh không cần em nữa."

Đưa tay ôm lấy anh, tựa vào trên bả vai anh khóc, nhiều ngày như vậy tới nay rốt cuộc cũng có cảm giác thật sự có chỗ dựa có thể để cho cô khóc thút thít rồi.

"Mặt của anh bị sao vậy?" Khóc xong, cô xoa lên vết thương của anh, sâu, nhưng mà máu cũng đã ngừng chảy, "Anh lại đánh nhau với người ta?"

Tiết Hà gật đầu một cái, cười đứng lên, kéo Lục Liên Tiếu đi vào bên trong khách sạn.

Sau khi đưa cô đến phòng, dỗ cô ngủ. Lục Liên Tiếu thật sự uống hơi nhiều rượu, rửa mặt xong lập tức ngã xuống giường chỉ chốc lát sau đã ngủ say.

Tiết Hà ngồi trên ghế sa lon cách giường không xa, lấy điện thoại di động ra muốn chụp một tư thế ngủ của cô, sau khi mở máy lại thấy liên tiếp các cuộc gọi nhỡ trên máy.

Xóa ghi chép tất cả các cuộc gọi nhỡ, anh dịu dàng cười cười nhìn về phía Lục Liên Tiếu, khẽ chụp một tấm hình.

Rồi sau đó đứng lên, cầm điện thoại di động đi tới trước cửa sổ trong gian phòng, gọi một cuộc điện thoại cho Thi Dương.

——"Từ Khải ra tù trước hạn rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui