Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó


Hai mắt tối thui, hai tay bị trói chặt, Hạ Diệp chỉ biết phản kháng bằng cách vùng vẫy người và la hét.

Mặc dù cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đoán rằng mình đang bị bắt cóc và tên đang nói chuyện này sắp làm gì đó cô.
Hà Vĩ Kì thấy cô phản kháng thì càng đắc ý.
“Đúng kiểu tôi thích.

Hoa hồng, đẹp, phải có gai.” Hắn khẽ liếm môi, hành động vô cùng biến thái.
“Bụp.”
Nụ cười trên môi hắn cứng đờ, gương mặt lệch sang bên phải, cả người ngã nhào xuống đất.
“Đậu má! Đứa nào dám đánh tao?” Hà Vĩ Kì ôm má nói, ánh mắt tức giận.
“Chậc.

Có vẻ như lại nhẹ tay rồi.” Người phụ nữ vừa liếc mắt đưa tình với hắn giờ đây lại nói giọng đàn ông, hơn nữa, ánh mắt vô cùng sắc lạnh.
“Cô… Cô…” Hà Vĩ Kì trừng mắt, chỉ tay vào người phụ nữ mặc váy đỏ, đứng dậy đánh lại.
Nhưng ai mà ngờ, người phụ nữ tung một cú đấm mạnh đến nỗi cả người hắn văng vào thành giường.
“Ông đây là đàn ông, không phải phụ nữ.” Ánh mắt sắc bén ấy một lần nữa lướt qua, Hà Vĩ Kì sợ đến tái mét mặt mày.
“Vương Minh Thần?” Hạ Diệp lẩm bẩm, giọng nói này đích thị là Vương Minh Thần.
“Quả nhiên là người phụ nữ của tôi, nhanh như vậy em đã nhận ra rồi.” Anh nhếch môi cười, sau đó tiến tới chỗ Hà Vĩ Kì, túm cổ áo hắn lên.
“Xin lỗi nhưng tao không thể đánh mày thêm, cho mày ăn cơm tù là đủ rồi.” Nói rồi, anh vặn tay hắn một cái, bỏ mặc hắn đau đớn nằm trên sàn nhà.
Vương Minh Thần nhanh chóng chạy lại cởi trói cho Hạ Diệp, rồi cẩn thận tháo miếng vải bịt mắt cô ra.
Từ từ mở mắt, Hạ Diệp thoạt đầu còn chưa nhìn thấy rõ, nhưng sau khi dụi mắt, nhìn người đang quỳ một chân trước mặt, cô không thốt lên lời.

Hạ Diệp ngạc nhiên tới nỗi đưa tay lên che miệng, dựa người sát vào tường.
“Anh…”
“Thấy sao? Vốn không định cho em nhìn thấy lần nữa.

Nhưng đáng tiếc… bị em nhìn thấy bộ dạng này của tôi rồi.” Vương Minh Thần nhếch môi cười, quả thật trông anh vô cùng giống phụ nữ.

Đây là nét đẹp phi giới tính hay sao?

Chưa để cô nói gì, anh trực tiếp cúi người, ngậm chặt lấy đôi môi của cô.

Cảm giác này… mùi hương này… Hạ Diệp đột nhiên mở lớn mắt, nhanh chóng đẩy Vương Minh Thần ra.
“Anh… Có phải trước khi gặp nhau ở trường, chúng ta đã từng gặp rồi không?” Hạ Diệp cất giọng nghi hoặc, nhìn thẳng vào mắt anh.
Vương Minh Thần không nói gì, nhếch môi cười, đưa tay đặt lên má cô.

Một lúc sau, anh mới cất tiếng: “Em thử đoán xem.”
“Diệp Diệp.”
Cánh cửa mở ra một cách đột ngột, giọng nói vừa rồi chính là của Lạc Du.

Người bước vào cùng Lạc Du là Tôn Trạch, theo sau là hai viên cảnh sát.
Lạc Du lúc nãy nhìn ở camera đã thấy cảnh Hạ Diệp bị người phụ nữ quái dị này hôn, nhất thời kích động xông thẳng ra ngoài, chạy một mạch vào đây.

Cũng may Tôn Trạch đã cho người xử lí hết những tên vệ sĩ bên ngoài cửa nên Lạc Du không gặp nguy hiểm.
Vương Minh Thần lúc này cũng đứng dậy, ho nhẹ một tiếng rồi đưa chiếc bút cho Tôn Trạch.

“Phần còn lại cậu tự mình xử lí đi.” Nói rồi anh bước ra ngoài.
“Hà thiếu gia, Hà Vĩ Kì, chúng tôi nghi ngờ anh có hành vi hiếp dâm, cưỡng ép phụ nữ, mời anh hợp tác để xử lí.” Tôn Trạch cất giọng uy nghiêm, giơ tấm thẻ cảnh sát ra.
Hà Vĩ Kì đau đến nỗi không thể phản kháng, nhanh chóng bị còng tay lại, áp giải về đồn cảnh sát.

Để không ảnh hưởng tới bữa tiệc của Lạc gia, mọi thứ được xử lí êm đẹp qua cửa sau của nhà hàng.
Lạc Du cũng hứa với Tôn Trạch là sẽ không nói với bố mình về chuyện cô có tham gia chứng kiến toàn bộ sự việc.
“Thành thật xin lỗi Lạc tiểu thư, hôm nay là sinh nhật cô vậy mà…” Tôn Trạch lịch sự cúi người xin lỗi, nở nụ cười hối lỗi.
“Không sao không sao.

Không biết anh tên là gì?” Lạc Du khẽ lắc đầu, được nước lấn tới, hỏi tên của anh chàng đẹp trai trước mặt.
“Tôn Trạch, cảnh sát thành phố.” Anh đáp lại, sau đó cũng vội vã rời đi.
Lạc Du đứng cười một mình, đẹp trai như vậy, lại còn là cảnh sát, ngầu chết mất.
“Cười gì đấy?” Hạ Diệp đi từ nhà vệ sinh ra, khoác vai Lạc Du.

“Ưm, không có gì.” Lạc Du khẽ lắc đầu, sau đó liền quay ra nhìn tới nhìn lui người cô bạn thân.
“Tớ không sao đâu.

Ban đầu hơi sợ một chút thôi.” Hạ Diệp cười nhẹ, khẽ lắc đầu.
“Ý tớ không phải cái đó.” Lạc Du lắc đầu, sau đó nhìn thẳng vào mắt Hạ Diệp.

“Cậu… lúc nãy bị người phụ nữ đó hôn thật sao?” Lạc Du đến tận bây giờ vẫn không tin Hạ Diệp lại bị người phụ nữ đó hôn, à không, rõ ràng là giọng của nam nhân.
Hạ Diệp đờ người một lúc rồi lảng tránh: “Ở đây lâu không ổn đâu, cậu là nhân vật chính của bữa tiệc đấy.”
“Diệp Diệp.

Đừng đánh trống lảng.

Tớ hỏi cậu, rốt cuộc cậu có quen người đó hay không?” Lạc Du nhăn mày, bám lấy vai Hạ Diệp, không cho cô rời đi.
Hạ Diệp cũng hết cách, cô thở dài một hơi rồi kể cho cô bạn thân nghe toàn bộ sự việc, cũng như phỏng đoán của cô.
“Này… cậu đang đùa đấy à? Cậu và hắn ta…” Lạc Du thật không thể tin được những gì mà cô được nghe.
Hạ Diệp không biết nói gì hơn, miễn cưỡng gật đầu.

Thực sự cô cũng muốn kể cho Lạc Du chuyện của cô với Vương Minh Thần từ trước, nhưng cô sợ Lạc Du sẽ làm loạn lên mất, cho nên vẫn lưỡng lự không kể.

Giờ thì…
“Trời ơi! Chuyện quan trọng như vậy sao cậu không kể với tớ?” Lạc Du kích động nói.
“Suỵt.” Hạ Diệp nhăn mày, nhìn ngó xung quanh rồi nói nhỏ: “Lát nữa nói tiếp có được không?”
Lạc Du thở dài một hơi rồi gật đầu: “Được.

Bây giờ trở lại buổi tiệc, lát nữa nhất định phải kể cho tớ toàn bộ chi tiết, không được bỏ sót cái gì.”
Hạ Diệp nở nụ cười, gật đầu: “Xin hứa với Lạc Lạc, tuyệt đối không giấu diếm.”
Hai người trở lại bữa tiệc, ăn uống bình thường.


Từ sau bức tường mà hai cô gái vừa đứng đó, một người đàn ông đi ra, chỉnh lại cà vạt, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.

Cô ấy có vẻ đã nhận ra rồi nhỉ.
Bữa tiệc kết thúc vào lúc đêm khuya, khách khứa cũng đã thưa dần, Lạc Du vì cảm thấy quá nhàm chán nên đã đòi bố mình cho qua nhà Hạ Diệp.

Năn nỉ mấy hồi cuối cùng cũng được về nhà chung với Hạ Diệp.
“Bố tớ chuẩn bị xe luôn rồi, chúng ta đi thôi.” Lạc Du vui vẻ kéo tay Hạ Diệp chạy ra xe, ngồi vào chiếc Maybach màu đen đỗ ven đường.
“Đi, anh đưa tôi và Hạ Diệp về nhà của cô ấy.” Lạc Du nói với tài xế rồi đóng mạnh cửa xe lại.
Người tài xế thoáng chốc đờ người, nhưng sau đó liền khởi động xe, quay đầu, tiến thẳng đến chung cư C.
Mặt khác, ở cách vị trí chiếc xe ban nãy đỗ khoảng mười mét, một người đàn ông đứng cạnh chiếc Maybach màu đen, trông y hệt như chiếc xe vừa rời đi.
Lạc Trương cùng trợ lí từ trong nhà hàng đi ra, thấy tài xế vẫn đứng nhìn đồng hồ liền cất tiếng hỏi.
“Tiểu thư đâu? Tôi bảo cậu đưa con bé với Tiểu Diệp về cơ mà.”
Người tài xế hốt hoảng nói: “Lạc tổng, nãy giờ tôi đứng đây không thấy hai vị tiểu thư.”
“Thôi mặc kệ đi.

Chắc con bé lại bắt taxi đi rồi.” Lạc Trương phất tay rồi ngồi vào trong xe.
Trên đường về nhà, Hạ Diệp một lần nữa kể lại chuyện cô bị cưỡng hôn vào tối hôm đó.
“Ừm, rồi.

Người phụ nữ đó có phải rất có sức hút không? Đến giờ cậu vẫn nhớ kĩ đến như vậy.”
Hạ Diệp không biết diễn tả cảm giác đó kiểu gì, chậm rãi nói: “Lúc đó tim tớ đập khá nhanh, nhưng mà cũng phải thôi, nụ hôn đầu mà.

Lần đầu tiên được hôn, thế mà lại bị phụ nữ hôn, tất nhiên phải ghi nhớ kĩ càng rồi.”
“Vậy còn chuyện tên công tử bột, à không, tên sếp nhiều mặt của cậu.” Lạc Du hỏi tiếp.
“Khụ khụ.” Tài xế không hiểu sao lại bị sặc, ho vài cái.
“Đừng để ý.” Lạc Du xua tay, sau đó bắt Hạ Diệp kể tiếp.
Hạ Diệp nghĩ một lúc rồi kể toàn bộ sự việc cho cô bạn thân nghe.

Chuyện cô bị hạ dược cũng kể, nhưng mỗi tội đến bây giờ cô vẫn chưa biết người hạ dược cô là ai.
“Ấy chết.

Tớ còn chưa cả điều tra xem ai là người bỏ thuốc vào nước của tớ tối hôm đó.” Hạ Diệp kích động nói, cô suýt nữa thì quên vấn đề này.
“Chẳng lẽ sếp của cậu hắn không nói cho cậu à?” Lạc Du nhăn mày nói.
Hạ Diệp lắc đầu, nói: “Có khi anh ta còn chẳng bận tâm tới những gì mình đã làm.


Mà tớ cũng chỉ coi đó là tình một đêm thôi, giờ thì cứ bình thường thôi.” Nói đến đây, không hiểu sao cô có cảm giác hơi khó chịu.
“Loại tổng tài như anh ta thảo nào phụ nữ chẳng xếp hàng dài.

Đừng bận tâm đến hắn ta nữa.” Lạc Du cười, vỗ vai Hạ Diệp.
“Nhưng… hôm nay người cứu tớ chính là anh ta.” Hạ Diệp chậm rãi nói.
“Hể? Trùng hợp vậy?” Lạc Du hết hồn, kích động nói.
“Tớ còn nghi ngờ người phụ nữ tối hôm đó ở quán bar chính là anh ta.

Nhưng không chắc chắn lắm.”
“Tớ chỉ thắc mắc mỗi một điều, tại sao anh ta lại giả gái?” Lạc Du vuốt cằm, nhìn Hạ Diệp, chớp chớp mắt.
“Aizz không biết đâu.

Mấy cái này đau đầu ghê ý.” Hạ Diệp lắc đầu rồi nhắm mắt lại, ổn định lại đầu óc, loại bỏ những thứ không cần thiết.

Nhưng mà… hình như cô quên mất cảm ơn anh rồi thì phải.
Tới chung cư C, hai người xuống xe rồi đi lên trên nhà.

Trong chiếc xe, tài xế mặc âu phục trắng, ngón tay đặt trên vô lăng, gõ nhẹ.

Vậy mà anh lại không bị phát hiện, kì lạ thật.

Có điều, lá gan của cô ấy không hề nhỏ, lại dám nói xấu sau lưng anh một cách trắng trợn như vậy.
Vì muốn tổ chức một bữa sinh nhật đúng nghĩa cho Lạc Du vui, trước khi về Hạ Diệp đã nhắn tin dặn Trình Minh Thành lúc nào về thì mua bánh, chuẩn bị mọi thứ để làm cho cô bất ngờ.
Quả không phụ lòng tin tưởng của Hạ Diệp, Trình Minh Thành chuẩn bị khá tốt, ngồi sẵn trong nhà, tắt điện.

Lúc Lạc Du mở điện lên, cảm giác hạnh phúc ngập tràn.
“Ôi trời ơi!” Cô không kìm được mà thốt lên.
“Happy birthday!” Trình Minh Thành đứng sau bức tường, bắn pháo giấy, điều này càng tăng thêm sự bất ngờ.
“Trời ơi, Tiểu Diệp, Trình ca ca, yêu hai người chết mất.” Lạc Du vui tới nỗi ôm lấy cả Hạ Diệp lẫn Trình Minh Thành.
Bữa tiệc đơn giản nhưng trang trí tương đối đẹp.

Có bánh kem, và đặc biệt là một nồi lẩu cay, món ăn yêu thích của ba người họ mỗi khi có dịp tụ hội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận