Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó


“Tiểu Diệp, em biết nấu cháo không?” Vương Minh Thần vừa nhìn sách vừa nói, giọng anh vẫn chưa thể trở lại bình thường được, vì vậy nghe có chút đáng thương.
Hạ Diệp ngồi cắn bút, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, thuận mồm nói: “Có.” Hôm nay cô đã phải nghỉ làm ở công ty và ngồi đây để vẽ.
“Vậy em nấu cho tôi ăn đi, cháo của bệnh viện khó nuốt lắm.” Anh than vãn, đưa mắt nhìn cô.
Hạ Diệp liếc anh một cái, khó hiểu nói: “Khó nuốt mà sao anh ăn hết sạch một bát thế?”
“Đó là vì em đút nên tôi mới ăn hết.” Anh lại nhìn vào sách, tay lật trang mới, bình thản nói.
Cô nhíu mày nhìn anh: “Nhảm nhí.” Mặc dù tim cô lúc này đang đập loạn cả lên.
“Nấu cho tôi đi, khi nào khỏe tôi giúp em chỉnh sửa phần đồ họa 3D.” Anh dùng ánh mắt chân thành nhìn cô, ánh sáng chói mắt từ gương mặt anh quả thật vô cùng chói lóa.
Nghe thấy vậy, Hạ Diệp liền nở nụ cười, giọng dịu dàng: “Vương tổng, ngài muốn ăn cháo gì?”
Vương Minh Thần nhìn cô, cười lại: “Có phải cháo gì cũng được đúng không?”
Hạ Diệp vui vẻ gật đầu.
“Vậy thì… bây giờ… tôi muốn ăn… cháo…” Vừa nói anh vừa đưa tay chỉ vào miệng, cái lưỡi khẽ thè ra.
Hạ Diệp nhìn thôi cũng đủ hiểu anh đang muốn cái gì.

Hai má cũng đỏ lên, cô thẳng thừng lắc đầu.
“Đừng có mà được voi đòi hôn.

Đừng tưởng anh không có liêm sỉ là muốn làm gì thì làm.” Nói rồi, cô đứng dậy, đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn ngó đầu vào, nhắc nhở: “Tôi đi mua đồ về nấu cháo cho anh đây.

Tự chăm sóc bản thân đấy.”
Vương Minh Thần phì cười, sau đó lại tiếp tục đọc sách.

Cô đối xử với anh như thể là một đứa trẻ vậy.

Nhưng mà… anh thích.
Hạ Diệp đi bộ tới siêu thị gần bệnh viện, mua một ít nguyên liệu để nấu cháo thịt bằm cho anh ăn.

Trong lúc chờ thanh toán, cô nhận được tin nhắn từ cô bạn thân Lạc Du.
“Bạn thân yêu của tôi ơi, tớ mới nghe được một tin không hề hay ho chút nào từ papa của tớ.”
“Tin gì?” Cô nhắn lại.

“Cậu biết gì không? Tớ nghe nói cái tên Vương Minh Thần đấy là tay chơi có tiếng đấy.

Bên cạnh hắn có biết bao nhiêu phụ nữ.

Cậu tuyệt đối đừng tin lời anh ta, đích thị là một tra nam chính hiệu.

Đừng nghe mấy lời dụ dỗ ngon ngọt nghe chưa?”
Hạ Diệp khó hiểu, mặc dù không biết mấy cái tin của bố Lạc Du có đúng hay không nhưng thái độ phản đối của Lạc Du khiến cô buồn cười.
“Biết mà, tớ nhất định không mắc bẫy đâu.” Lời này nghe có vẻ hơi tự vả, chính cô cũng tự cảm thấy thế.

Không biết đã bao nhiêu lần cô có cảm giác rung động trước Vương Minh Thần, nhiều lúc tim còn đập không kiểm soát được.

Đặc biệt là mới lúc nãy, cô suýt nữa bị nhan sắc và vẻ yếu đuối đáng thương của anh làm cho động lòng.
Mua đồ xong, Hạ Diệp quay trở lại bệnh viện.

Vì trong phòng bệnh của Vương Minh Thần có bếp nên cô đỡ phải mất công đi về nấu.
“Cậu tới đây làm gì?”
Vừa mới bước đến trước cửa sổ phòng bệnh, Hạ Diệp đã nghe thấy tiếng Vương Minh Thần phát ra từ trong phòng.

Cô dừng lại, qua khe cửa sổ nhìn vào trong.
Người phụ nữ mặc trang phục công sở, tay ôm một bó hoa và một giỏ trái cây.
“Cậu bị ốm, người làm bạn như tớ sao có thể không quan tâm chứ.” Liễu Mộng nở nụ cười, đặt bó hoa và giỏ hoa quả lên chiếc bàn ở đầu giường, sau đó ngồi xuống ghế.
“Ai nói cho cậu biết.” Vương Minh Thần nhìn vào sách, giọng bình thản.
“Nghe giọng cậu kìa, có phải bị ốm nặng lắm không? Bình thường cậu không chú ý đến sức khỏe như vậy…”
“Tôi hỏi ai nói cho cậu biết.

Lưu Kiệt?” Anh không để cô nói hết câu, dừng đọc sách, nhìn Liễu Mộng bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Liễu Mộng chỉ biết gượng cười, sau đó gật đầu: “Đúng.

Tớ hỏi mãi cậu ấy mới nói.”

Vương Minh Thần không nói gì nữa, sau đó lại tiếp tục đọc sách.
“Cậu ăn táo không? Tớ gọt cho cậu nhé.” Liễu Mộng nở nụ cười, sau đó đứng dậy, cầm mấy quả táo trong giỏ lên.
“Không có khẩu vị.”
Câu nói này của anh khiến Liễu Mộng khựng lại, nụ cười trên môi cũng tắt.
“Tại sao cậu lại đối xử lạnh nhạt với tớ như thế? Chẳng phải trước kia chúng ta vẫn cười nói bình thường sao?” Liễu Mộng kích động nói.

Cô thật sự không chịu nổi sự lạnh nhạt này rồi.
“Vì tôi có người mình thích rồi, không muốn cậu hiểu lầm tình cảm trước kia của chúng ta.” Anh ngước mắt, trả lời, sau đó lại nhìn sách.
“Tại sao? Từ trước đến giờ ngay cả một chút động lòng với tớ cậu cũng không có sao?” Liễu Mộng đau khổ nói, nở nụ cười chua xót.
“Không có.

Quá khứ không, tương lai cũng sẽ không.” Anh từ chối một cách thẳng thừng.
Lời nói này khiến tim Liễu Mộng như bị bổ làm đôi.
“Cậu không thể từ chối một cách nhẹ nhàng hơn được à?” Nước mắt rơi, Liễu Mộng vừa khóc vừa gượng cười.

“Tôi rõ ràng thích cậu lâu như vậy, không ngờ lại bị từ chối một cách thẳng thừng như vậy.”
“Đừng thích tôi, sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.” Anh đến một cái nhìn Liễu Mộng cũng không có, chỉ chăm chăm nhìn cuốn sách trên tay.
Lời đả kích này khiến Liễu Mộng càng thêm đau lòng, cô quay người, chạy ra khỏi phòng bệnh.

Chỉ là không ngờ những giọt nước mắt đã bị người đứng ngoài sửa sổ nhìn thấy hết.
Liễu Mộng chạy lướt qua người Hạ Diệp, Hạ Diệp cũng chỉ kịp nhìn cô ấy một cái.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy trưởng phòng cằn nhằn rơi nước mắt.

Xem ra cô may mắn hơn mấy nhân viên trong công ty phết, vẻ mặt nào của trưởng phòng cũng nhìn thấy được.
“Em còn đứng ngoài đấy làm gì? Mau vào nấu cháo cho tôi.” Vương Minh Thần nhìn chằm chằm cô qua lớp kính cửa sổ.
Cô giật mình quay đầu, chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó đi vào trong.
“Anh nhìn thấy tôi từ lúc nào?” Cô đem đồ vừa mua để vào kệ bếp, cất giọng hỏi.

“Từ lúc em bắt đầu đứng ở đấy.” Anh điềm tĩnh nói.
Hạ Diệp đứng hình vài giây rồi quay đầu nhìn anh, ngạc nhiên nói: “Anh biết tôi đứng đấy từ đầu?”
Vương Minh Thần gật đầu một cái, tiếp tục đọc sách.
Trời trời, hành vi nghe lén của cô đã bị phát hiện.

Bị crush từ chối một cách lạnh nhạt như vậy, cô gái nào mà chẳng đau muốn xé ruột chứ.

Tội nghiệp cho trưởng phòng Liễu.
Cô khẽ lắc đầu, sau đó thở dài.
“Em than thở cái gì?” Anh cất tiếng hỏi.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy tội nghiệp cho mấy cô gái dành cả thanh xuân để thích anh.

Nếu là tôi bị từ chối như vậy chắc cũng tan nát con tim mất.” Cô cất giọng đồng cảm.
“Nhưng mà anh lạnh nhạt với trưởng phòng Liễu quá vậy? Không phải mấy hôm trước vừa đi ăn cùng nhau à?” Cô thắc mắc.
“Đi ăn là giữ lời hứa.

Còn về chuyện lạnh nhạt, sợ ai đó ghen.” Anh vươn vai một cái, sau đó gấp sách lại, đặt xuống giường.
“Người mà anh thích ấy hả?” Hạ Diệp vừa vo gạo vừa nói.
“Ừm.” Anh đáp lại một cách ngắn gọn.
“Chắc hẳn người được anh thích có một số phận bất hạnh.” Cô khẽ lắc đầu.
“Em đang tự nói chính bản thân mình đấy à?” Vương Minh Thần bật cười, sau đó nằm xuống, nghiêng người ngắm Hạ Diệp.
Nghe xong câu này, cô cảm giác có gì đó không đúng.

Có phải là cô vừa tự đào lỗ chui vào không? Nếu anh ta thật sự thích cô, vậy chẳng phải chính cô là số phận bất hạnh đấy sao?
“Anh có thể bớt mặt dày lại được không? Đối xử lạnh nhạt với tôi cũng được mà.

Sao anh lật mặt ghê thế?” Hạ Diệp tay chống hông, nhìn Vương Minh Thần.
Ôi trời ơi! Cái tư thế nằm gì thế kia? Quyến rũ quá đi mất.
“Anh… anh nghỉ ngơi đi.

Khi nào xong tôi gọi anh dậy ăn.” Hạ Diệp lắp bắp nói, trở lại công việc nấu nướng.

Cái con người kia có phải đang cố tình quyến rũ cô không hả?
“Không, tôi thích ngắm em cơ.” Vương Minh Thần nở nụ cười phúc hắc, sau đó cứ thế nhìn cô không chớp mắt.

Mặt Hạ Diệp đen kịt lại, muốn tập trung cũng khó.
“Anh mà còn nhìn nữa là tôi đi về đấy, không nấu nướng gì hết, mặc kệ anh ở đây đấy.” Cô lườm anh, giọng đe dọa.
“Tôi cứ thích nhìn đấy.” Anh nở nụ cười khiêu khích.
Tức quá, Hạ Diệp hít một hơi, sau đó ném con dao lên thớt, rửa tay rồi thu dọn sách bút của mình ở trên bàn.
“Đùa chút thôi, đừng giận.

Tôi cũng buồn ngủ lắm rồi.

Em cứ tiếp tục đi.” Vương Minh Thần ngáp một cái rồi quay người sang bên kia.
Hạ Diệp ném cây bút xuống, sau đó quay trở lại, cầm dao lên thái hành.

Vừa thái vừa nghiến răng, ánh mắt sắc bén như giết người, giống như cô đang thái tên khó ưa kia ra thành từng khúc nhỏ vậy.

Cảm giác này thật sự quá đã.
Cháo nấu cũng xong, mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng.

Hạ Diệp múc ra một tô lớn, sau đó đánh thức Vương Minh Thần dậy.
Không thân không thích, sao cô lại chấp nhận đi hầu hạ cái tên này cơ chứ.
“Vương tổng, tới giờ ăn rồi.”
Anh mở mắt, sau đó chậm rãi ngồi dậy, động tác vô cùng khó khăn.
“Anh yếu đuối vậy sao?” Cô nhíu mày, giọng nghi hoặc.
“Ngủ xong hình như càng mệt hơn.” Anh cất giọng yếu ớt.
“Vậy để tôi gọi bác sĩ.”
“Không cần đâu.

Có lẽ ăn xong sẽ đỡ hơn.” Anh ngăn cản hành động đứng dậy của cô, nhìn chằm vào tô cháo.
Hạ Diệp ngồi xuống, nhìn anh một lúc rồi hỏi: “Chẳng lẽ anh lại bắt tôi đút tận miệng cho anh?”
Vương Minh Thần gật đầu, gương mặt ngây thơ hệt như một đứa trẻ.
“Nhưng anh có thể tự ăn mà.” Rõ ràng lúc nãy còn cầm sách lên đọc được, từ chối Liễu Mộng một cách mạnh mẽ như vậy, sao giờ lại yếu như một cọng bún thế này.
“Không.

Tôi muốn em đút cho tôi cơ.” Anh gục đầu vào vai cô, nói nhỏ, sau đó còn khẽ cọ đầu vào vai cô.
Nghe giọng anh mà cô muốn tan chảy, anh đây là đang làm nũng với cô sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận