Theo Đuổi Em Căn Bản Không Khó


Buổi sáng đầu năm mới, hương hoa thoang thoảng lan tỏa khắp bầu không khí vui tươi, náo nhiệt.

Tất cả mọi người trong gia đình đều đã thức dậy, diện cho mình những bộ đồ đẹp, sang trọng để chuẩn bị màn chúc Tết đầu năm và đi du xuân.
Trên cửa sổ tầng ba, hai chú chim bồ câu đậu ở bên ngoài, nhảy tới nhảy lui, gõ chiếc mỏ vào cửa sổ như thể đang đánh thức người bên trong thức dậy.
Trên chiếc giường rộng lớn, cặp đôi ôm nhau vẫn đang say giấc nồng, bỗng dưng bị tiếng của hai con bồ câu làm tỉnh giấc.

Vương Minh Thần từ từ mở mắt, thấy căn phòng đã bừng sáng, đoán không chừng cũng đã gần trưa rồi.
Hạ Diệp đang nằm trong vòng tay to lớn của anh, tựa người vào vòm ngực rắn chắc.

Đôi mắt cô vẫn đang nhắm, hàng lông mi dài, cong vút, đôi môi căng mọng, hồng hào.

Bất giác, anh đưa tay chạm lên môi cô.

Hình như có chút sưng.
Bị chạm vào, Hạ Diệp bừng tỉnh, khẽ mở đôi mắt.

Cô chớp chớp mắt một lúc rồi nhìn anh.

Thấy anh cũng đang nhìn chằm chằm mình, cô khẽ mỉm cười.
“Em yêu, chào buổi sáng.

Năm mới tốt lành.” Vương Minh Thần hôn nhẹ lên má cô rồi mỉm cười cưng chiều.
“Năm mới tốt lành…” Hạ Diệp đáp lại, ngưng một lúc rồi nói tiếp.

“… Anh yêu…”
Cô không thường xuyên gọi anh thân mật như vậy nên có chút ngượng, nói ra hơi khó.
Hạ Diệp nằm một lúc rồi sực nhớ ra, ngồi thẳng dậy rồi kéo lấy Vương Minh Thần.
“Mau dậy thôi, chúng ta đi nhận lì xì.”
Tắm rửa xong xuôi, Hạ Diệp đứng trước gương, ướm đi ướm lại mấy chiếc váy, không biết nên chọn cái nào cho hợp.
Vương Minh Thần cũng đã thay đồ xong xuôi, anh từ phòng bên cạnh đi sang, đóng cửa lại.
“Anh xem em hợp với cái nào hơn.” Hạ Diệp giơ hai chiếc váy lên cho anh nhìn.
Anh khẽ khoanh tay lại, nhìn một lúc rồi nói: “Em mặc cái nào cũng đẹp.”
Hạ Diệp nhăn mặt, nói như anh thì cũng bằng thừa.
“Mặc cái màu trắng kia kìa.

Trông có vẻ được.” Anh chỉ tay vào chiếc tủ quần áo đang mở, khẽ nhướng mày.
Hạ Diệp nheo mắt cười, sau đó lấy chiếc váy màu trắng ra, ướm thử lên người.
“Cũng được.” Cô gật đầu một cái, sau đó nhìn anh.
Vương Minh Thần đứng cách cô hai mét, anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh.


Nhìn nhau được một lúc, Hạ Diệp nhíu mày: “Anh còn đứng đó làm gì?”
“Chờ em.” Anh bình thản trả lời.
Hạ Diệp nhíu mày càng chặt, sau đó khoanh tay lại, một lúc sau, cô chỉ tay ra ngoài cửa.
“Anh đứng ở đấy thì làm sao em thay đồ được? Ra ngoài mau.”
“Em ngại à? Đằng nào cũng nhìn thấy hết rồi, em ngại làm gì chứ?” Vương Minh Thần mặt dày nói, vẻ mặt bình thản.
“Anh ngứa đòn rồi phải không? Em nói anh ra ngoài.” Hạ Diệp trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt vô cùng hung dữ.
Vương Minh Thần thở dài rồi đút tay túi quần, đi ra ngoài: “Em đã đuổi thì anh phải ra thôi.”
Thay đồ, chỉnh chu tóc tay, mặt mũi xong, Hạ Diệp mở cửa đi ra ngoài.

Suýt chút nữa tim cô đã nhảy ra khỏi lồng ngực vì bị Vương Minh Thần làm cho hết hồn.

Anh đứng tựa người vào bức tường, đưa tay nhìn đồng hồ.
“Nửa tiếng.” Anh đứng thẳng người, đưa mắt nhìn cô.
“Ai bắt anh đợi đâu.” Hạ Diệp bĩu môi, sau đó đi xuống cầu thang.

Cô có bắt anh phải đứng đợi đâu, con gái thì cũng phải chỉnh chu cho đàng hoàng chứ.

Nửa tiếng còn ít rồi đấy.
Vương Minh Thần cười nhẹ, khẽ lắc đầu rồi đi theo Hạ Diệp xuống dưới phòng khách.
Phòng khách, bà nội, Đinh Trí Hà, Diệp Ninh, Đinh Trí Nguyên và vợ đang ngồi thưởng trà, trò chuyện vui vẻ.
“Cả nhà! Năm mới vui vẻ!” Hạ Diệp vừa bước xuống cầu thang thì liền vui vẻ nói lớn.
“Hai đứa xuống muộn quá đấy.” Diệp Ninh nhìn Hạ Diệp và Vương Minh Thần, khẽ cười.
Bà nội xua tay: “Không sao, mới mười một giờ.

Người trẻ tuổi phải làm nhiều việc, nghỉ ngơi phải tốt thì mới có sức.”
Tuy chỉ là một câu nói đơn giản của bà nội nhưng ai cũng phải bật cười.

Hạ Diệp thì có cảm giác mặt mình đang đỏ lên.
“Nào, nào, hai đứa lại đây, bà nội lì xì năm mới này.” Bà nội cười vui vẻ, vẫy tay gọi Vương Minh Thần và Hạ Diệp lại gần.
“Năm mới con chúc bà nội thật nhiều sức khỏe, sống lâu trăm tuổi.” Hạ Diệp hớn hở chúc, miệng cười tươi.
“Cháu chúc bà năm mới vui vẻ, phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Vương Minh Thần cũng lễ phép chúc Tết bà nội.

Dáng vẻ anh trông như một chàng rể của nhà họ Đinh.
“Được rồi, được rồi.

Ta không mong gì nhiều, chỉ mong con cháu đầy đàn.

Bà nội chúc Tiểu Diệp ngày càng xinh đẹp, Tiểu Vương sự nghiệp thành công.

Trai tài gái sắc, như vậy quả là xứng đôi.” Bà nội đưa cho mỗi người một chiếc hồng bao lớn.
“Con cảm ơn bà nội!” Hạ Diệp nhận lấy hồng bao, sau đó ôm lấy bà nội.

“Cháu cảm ơn bà.” Vương Minh Thần khẽ cúi người cảm ơn, sau đó lấy hồng bao của mình ra, đáp lễ lại bà nội.
“Bà nội, đây là quà mừng tuổi đầu năm của cháu.”
“Aiya! Còn có quà đáp lễ nữa cơ à! Ta không nhận là không được rồi.” Bà nội bật cười, sau đó nhận lấy chiếc hồng bao mừng tuổi của cháu rể tương lai.

Cháu gái có được một người chồng hiểu chuyện thế này quả là quá tốt.

Chỉ mong hai đứa sớm ngày nên duyên vợ chồng.
Tiếp sau đó, Vương Minh Thần và Hạ Diệp chúc năm mới bố mẹ và chú thím.

Tổng cộng mỗi người nhận được năm cái hồng bao sau màn chúc Tết đầu năm.

Vương Minh Thần cũng đáp lễ lại năm cái hồng bao cho các vị trưởng bối.
Xong xuôi, mọi người lên xe đi du xuân, tới nhà hàng dùng bữa trưa.

Hạ Diệp không muốn đi vì cô có cảm giác người hơi mệt, Vương Minh Thần vì vậy nên cũng ở nhà.
Ở phòng khách, Hạ Diệp bất lực nằm trên ghế sofa ôm chiếc gối.

Vương Minh Thần thì ngồi gọt vỏ trái cây cho cô ăn.
“Được đi ăn mà em lại từ chối, lại thật đấy.” Anh đút một miếng táo vào miệng của cô, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Hạ Diệp vừa ăn vừa nói, giọng trách móc: “Không phải tại anh hành hạ em à? Lúc mới dậy anh không thấy em đi còn không vững à?”
Anh xoa đầu cô một cái, dỗ dành: “Được rồi, anh sai.”
“Trời trời, mới sáng sớm mà hai người đã ở đây phát cẩu lương rồi.” Giọng nói của Đinh Tư Bạch vang lên.
Hai người đưa mắt về phía cầu thang, thấy Đinh Tư Bạch mặc áo thun, quần short, tóc tai bù xù đi xuống.

Cậu ta đi vào nhà bếp, uống hết một cốc nước rồi đi ra ngoài.
“Em trai à, bây giờ đã là hơn mười một giờ trưa rồi, không phải là sáng sớm nữa đâu.” Hạ Diệp nhẹ nhàng nhắc nhở.
Đinh Tư Bạch từ từ quay đầu nhìn Hạ Diệp, ánh mắt như không thể tin được, ngạc nhiên nói: “Chị nói bây giờ đã hơn mười một giờ rồi á?”
Chị gái tốt bụng gật đầu một cái.
“No! Mọi người đâu? Bà nội, bác, rồi bố mẹ em đâu?” Đinh Tư Bạch làm bộ dạng đau khổ, khụy gối xuống đất, đưa mắt nhìn Hạ Diệp.
“Mọi người đều đi nhà hàng dùng bữa trưa rồi.” Hạ Diệp ăn quả nho đã được lột sạch vỏ, chậm rãi nói.
“Trời ơi! Em đã cố dậy sớm để chuẩn bị nhận lì xì của mọi người mà!” Đinh Tư Bạch càng đau khổ hơn, vẻ mặt đáng thương.
Hạ Diệp cười rồi lắc đầu.

Cậu em trai này đã mười chín tuổi rồi mà cứ như trẻ con vậy.
“Chị gái, hay chị lì xì cho em đi.” Đột nhiên, Đinh Tư Bạch ngưng than trời than đất, đứng dậy rồi nhìn chị gái, nở một nụ cười thân thiện.
Hạ Diệp khẽ lắc đầu: “No! Chị làm gì có tiền mà lì xì cho em chứ.”
Nghe xong, Đinh Tư Bạch liền quay mặt nhìn Vương Minh Thần, cong môi cười: “Anh rể, hôm nay anh đẹp trai quá! Năm mới em không có gì ngoài chúc anh sớm cưới được chị em, thành công, đại thành công.”
“Trời trời, xem em kìa.


Chị còn chưa được gả đi đâu đấy.” Hạ Diệp lắc đầu, bất lực.
Vương Minh Thần thấy cậu em trai gọi mình là anh rể, trong lòng đương nhiên cũng vui.

Anh lấy một chiếc hồng bao ở trong ví ra, lì xì cho Đinh Tư Bạch.
“Chúc em năm mới vui vẻ.” Anh cười nhẹ, đưa hồng bao cho cậu em trai đang vui gần chết.
“Anh rể, cảm ơn anh rất nhiều.

Sau này anh cần giúp đỡ hãy gọi cho em, em nhất định sẽ giúp.” Đinh Tư Bạch cảm động, hùng hổ vỗ ngực.
Vương Minh Thần bật cười, sau đó gật đầu: “Được.

Sau này nếu có thể, anh muốn mời em tới RC làm việc.”
“Công ty của anh á? Vậy thì em sẽ không từ chối.” Đinh Tư Bạch gật đầu lia lịa, sau đó vui vẻ đi về phòng.
Hạ Diệp từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm Vương Minh Thần.
“Anh lại tính dụ dỗ em trai ngây thơ của em đấy à?”
“Đấy gọi là chiêu mộ nhân tài.”
“Chậc.” Hạ Diệp chẹp miệng một cái rồi lắc đầu.
---------
Chiều chiều, khí trời không còn nắng gắt, Hạ Diệp vì nằm ở nhà hơi chán, với lại cũng đã đỡ mệt rồi nên rủ Vương Minh Thần đi dạo phố.

Anh chiều cô nên gật đầu đồng ý.

Hai người mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài.
Ban đầu, Vương Minh Thần định lái xe, nhưng Hạ Diệp lại đòi đi bộ.
“Anh xem, đi bộ có thể hít thở không khí trong lành, lại có thể rèn luyện sức khỏe được nữa.” Cô ôm lấy anh, giọng nũng nịu.
“Xem ra là em hoàn toàn khỏe hẳn rồi nhỉ?” Anh nhéo mũi cô một cái.
Hạ Diệp lại chu miệng, nhất quyết muốn đi bộ.

Mục đích của cô là được nắm tay anh đi dạo phố, đơn giản vậy thôi.
“Được rồi.

Nghe em hết.

Không đi xe nữa.” Vương Minh Thần mỉm cười, xoa đầu cô rồi đút chìa khóa xe vào túi áo khoác.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Hạ Diệp cười tươi, nắm lấy tay anh, kéo đi.
Ra đến đường lớn, bầu không khí nhộn nhịp hẳn.

Người già, trẻ nhỏ đi bộ ngắm hoa ở công viên gần đó.

Những người bán bỏng ngô, kem, kẹo bông ở khắp mọi nơi.

Hạ Diệp kéo Vương Minh Thần đi chụp ảnh.
Hai người chụp chung, sau đó thì thay phiên chụp cho nhau.

Mặc dù anh không thích chụp ảnh nhưng vì Hạ Diệp cứ đòi nên anh để cô chụp mình.
“Ôi trời ơi! Anh chụp kiểu nào cũng đẹp hết.” Hạ Diệp nhìn lại những tấm ảnh, không khỏi trầm trồ.


“Nhan sắc này mà không đi làm người mẫu thì hơi phí.”
“Để em ngắm là đủ rồi.

Chẳng lẽ em muốn để người khác ngắm anh nữa hả?” Vương Minh Thần gõ đầu cô một cái rồi nói.
Hạ Diệp nhìn anh, nhíu mày một cái rồi nhìn những tấm ảnh mà anh chụp cho cô.

Thật sự ngạc nhiên đến nỗi không nói lên lời.

Anh chụp ảnh chuyên nghiệp vậy sao? Nhìn đẹp quá.
“Mẹ ơi! Con muốn ăn kem, cả kẹo bông nữa!”
Một đứa trẻ và một bà mẹ đi ngang qua hai người họ.

Thấy cảnh đứa trẻ nằng nặc đòi được ăn, Hạ Diệp không khỏi buồn cười.

Sau đó, cô quay người lại, nhìn anh.
“Anh, em cũng muốn ăn kem, kẹo bông nữa.” Cô lắc lắc cảnh tay anh, nở nụ cười ngọt ngào.
Vương Minh Thần bị vẻ mặt đầy vẻ đáng yêu của cô mê hoặc, gật đầu.
Trong lúc Hạ Diệp đang mua kẹo bông, Vương Minh Thần lấy điện thoại ra, chụp lén Hạ Diệp.

Nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của cô, anh bất giác nở nụ cười.

Ngay sau đó liền cài làm hình nền điện thoại.
“Này! Anh chụp lén em.” Hành vi của anh đã bị cô nhìn thấy.

“Không cho anh ăn kẹo bông nữa.” Hạ Diệp quay đầu, cầm cây kẹo bông rồi bước đi.
Chiều tà, hai người đi bộ về nhà.

Đến bây giờ Hạ Diệp mới thấy hối hận vì không đi xe.

Hai chân của cô có chút mỏi, nhưng vẫn đi được.

Hai người nắm tay nhau, chậm rãi bước đi trên con đường.
Phía chân trời, hoàng hôn đỏ rực, một màu sắc vô cùng đẹp.

Hạ Diệp chỉ ước khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi.

Cô có thể nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, được anh bao bọc, che chở.
“Em có mỏi chân không?” Vương Minh Thần nhìn Hạ Diệp, khẽ hỏi.
Cô gật đầu một cái: “Hơi hơi.”
Nghe xong, anh bước lên phía trước một bước rồi hơi quỳ người xuống.
“Lên, anh cõng em về.”
Hạ Diệp vui vẻ leo lên lưng anh, cuối cùng cũng có cảm giác đỡ mỏi rồi.

Được anh cõng như thế này cũng tốt.

Sức anh tốt như vậy, làm gì sợ mệt cơ chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận