Trong hai ngày tiếp theo ở Nhật Bản, Hạ Diệp và Lạc Du đi chụp hình ở rất nhiều nơi, lúc thì trên cánh đồng, lúc thì ở bờ sông.
Vương Minh Thần và Trình Minh Thành như kiểu đi du lịch cho có lệ, chứ thực tế thì hai người họ lúc nào cũng bàn chuyện công việc.
Quả là những con người cuồng công việc, có cơ hội hưởng thụ mà không biết tận dụng.
Còn về phần Mạc Phong, anh ta cũng rất nhiệt tình giúp hai cô gái chụp ảnh.
Mục đích chính của anh ta là đi du lịch nên ngại gì mà không tận hưởng.
Cũng chính vì vậy, cho nên Hạ Diệp và Mạc Phong đi chung cũng nhiều hơn.
Lạc Du biết Mạc Phong thích Hạ Diệp nên cũng có chút cảnh giác, thỉnh thoảng vẫn phải quan sát cử chỉ và hành động của Mạc Phong.
Nghĩ tới Vương Minh Thần chỉ có công việc, Lạc Du không biết mình có nên tác hợp cô bạn thân của mình với người đàn ông họ Mạc này hay không.
Anh ta chu đáo, biết phép tắc, lại vô cùng vui tính.
Đi chơi một ngày trời, Mạc Phong, Hạ Diệp và Lạc Du quay trở lại homestay.
Ngoài sân, Trình Minh Thành và Vương Minh Thần đang ngồi uống trà ở chiếc ghế đá.
Có vẻ như hai người họ đã bàn chuyện công việc suốt cả ngày trời.
Nhìn thấy Hạ Diệp, Vương Minh Thần mỉm cười nhẹ, nhưng đáp lại nụ cười của anh là cái ngoảnh mặt làm ngơ của cô.
Hạ Diệp rõ ràng thấy anh cười với cô, nhưng lại cố tình như không biết gì cả, cứ thế đi vào trong nhà.
Lạc Du đi theo sau, nhìn Vương Minh Thần rồi tặc lưỡi.
Trình Minh Thành chớp chớp mắt nhìn cảnh tượng vừa rồi.
Anh có nhìn nhầm không vậy? Hai người họ cãi nhau sao?
Tối hôm ấy, mọi người mở một bữa tiệc nướng ngoài trời.
Hạ Diệp đứng chuẩn bị rau củ, Mạc Phong cũng lại gần giúp đỡ cô.
Vì chưa làm những chuyện bếp núc, nấu nướng bao giờ nên anh không biết làm, cho nên Hạ Diệp phải tận tình chỉ bảo cho anh.
“À, ra là như thế.
Dễ hơn tôi tưởng.” Mạc Phong gật gù, sau đó làm theo hướng dẫn của Hạ Diệp.
Hai người họ đứng sát cạnh nhau, người chỉ, người học hỏi, trông vô cùng thân thiết.
Thậm chí, Hạ Diệp còn cười vô cùng tươi.
Vương Minh Thần đem rượu từ trong nhà ra, nhìn thấy cảnh trước mắt, không khỏi nhíu mày.
“Sắp có kịch hay rồi.” Lạc Du ngồi ở bàn, cắn một miếng dưa hấu rồi nhàn hạ nói.
“Ý em là…” Trình Minh Thành không phải người mù, anh dường như hiểu được ý mà Lạc Du nói.
Vương Minh Thần đặt mạnh mấy chai rượu xuống bàn, sau đó ngồi xuống, mở nắp một chai ra, rót một ly đầy rồi uống cạn.
Suốt từ chiều đến giờ, anh luôn bị ngó lơ, thái độ của cô đối với anh vô cùng lạnh nhạt, như thể người dưng nước lã.
Mấy ngày trước vẫn còn bình thường, sao hôm nay lại cư xử như vậy? Cô lại còn thân thiết với Mạc Phong, điều này thật sự không dễ chịu một chút nào.
Nốc hết một ly rượu, Mạc Phong cũng bê đến một đĩa thịt nướng đã được trang trí với rau, trông vô cùng đẹp mắt.
Hạ Diệp vẫn đang bận bịu bên bếp nướng nên chưa thể ngồi xuống bàn.
“Mọi người ăn tự nhiên.” Lạc Du cầm một xiên nướng lên, sau đó tung tăng đi về phía cô bạn thân của mình.
Giờ đây, ở bàn chỉ còn hai người đàn ông.
“Uống rượu với thịt nướng và hải sản, quả là vô cùng tuyệt vời.” Mạc Phong cũng rót cho mình một ly rượu, sau đó uống một hớp, trông có vẻ vô cùng sảng khoái.
Vương Minh Thần liếc mắt nhìn Mạc Phong, thái độ vẫn luôn vô cùng lạnh lùng.
Trình Minh Thành chỉ biết ngán ngẩm trong lòng.
Cái cảnh tượng này không biết sẽ còn tiếp diễn đến bao giờ đây.
Sao tự dưng Lạc Du lại bỏ anh ngồi ở đây vậy chứ.
Anh cũng muốn chạy lại giúp Hạ Diệp, nhưng Lạc Du trước đó đã dặn anh phải ngồi ở đây, giữ gìn sự hòa bình của bữa ăn.
Anh cũng đã gật đầu đồng ý, giờ thì chỉ thấy hối hận.
Nhìn thái độ của Vương Minh Thần là hiểu rằng khó mà để cho hai người họ nói chuyện một cách thoải mái.
Trừ khi… say rượu.
Nhưng cái đó thì không ổn một chút nào.
Bỗng dưng, bầu không khí trở nên ảm đạm một cách kỳ quái.
Cách đó không xa, Hạ Diệp và Lạc Du vẫn đang chăm chỉ nướng thịt.
“Cậu có làm đúng kế hoạch không?” Lạc Du ghé sát tai Hạ Diệp, nói nhỏ.
Hạ Diệp khẽ gật đầu, sau đó hướng ánh mắt lạnh lùng về phía người đàn ông đang ngồi uống rượu.
“Tớ làm đúng kế hoạch, không những anh ta không thèm quan tâm mà còn chẳng thèm để ý gì đến tớ.
Ghét thật đấy.” Cô gằn từng chữ một, mang theo chút lửa giận.
Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Chậc.” Lạc Du khẽ lắc đầu.
“Lúc trước tớ thấy Vương Minh Thần nói nhiều lắm mà, sao bây giờ gặp lại nói chuyện ít hơn hẳn lúc trước.” Lạc Du sực nhớ ra, liền nhanh chóng hỏi.
Hạ Diệp thở dài: “Không biết, tớ cũng thấy anh ấy kiệm lời.
Hình như là sau khi phiên tòa kết thúc, con người cũng có chút khác, có vẻ như trở nên lạnh lùng với mọi người hơn.”
“Cũng tội nghiệp anh ta, bất hạnh.” Lạc Du nhớ lại những lời mà Hạ Diệp đã kể về Vương Minh Thần, bỗng dưng cảm thấy đồng cảm.
Hạ Diệp thở dài một hơi, sau đó lại tiếp tục nướng thịt.
Mùi thịt nướng thơm phức không khiến cô cảm thấy đói bụng như thường ngày.
Lạ thật.
Nhưng thật sự thì cô không thèm ăn vào lúc này.
Đến chín giờ tối, mọi người ai nấy cũng đã no say, đồ ăn hơi nhiều nên vẫn chưa ăn hết.
Mạc Phong uống hơi nhiều, có chút choáng váng nên trở về phòng trước.
Trình Minh Thành và Lạc Du cũng thấy không ổn nên đã đi vào trong nhà.
Lúc này, ngoài sân chỉ còn Vương Minh Thần và Hạ Diệp.
Một làn gió thổi qua khiến cô cảm thấy lạnh.
Cả buổi tối, cô chỉ uống đúng hai ly rượu nên lúc này vô cùng tỉnh táo.
Còn về Vương Minh Thần thì cô không chắc, bởi cô thấy anh uống cũng không phải là ít, hơn nữa lúc này còn đang nằm gục trên bàn.
Ngồi ở đây cũng không làm được trò trống gì, cho nên Hạ Diệp quyết định đi vào trong nhà.
Tuy nhiên, nhìn Vương Minh Thần nằm gục trên bàn, cô cũng không thể nhẫn tâm mà bỏ anh ở ngoài này một mình.
Đêm sẽ vô cùng lạnh, nếu như cô cứ mặc kệ anh ở đây thì không ổn một chút nào.
“Vương Minh Thần, anh ổn chứ?” Cô lại gần, khẽ lay nhẹ vai anh.
Nhưng anh một chút phản ứng cũng không có.
Hạ Diệp thở dài bất lực, than thầm trong lòng.
Giá như bây giờ cô cũng say thì tốt biết mấy, đỡ phải lo nghĩ làm gì cho mệt mỏi.
Giờ chẳng lẽ cô phải đưa anh về phòng sao? Mọi người chắc hẳn cũng đã đi ngủ hết rồi.
“Anh tỉnh dậy đi.” Cô vẫn thử gọi anh dậy, nhưng một chút phản ứng cũng không có.
Không còn cách nào khác, cô cũng đã cảm thấy hơi nhức đầu rồi, hơn nữa bên ngoài cũng lạnh, phải nhanh chóng vào nhà.
Hạ Diệp kéo cánh tay của anh lên, sau đó cố gắng nhấc người anh đứng dậy.
Dù hơi khó nhưng dù sao cũng đỡ được người anh lên, để anh dựa hoàn toàn vào người cô.
Cô chưa kịp thở thì đột nhiên, cả người cô bị nhấc bổng lên, miệng vô thức phát ra tiếng hét, nhưng sau đó đã bị chặn lại.
“Suỵt.” Vương Minh Thần nhìn cô, sau đó không nói gì.
“Không phải anh say rồi à?” Hạ Diệp nhìn anh, khẽ nhíu mày.
Rõ ràng lúc nãy gọi còn không nghe, kéo mãi mới đứng lên được, sao bây giờ lại tỉnh táo như vậy, hơn nữa còn bế cô lên.
“Em nhìn anh giống say lắm à? Chút rượu đó thì nhằm nhò gì.” Anh đắc ý nói, sau đó cứ thế bế cô đi vào trong nhà.
Trong vòng tay của anh, dường như cô cảm nhận được sự ấm áp, không một chút phản kháng, cứ thế để anh bế vào trong.
Vương Minh Thần bế Hạ Diệp vào trong nhà, sau đó đi lên lầu, nhưng hướng không phải tiến về phía phòng của cô mà là hướng ngược lại.
Có nghĩa là… anh đang bế cô về phòng của anh.
“Anh bế em đi đâu vậy? Phòng em ở bên kia mà.” Cô nhíu mày, bám chặt lấy áo sơ mi của anh, giọng thì thào.
Nhưng anh không đáp lại cô, bước chân vẫn đều đặn, nhanh chóng mở cửa phòng, sau đó đi vào trong rồi đóng cửa một cách nhẹ nhàng.
Anh đặt cô xuống giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Em thích Mạc Phong?”
Hạ Diệp hơi bất ngờ vì câu hỏi, cô ngây người một lúc, sau đó quay mặt đi, giọng lạnh nhạt: “Thích thì sao, mà không thích thì sao?”
Anh dùng tay xoay người cô lại, để cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy là em thích Mạc Phong?”
Cô nhíu chặt mày, tức giận mà hất tay của anh ra: “Không có!”
“Vậy tại sao em lại phớt lờ anh trong mấy ngày qua?” Giọng anh nghe khá nghiêm túc, hai đầu mày cũng khẽ nhíu lại.
Hạ Diệp nhăn mặt, nói: “Ai bảo anh không quan tâm em.”
“Anh không quan tâm em lúc nào?”
Cô không nói lời nào, cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu.
Câu hỏi của anh càng khiến tâm trạng cô thêm bực bội.
Thấy cô không nói gì, một lúc sau, anh luồn tay ra sau gáy cô, nhanh chóng đặt môi mình vào đôi môi của cô, một nụ hôn bất ngờ.
Hạ Diệp ban đầu có chút bất ngờ, nhưng cô không có ý định phản kháng.
Dần dần, cảm xúc của cô cũng bị anh dẫn dắt theo, cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Chiếc áo trên người cô không biết từ lúc nào đã bị cởi mất hai cúc, bị kéo xuống, để lộ bờ vai trắng nõn nà.
Đã bao lâu rồi anh không được chạm vào làn da mềm mại ấy, cảm giác vẫn quen thuộc như ngày nào.
“Tiểu Diệp, anh yêu em.
Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.” Ánh mắt anh như ánh mắt của kẻ si tình, bàn tay khẽ chạm nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
“Em cũng yêu anh.” Hạ Diệp vòng tay ra sau cổ anh, miệng khẽ mỉm cười.
Vương Minh Thần nở nụ cười, sau đó cúi xuống hôn cô, tiếp tục chuyện còn đang dang dở.
Buổi sáng hôm sau, Hạ Diệp bước ra từ phòng của Vương Minh Thần, vô tình chạm mặt Mạc Phong đang đứng ở cửa phòng đối diện.
Cuộc gặp mặt buổi sáng này khá khó xử, Hạ Diệp cười nhẹ cho qua, sau đó nhanh chân bước về phòng của mình.
Mạc Phong thở dài một hơi, cảm thấy trái tim mình như bị vỡ ra thành từng mảnh.
Ôi! Đau đớn làm sao.
Vương Minh Thần cũng bước từ trong phòng ra, nhìn thấy Mạc Phong thì nở nụ cười đắc ý.
Giờ thì Mạc Phong càng hiểu rõ hơn vấn đề.
Trên thương trường anh có thể thắng, nhưng tình trường thì anh lại thua.
Rõ ràng anh cũng đẹp trai, tính cách cởi mở, thế mà tại sao cô ấy không có một chút rung động với anh vậy?.