Theo đuổi em khổ quá cơ!

Được rồi, Sài Trọng Sâm không ép Tổ Dĩnh kết hôn nữa, lúc này Tổ Dĩnh cảm thấy nói chuyện dễ dàng hơn, hai người lại nhớ tới lúc bắt đầu làm bạn bè, nhưng không hề đề cập đến vấn đề tình cảm, bọn họ nói chuyện, sau đó thoải mái dùng cơm, nói chuyện trên trời dưới biển. Cuối cùng từ bàn ăn, chuyển đến trước sô pha trên mặt thảm. Dựa vào ghế sofa, bọn họ sóng vai ngồi cạnh nhau.
“Cha anh đâu rồi?” Tổ Dĩnh hỏi thăm.
 “Bị anh đuổi về Nhật rồi .” Nói đến cha, trên mặt Sài Trọng Sâm xuất hiện vẻ mặt ngượng ngùng hiếm có.”Ngày đó đã để em chê cười rồi .” Cha chỉ cần biết anh quan tâm cô, đã nóng lòng hỗ trợ, chuyện bé xé ra to, vội vàng bay qua đây.
“Lúc ấy tôi không cảm thấy buồn cười mà là tôi bị hù dọa gần chết ấy chứ. Quan hệ cha con anh thật khác thường, tôi không ngờ anh lại là người Nhật.”
“Cha rất cưng chiều anh, chỉ cần cái gì anh muốn, cha mà biết thì coi như xong. Ông ấy sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tìm cách lấy cái đó cho anh, nhưng lại thường mang kết quả ngược lại.”
“Ai chà, cũng giống nhà tôi lắm, tuy cha tôi không có địa vị đặc biệt nhưng cũng vậy đấy, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người cha lạ lùng như cha anh đấy.”
“Ừ.”
“Ông thật sự là lão Đại trong giới xã hội đen?” Cô nàng tò mò hỏi.
“Là trong tổ chức lãnh đạo.”
“Cũng trải qua cuộc sống mưa bom bão đạn ư?” Thản nhiên phỏng đoán.
Sài Trọng Sâm liếc nhìn cô một cái.”Bây giờ giới hắc đạo cũng đâu còn mùi máu tanh nhiều chứ? Cũng chuyển sang kinh doanh, quản lý xí nghiệp tự hạch toán, chẳng qua là còn thói quen bang phái với thuộc hạ, thoạt nhìn thì thấy uy phong thôi.”
“Nói về cha anh một chút, tôi rất thắc mắc, tại sao vì muốn cầu hôn cho con mà lại đòi mổ bụng tự sát chứ, tôi rất muốn hiểu tâm tình của ông ấy.” Căn bệnh nghề nghiệp của Tổ Dĩnh lại nổi lên, chính là tò mò, quan hệ của bọn họ rất có hứng thú khiến nàng muốn tìm hiểu. Cô cảm thấy bị thu hút các cách nhìn bất đồng với những tin tức thời đại, nên cô thường dễ dàng ứng phó với những tác giả có văn phong quái dị. Các tác giả đó thường có những phong thái khác với những người bình thường, thậm chí Tổ Dĩnh còn nghĩ nếu tương lai mình không làm biên tập nữa, có thể viết một quyển quái nhân kỳ lục, mà bên trong chắc chắn không thể thiếu cha của Sài Trọng Sâm.
“Hỏi cái này làm chi? Em quan tâm anh sao?” Anh thản nhiên cười.
“Lại thế rồi, người ta cảm thấy vui vẻ, chẳng qua là hỏi thăm một chút thôi mà.” Tổ Dĩnh nháy mắt, nhìn anh. “Nhiều chuyện một chút có thể cung cấp được nhiều thông tin cho độc giả!”
“Trong đầu em lúc nào cũng chỉ có công việc.” Ánh mắt anh không rời khỏi cô, khóe miệng vẫn cứ nở nụ cười.
“Đúng, tôi là người yêu công việc, không giống anh, một năm chỉ viết một quyển sách, có thể ngày ngày du sơn ngoạn thủy.”
“Em muốn nghe thì anh sẽ kể, anh là đứa con út mà ba anh yêu nhất.”
“Ủa? Cho nên ông rất hiểu anh?”
“Anh trai anh mới là thân tín của cha.”
“Anh ấy cũng là người trong giang hồ sao?”
“Sặc, đừng có động một chút lại giang hồ này nọ nữa.” Anh sửa lại.
Tổ Dĩnh gật đầu, lập tức đổi lại cách nói: “Vâng, xin lỗi, để nói lại —— tôi nói, anh trai anh cũng gia nhập tổ chức của nhà anh?”
“Anh và anh trai anh không giống nhau, anh ấy tập thể dục nhiều nên trông trẻ hơn so với tuổi thật. Mà em cũng đừng có nghĩ cha anh mới hơn bốn mươi, ông ấy cũng là người chăm chỉ tập luyện thể thao, thật ra bây giờ ông ấy đã sáu mươi rồi.”
“A?” Tổ Dĩnh cười.”Ba anh cũng rất sành điệu nha?”
Anh dựa người sâu vào trong ghế, hai tay khoanh trước ngực, mắt cá chân chạm vào nhau, hời hợt nói: “Anh trai anh ở trong bang phái có một lần dùng vũ khí đánh nhau, bị trọng thương nên đã qua đời.”
Tổ Dĩnh ngây ngốc, ý thức được mình không nên hỏi vấn đề này. Chẳng lẽ cô kỳ vọng nghe thấy những chuyện thú vị ở một gia tộc hắc đạo? Thật ngốc quá đi, hỏi cái này làm chi nữa? Tổ Dĩnh cúi đầu nhếch miệng. Cảm thấy mở miệng an ủi rất dư thừa, cho nên cô nói sang chuyện khác, không muốn khơi lại chuyện khiến anh đau lòng.
“Lúc trước anh nói tới khúc biệt ly, tôi đoán CD bị mượn rồi, thật đáng tiếc.”
“Tổ Dĩnh.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng trầm tĩnh, ấm áp mà thân mật.
“Ừm.”
Trong giọng nói dịu dàng có pha chút chế giễu: “Không nên đang giữa chừng lại đổi chủ đề nhanh như thế, không phải là em muốn tìm hiểu chuyện nhà anh sao?”
Thật là! Tổ Dĩnh liếc anh một cái, anh đang chăm chú nhìn cô. Cô cười, sao lại có người như thế này cơ chứ? Cô đành chiều ý anh vậy!
“Được rồi, tôi đã biết anh trai anh đã mất, vậy mẹ anh đâu?”
“Mẹ anh là một ca sỹ rất nổi tiếng ở Nhật, đạt được nhiều thành công trong phương diện nghệ thuật, cha anh rất yêu mẹ anh .” Anh dừng một chút, tiếp tục nói ——
“Nhưng sau đó bà bị phe đối địch của bang giết chết. Lúc ấy cha vẫn còn chưa vào trong tổ chức lãnh đạo, vẫn đang phải đi tranh giành các địa bàn khác, nảy sinh nhiều chuyện.” Sài Trọng Sâm nhắc tới chuyện cũ mà giọng nói vẫn cứ đều đều, không cảm nhận được một chút đau thương.”Chuyện đã quá lâu rồi, khi đó anh còn rất nhỏ, không nhớ gì cả. Từ đó về sau, anh là người thân duy nhất của cha, ông sợ ngày nào đó anh cũng mất đi, nên đã dùng mọi loại quan hệ, đưa anh tới Đài Loan, trở thành người nơi này.”
“Tôi hiểu, cha anh cảm thấy áy náy, lại không thể thường xuyên ở bên cạnh anh, cho nên mới cưng chiều anh như vậy.”
“Đối với mẹ, trí nhớ của anh rất mơ hồ, chỉ khi nào đêm khuya, ngắm trăng, uống rượu, anh mới có thể nhớ tới bà.”
Tổ Dĩnh thở dài. “Nghe anh nói như thế, tôi cũng rất nhớ mẹ tôi. Bà không giống như mẹ anh có thiên phú về nghệ thuật, lại càng không hiểu âm nhạc. Bà là một người phụ nữ truyền thống, nhưng thân thể thường ốm yếu, rất sớm đã qua đời. Khi đó tôi mới bắt đầu đi học, rất không hiểu chuyện, thường cãi lại lời mẹ, đến lúc bà qua đời, mới cảm thấy hối tiếc đã không làm một đứa con ngoan…”
Bọn họ đột nhiên cùng trầm mặc, chỉ còn nghe thấy giai điệu của bản nhạc quanh quẩn ở trong phòng.
Sau đó Tổ Dĩnh đề nghị: “Chúng ta nghe bản sonate Ánh trăng được không?”
“Ý kiến hay.” Sài Trọng Sâm đi đổi CD, trở lại ngồi, bọn họ nghe, lười nói chuyện, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu những tia sáng mỏng manh vào, cả hai cùng trầm mặc nhớ về mẹ.
Do mới uống thuốc hạ sốt nên Sài Trọng Sâm càng lúc càng buồn ngủ, lúc sau, đầu dựa hẳn vào vai Tổ Dĩnh, thanh thản chìm vào giấc ngủ say.
Tổ Dĩnh đợi anh ngủ say, mới nhẹ nhàng đặt anh nằm ngay ngắn trên sofa, vào phòng ôm chăn bông ra đắp cẩn thận cho anh rồi mới tắt đèn rời đi.
Ra khỏi nhà Sài Trọng Sâm, xuyên qua hẻm nhỏ, đến phía trước đường lớn vẫy taxi. Đêm đen, ánh trăng mờ ảo và tiếng kêu của côn trùng trong đêm, trong tai cô vẫn còn vương vấn giai điệu kia.
Lúc này người mà Tổ Dĩnh nhớ tới không phải là mẹ mà là khuôn mặt trầm tĩnh của Sài Trọng Sâm lúc ngủ. Khi đó, bả vai cô cảm nhận được trọng lượng của anh, trong lòng tràn ngập cảm giác thật ấm áp. Cô cảm thấy thỏa mãn, cả người thả lỏng, giống như cuộc đời này không cần gì hơn nữa, cô có thể ở bên cạnh anh như vậy mãi mãi.
Nếu cô là một bông hoa, thì trong tình cảnh ấy, hoa đã sớm nở. Hơi thở ấm áp của anh cùng khuôn mặt ấy, khiến tâm tư cô chấn động, không thể nói lên lời. Cô động lòng, nhưng không có chỗ để che dấu, cứ lặng im như vậy.
Tổ Dĩnh thở dài, mỉm cười, vén lọn tóc đang lòa xòa trước trán.

Cô có yêu anh hay không?
Cô không có quyền thừa nhận, nhưng lại không có bản lĩnh kháng cự lại, tâm đã sớm đầu hàng khi anh kiên nhẫn dịu dàng theo đuổi cô.
~oOo~
Chuyện Sài Trọng Sâm và Tiết Tổ Dĩnh kết hôn đã được đính chính, Sài Trọng Sâm chủ động họp báo, thông báo với giới truyền thông, giải thích rằng anh bị người ngoài nói rằng có cảm tình với những bạn bè đồng giới nên cần có người thay anh chứng minh, mang cô bạn tốt ra làm bia đỡ đạn tiện thể trêu chọc cô nàng MC xinh đẹp kia.
Sóng gió qua đi, Tổ Dĩnh không cần phải trốn phóng viên nữa, lúc trước điện thoại dồn dập bao nhiêu thì nay lại không có một cuộc gọi hay tin nhắn. Các đồng nghiệp ở nhà xuất bản ngưỡng mộ Sài Trọng Sâm, từ hâm mộ ghen tỵ với Tổ Dĩnh, biến thành đồng tình thương cảm với Tổ Dĩnh.
Mọi người hỏi tới ——
“Trời ạ, thì ra dùng cô ấy làm bia đỡ đạn.”
“Vậy Sài Trọng Sâm có phải bị GAY hay không?”
“Tổ Dĩnh, cô và Sài Trọng Sâm là bạn tốt như vậy, có thấy anh ta gặp gỡ đàn ông hay không ? Có không vậy, nếu không sao lại phải tung tin giả ? Để che mắt thế gian.”
Tổ Dĩnh không biết nên khóc hay cười, bận rộn giúp Sài Trọng Sâm giải thích. “Anh ta không phải là GAY, chẳng qua tính tình đặc biệt, không thích chung đụng với ai, thích cuộc sống độc thân ấy mà.”
Cha con nhà họ Tiết, thấy Sài Trọng Sâm đã làm sáng tỏ mọi chuyện, rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhỏm, có thể kê cao gối mà ngủ. May quá, Tổ Dĩnh không yêu ai!
Cuộc sống yên bình trở lại, Tổ Dĩnh lại ngập đầu trong đám bản thảo cùng với đám tác giả, lúc nhàn rỗi, lại ra cửa hàng trà sữa Tinh Tinh nổi tiếng ở đầu hẻm mà cô thích nhất, thoải mái ngồi một chỗ, nhấp từng ngụm trà sữa ngọt ngào, cảm nhận trong cổ họng, cô sẽ hào hứng nói: “Cho tôi một ly trà sữa!” Trà sữa vẫn ngon như thế, cô vẫn vui vẻ như vậy, thật thoải mái nha.
~oOo~
Chủ cửa hàng trà sữa Tinh Tinh tới từ Hồng Kông, cam kết chất lượng tốt nhất, công thức pha chế là gia truyền, theo tỷ lệ nhất định, cho thêm rất nhiều vị, họ sao lá trà một cách tỉ mỉ, dùng tất cả tâm tư, kiên nhẫn vào từng lá trà, ngâm nguyên liệu lên men thành màu đen, điều chế ra nhiều loại hương vị, một khi đã uống qua trà sữa Tinh Tinh, không thể không uống lần nữa, có rất nhiều người từ đó nghiện trà sữa.
Bên trên, chính là giới thiệu vắn tắt về cửa hàng trà sữa Tinh Tinh.
Còn bây giờ, chúng ta sẽ nói về một người đàn ông, chỉ vì người phụ nữ mình thích uống trà sữa, đã làm một việc ngốc nghếch. Đương nhiên là làm chuyện ngốc nghếch sẽ làm tổn hại thanh danh của anh, nên anh phải sai trợ thủ đắc lực nhất của mình hành động.
Sáng sớm, trước cửa hàng trà sữa Tinh Tinh có một đám áo đen vây quanh.
AJ nói: “Đây chính là cửa hàng trà sữa Tinh Tinh mới được mở cách đây hai năm, các người đừng để tôi thất vọng.” Mà ông thì càng không thể để cho cậu chủ của mình thất vọng được!
AJ phân phó đám thuộc hạ: “Mục tiêu của chúng ta không phải là giành giải nhất để được cái máy hút bụi, mà mục tiêu của chúng ta là …giành được hai đến ba trăm phiếu uống trà sữa miễn phí, rõ cả chưa?” =))
Cửa hàng trà sữa Tinh Tinh mười giờ mới bắt đầu mở hàng, cửa sắt vừa được mở ra, nhân viên cửa hàng đang chuẩn bị … thì … Úi chà, các vị áo đen bắt đầu xông tới, không để cho mấy người dân bình thường có cơ hội mua trà sữa, bọn họ liều chết mua trà rút thưởng, người trước nối người sau mua trà rút thưởng, tất cả đều mua trà rút thưởng, toàn tâm toàn ý mua trà rút thưởng, cố gắng không ngừng mua trà rút thưởng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng mua trà rút thưởng, rốt cuộc ——
“Tôi rút được rồi !” Có một vị kinh hô: “Tôi rút được giải nhất, máy hút bụi!”
“Đần, vừa rồi cậu không nghe thấy sao? Cái tôi cần là mua trà sữa miễn phí!” AJ chửi ầm lên, cho nên anh chàng áo đen đang ôm máy hút bụi kia bị mọi người đạp qua một bên.
Thử tiếp lần nữa, lại tiếp tục mua trà rút thưởng, rất bất đắc dĩ phải mua trà rút thưởng, rất buồn rầu mà vẫn phải mua trà rút thưởng, rất mệt mỏi đi mua trà rút thưởng, rất đỗi vui mừng đi mua trà rút thưởng.
Trà mua nhiều đến mức uống không hết, phải nhờ những người mua trà phía sau uống hộ mà vẫn chưa rút trúng thưởng. Tưởng chừng không thể rút được, phiếu thưởng miễn phí mãi vẫn không xuất hiện, mắt thấy phiếu rút thưởng trong túi vải nhiều màu càng ngày càng ít, các vị áo đen càng thêm nhốn nháo, vẻ mặt AJ càng ngày càng khó coi, chính xác hơn là ông càng lúc càng lo lắng.
Một lúc sau, chủ cửa tiệm Tinh Tinh đi ra, mời mấy vị khách náo loạn nãy giờ đi vào trong nói chuyện, lúc AJ trở ra, trong túi nhét đầy 300 phiếu ưu đãi mua hàng, ông ra lệnh một tiếng, lập tức đám thuộc hạ rút lui hết.
Để lại xung quanh một đám quần chúng nhìn chằm chằm chủ quán xầm xì bàn tán. Sao lại như vậy nhỉ ??? …bla…bla…
Chủ quán chột dạ, lau mồ hôi cười với mọi người: “Hôm nay quán đóng cửa sớm, xin mọi người ngày mai tiếp tục đến thưởng trà.”
Haiz ~~
“Rút được, rút được rồi ~~”  AJ cầm lấy phiếu ưu đãi hừng hực tới chỗ cậu chủ báo công.
Sài Trọng Sâm cầm tập phiếu ưu đãi trên tay cân nhắc, mặc áo khoác bước đi. Có cớ đi tìm Tổ Dĩnh rồi! AJ báo công với anh, còn anh thì muốn báo công với người đẹp.
AJ sững sờ ở trước cửa, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao gầy đã đi xa, khó chịu khoanh hai tay trước ngực lầm bầm.”Hic, ít nhất cũng phải khen người ta một câu chứ, người đâu mà ham sắc quên bộc!” AJ mắng, bỗng nhiên cậu chủ bất ngờ quay trở lại, đi vào trong đình viện, AJ biến sắc : không phải chứ, vừa nãy mình mắng rất nhỏ mà…
“Ông đứng đây làm gì thế?” Sài Trọng Sâm dừng lại trước mặt AJ, ánh mắt dài hẹp dò xét.”Vẻ mặt cùng bộ dáng như đang chột dạ thì phải.”
“Không có… Không có đâu ạ.”
“Ông có bằng lái xe chứ?”
“Dĩ nhiên, có chứ ạ.” Năm ngoái ông mới đi thi lấy bằng lái xe kia mà.
Sài Trọng Sâm vỗ vỗ vai ông, kéo ông đi cùng ra ngoài.”Xe của tôi thế nào cũng bị chặn lại, ông đưa tôi đi.”
“Hic, cậu chủ à, bây giờ mới hai giờ, Tiết tiểu thư còn chưa tan ca mà. Ý tôi là sao chúng ta không chờ chút nữa hãy qua?” Mệt chết đi được, vừa mới từ bên kia trở về mà.
“Không cần.” Sài Trọng Sâm kéo cửa xe đẩy AJ vào trong, vòng qua đầu xe, bước vào bên trong xe, cài dây an toàn, lấy kính mát đeo lên.
“Đi thôi.” Mấy ngày không gặp cô, trong lòng khó chịu, một giây cũng không muốn đợi.
“Nhưng mà cô ấy đang làm việc thì gặp sao được ạ?” AJ khởi động xe.
“Cô ấy biết tôi tới, sẽ xuống gặp tôi thôi.”
Sài Trọng Sâm nói chắc chắn, AJ thấy buồn cười, nhưng không dám biểu lộ, sự thật không phải như vậy, ấn tượng trong đầu luôn là cậu chủ nhà mình cứ đi theo người ta.
AJ liếc nhìn Sài Trọng Sâm, cậu chủ đeo kính râm, sống mũi cao thẳng, khóe miệng hơi nhếch lên, bộ âu phục màu đen trên người lộ rõ phong cách của người có tiền, thoạt nhìn anh tuấn phi phàm, nhưng dáng vẻ đó càng khiến không ai dám tới gần
 Kỳ quái hơn là mỗi lần cùng cậu chủ ra ngoài xã giao hoặc thăm hỏi, người khác nhìn thấy cậu chủ không phải là khẩn trương chỉnh trang y phục thì cũng nói chuyện lắp bắp, bọn họ đều bị khí thế của cậu chủ uy hiếp.
Thậm chí AJ còn đọc trên tạp chí, có một bài báo viết về Sài Trọng Sâm, phóng viên đó nói cùng ăn cơm với Sài Trọng Sâm, cho dù cách cái bàn, cũng có thể cảm nhận mãnh liệt tính cách đặc biệt của Sài Trọng Sâm, cả người anh tỏa ra một luồng khí nguy hiểm, cho dù không nói lời nào, cũng có thể dễ dàng làm người ta sợ hãi.

Nhất là khi ánh mắt anh và phóng viên giao nhau, cặp mắt sắc bén, đủ khiến phóng viên dựng hết tóc gáy, muốn hỏi bao nhiêu chuyện cũng dám thốt lên chỉ có thể nuốt trở lại trong bụng. Cuối cùng phóng viên kia hình dung —— Sài Trọng Sâm có thể khiến người ta mất dũng khí chỉ bằng một ánh mắt xuyên thấu đó, đối mặt anh, giống như soi mình trong gương, rất dễ dàng nhìn thấy thiếu sót của mình, cho nên càng cảm thấy lúng túng khẩn trương…
AJ nghĩ không ra, tại sao Tiết tiểu thư lại chẳng bao giờ để ý tới cậu chủ nhà mình? Mà tại sao cậu chủ lại để Tiết tiểu thư chà đạp biết bao nhiêu lần? Thậm chí còn vì Tiết tiểu thư, ở đài phát thanh đó nói đùa chuyện kết hôn, trêu cợt MC của đài phát thanh, kết quả hại danh tiếng của mình bị hao tổn, báo chí còn đăng người MC đó trách cứ Sài Trọng Sâm nói dối, đùa giỡn với giới truyền thông.
“Aiz!” Nghĩ đến cậu chủ uy phong lẫm liệt của mình bị phụ nữ khi dễ, AJ không nhịn được thở dài liên tục.
“Cậu chủ!” AJ quyết định phải giúp cậu chủ.”Tôi nghĩ, có lẽ cậu chủ nên thay đổi lại phương thức theo đuổi Tiết tiểu thư, để tôi bày cho cậu nhé?”
~oOo~
Sóng gió kết thúc, cộng thêm có trà sữa Tinh Tinh để uống, tâm tình Tổ Dĩnh rất sảng khoái, vừa sửa bản thảo vừa lẩm nhẩm hát ca khúc của Đặng Lệ Quân, cô cắn ống hút, nghiêng đầu, hát nhỏ ——
“Good-bye  my  love~~ tạm biệt anh yêu nhé. Good-bye  my  love, không biết đến bao giờ mới gặp lại…” Ừ, câu này phải sửa lại, cúi đầu tiếp tục viết, ý tưởng bay đầy đầu, lại tiếp tục vừa cặm cụi viết, vừa hát nho nhỏ!
“Em sẽ mãi mãi yêu anh ~~ hy vọng anh đừng quên em ~~” ủa, câu này viết cái gì vậy? Oạch, xem không hiểu gì cả! Tay Tổ Dĩnh viết lia lịa, sửa lại bài, tốt rồi, lưu loát hơn nhiều. Ném bút xuống, nhấp một ngụm trà sữa, tiếp tục vui mừng hát, còn hát rất lớn tiếng.
“Em sẽ luôn nhớ về giây phút anh dịu dàng ~~ nhớ đến tình yêu say đắm của anh ~~ nhớ tới nụ hôn ngọt ngào ~~ nhớ đến giọng hát say lòng người của anh…”
“Bốp! ”Ai u ~~” Tổ Dĩnh xoa xoa chỗ đau.
Biên tập viên ngồi đối diện ném cục tẩy trúng đầu cô, biên tập viên ngồi bên phải dùng một quyển sách để đập cô, còn người ngồi bên trái lại vô cùng tàn nhẫn, đứng lên một tay vác ghế, tay cầm cái chén, vận sức chờ một người nào đó phát động, liếc cô một cái.
Trời ạ, dễ sợ quá ~~ Tổ Dĩnh cười hi hi.”Các bạn, các bạn, đang giờ làm việc, vui vẻ lên chút nha, ca hát có thể giúp thư giản tâm tình căng thẳng.”
Mọi người hít một hơi thật sau . Bắt đầu đồng thanh quát ——
“Đầu đất, cái bản thảo này sắp làm tôi phát điên lên, cô lại còn ở bên đó hát cái gì mà Good-bye  my  love.”
“Mẹ kiếp, tôi đang phải chỉnh một tác phẩm bi kịch nhân gian, cô lại cứ hát về tình yêu thiết tha như thế, làm ăn thế nào được?”
“Cái gì mà tình yêu say đắm? Cô có sĩ diện hay không vậy?” Vị cầm chén lúc nãy nóng nảy quát.
Tổ Dĩnh nhìn mọi người, lắc đầu than thở, mọi người đều đồng tâm bắt nạt cô, muốn khóc quá.
Đoạn bản thảo sắp tới,… bình thường các đồng nghiệp như hoa như ngọc, yêu kiều mê lòng người, lúc này mọi người giống như quái thú thời tiền sử, tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch, người đi dép lê, người mặc áo ngủ, có người còn khoa trương hơn, ngay cả áo lót cũng không mặc, tùy tiện mặc bộ váy ngủ mỏng manh tới làm việc.
Chỉ mới giống như quỷ, không cần hóa trang đã thấy giống lắm rồi, mắt người nào cũng thâm quầng đen thui ( bởi vì nhận được bài viết kém quá, thật muốn lao ra ngoài cửa sổ ), mắt đầy tơ máu ( tác giả bản thảo còn suốt ngày thay đổi nội dung, làm các biên tập chỉnh sửa không kịp  ), còn có da khô, đôi môi nứt nẻ ( đây là bởi vì ngồi chửi rủa tác giả đến mức nẻ cả da mặt ). Được rồi, *chống tay vào thắt lưng* Tổ Dĩnh cô sẽ lấy thân phận biên tập viên lâu năm, khuyên nhủ cho mọi người!
“Các bạn, các bạn, đoạn bản thảo sắp tới, mọi người áp lực rất lớn, tôi phát hiện mọi người có khuynh hướng u buồn nghiêm trọng, tôi sẽ giới thiệu bác sĩ tâm lý của tôi cho mọi người. Mọi người mau đi khám xem, trị liệu tập thể không tốt không lấy tiền.” Tổ Dĩnh phát danh thiếp, quả nhiên lại bị đánh.
Mọi người tiếp tục mắng ——
“Cười đã chưa?”
“Cô còn dám cười chúng tôi sao?”
“Tưởng có thâm niên là giỏi lắm sao?”
“Xí ! Làm bản thảo vội tới mức còn không có thời giờ rảnh, còn có thời gian đi khám bác sĩ nữa chắc!”
Tổ Dĩnh vô tội lui về chỗ ngồi. “Có thể gọi bác sĩ tới chuẩn đoán cũng được mà.” Dù sao nơi này đông bệnh nhân còn gì.
“Haiz ~~ “
Mọi người mắng Tổ Dĩnh xong, tinh thần tốt hơn một chút, trở về chỗ ngồi tiếp tục sáng tạo. Nơi này tràn ngập đoạn bản thảo áp suất thấp, Tổ Dĩnh không dám ca hát, nhấp một ngụm trà sữa, biết điều ngồi im hiệu chỉnh lại bản thảo.
Lúc này, giọng nói ngọt ngào của cô gái trực tổng đài vang lên từ loa điện thoại nội bộ. “Biên tập Tiết Tổ Dĩnh, bên ngoài có Sài Trọng Sâm đến thăm ~~ Tổ Dĩnh xin mời ra ngoài, có vị Sài Trọng Sâm tới…”
Ầm ~~
Ban biên tập xôn xao, các biên tập vứt bỏ bản thảo, luống cuống tay chân, bận rộn bôi son trát phấn, vừa cởi quần áo vừa thay y phục, ngồi xổm xuống mò giày cao gót, giành lược chải tóc, lâm vào tình trạng hỗn loạn.
Híc, xem kìa… các quái thú tiền sử đang biến hình, chuyển xác, Tổ Dĩnh hút lấy một ngụm trà sữa nói vọng vào điện thoại: “Tôi đang bận lắm, cô nói với Sài Trọng Sâm tôi không có ở đây, có việc gì thì bảo anh ta nhắn lại.”
Một đám tiền sử quái thú giật mình, nhìn chằm chằm Tổ Dĩnh, trong mắt lóe mong đợi, muốn nghe Sài đại tác gia nói…
Tổ Dĩnh thảnh thơi an nhàn tiếp tục uống trà sữa, không thèm nhìn ánh mắt tràn đầy khao khát của mọi người, tiếp tục chỉnh sửa bài viết. Đột nhiên, điện thoại của cô vang lên giọng giận dữ của Tổng giám ——
“Tiết Tổ Dĩnh, cô tới đây cho tôi!” Rống lên rồi~~ đại hỏa khí chứ chẳng chơi.
Tổ Dĩnh nghiêm túc cúi đầu, nói vào điện thoại: “Tổng giám, có chuyện gì sao?” Không ổn, mau nhớ lại xem, có mắc lỗi nào hay không?
Tổng giám phát điên kêu lên: “Sài đại tác gia tìm cô, vì sao cô không ở chỗ làm? Cô muốn tôi phải ăn nói thế nào với anh ấy đây? Qui định của Lam Kình để ở đâu? Hả?”
“Tôi… Tôi… Tôi đang…”
“Lại đang uống trà sữa phải không? Đặt xuống cho tôi, lập tức tới đây!” Rống ~~
Quả nhiên là Tổng giám thông minh cơ trí, mặc dù không có mặt tại ban biên tập nhưng lại biết rất tõ chuyện ở đây. Tổ Dĩnh chửi mắng Sài Trọng Sâm một hồi, lúc này mới lưu luyến buông cốc trà sữa xuống, đi ra ngoài tiếp khách.
Trong phòng tiếp khách, Tổng giám đang nói chuyện phiếm với Sài Trọng Sâm, chủ biên cười khanh khách ngồi bên cạnh pha trà.
“Ai za, cuối cùng người cũng tới rồi.” Chủ biên hướng về phía Sài Trọng Sâm nói, cộng thêm một nụ cười nịnh hót.

“Từ giờ tới chiều cô ấy không bận việc gì đâu, hai người từ từ hàn huyên.” Tổng giám nói, tặng thêm một cái nháy mắt.
“Gì chứ, tôi còn đầy việc phải làm kia kìa…” Tổ Dĩnh nói thầm. Nhưng ánh mắt cảnh cáo của Tổng giám và chủ biên hướng về phía cô, cô thông minh nhanh chóng thay bằng nụ cười nhiệt tình, hỏi Sài Trọng Sâm: “Hôm nay anh rảnh rỗi quá nhỉ?” Giọng nói ngọt ngào đủ khiến người đối diện chân tay mềm nhũn, nhiệt huyết sôi trào.
Sài Trọng Sâm nhìn trộm Tổ Dĩnh. Hứng thú nhướng mày. Anh nghe được trong tiếng nói ngọt ngào ấy ẩn chứa vô số sát khí. Mỗi khi Tổ Dĩnh dùng kiểu nói chuyện ngoại giao nói chuyện với anh, đều chứng tỏ trong lòng côkhông thoải mái, bão tố đang nổi lên.
Sài Trọng Sâm trả lời: “Anh có việc đi qua nơi này, tiện đường qua thăm em một chút.”
Tổ Dĩnh cười rực rỡ. “Thật sao? Thật là vinh hạnh cho tôi quá ~~” ăn no nên rảnh rỗi phải không? Tổ Dĩnh hai tay tiếp nhận công việc của chủ biên, giúp pha trà. Bực mình, đến chiều phải nộp bản thảo rồi mà giờ vẫn còn phải ở đây tiếp anh ta à?
Tổng giám hỏi: “Gần đây Sài tiên sinh bận rộn việc gì chăng?”
Sài Trọng Sâm chú ý đến Tổ Dĩnh, dặn dò: “Tổ Dĩnh, trà của anh đừng pha đặc quá.” Không có để ý tới Tổng giám, Tổng giám đáng thương bị gạt ở một bên, tủi thân ~ing.
“Nghe nói Sài tiên sinh đang chuẩn bị viết tiếp một cuốn tiểu thuyết.” Tổ Dĩnh nhanh chóng giúp Tổng giám tìm ra lối thoát.
“Đúng rồi, nhưng vẫn còn chưa viết bản thảo.” Sài Trọng Sâm giúp Tổng giám chấm dứt cái vấn đề văn chương hoàn mĩ. “Tổ Dĩnh, đây là trà gì vậy? Anh không muốn uống trà đã lên men, có trà xanh chứ?”
“Tôi lập tức đi thay trà.” khóe mắt Tổ Dĩnh hiện lên gân xanh. Rất muốn đập bình trà vào đầu anh ta.
Chủ biên hỏi: “Đúng rồi, liệu Sài tiên sinh có hứng thú giúp chúng tôi viết mấy thiên tiểu thuyết trên tuần san tình yêu không?”
“Cái này…” Vấn đề chủ biên vừa hỏi chính là ý muốn của Sài Trọng Sâm.
Nhìn thấy ánh mắt Sài Trọng Sâm sáng lên, Tổ Dĩnh lập tức nói: “Không phải vô ích sao? Sài tiên sinh đối với tác phẩm của mình rất coi trọng, luôn suy nghĩ chuyên tâm rồi mới viết…”
“Thực ra tôi đang định viết một cuốn tiểu thuyết, chủ đề về mối tình xưa.” Sài Trọng Sâm trả lời.
Boong ~~ boong ~~ boong
đầu Tổ Dĩnh như bị ai đập vào.
“Hãy gửi cho chúng tôi!” Tổng giám, chủ biên nhảy dựng lên vỗ tay bảo hay.
“Chúng tôi lập tức đăng bài cho anh.”
“Nhưng chuyên mục kỳ này của tuần san đầy rồi.” Tổ Dĩnh ngăn lại.
“Xem cái nào không quan trọng thì đẩy xuống.” Không hổ danh là Tổng giám, làm việc rất quyết đoán.
“Nhưng nếu đẩy xuống thì sẽ có người tức giận.”
“Vậy thì rút sạch chuyên mục của kẻ đó, dù sao hắn có độc giả rất ít.” Không hổ danh là chủ biên, rất giảo hoạt đó.
“Nhưng như vậy là không công bằng với người ta…”
“Quyết định như vậy đi!” Tổng giám, chủ biên vui vẻ vỗ tay, Tổ Dĩnh lạnh lùng đứng một bên, trong lòng không ngừng nguyền rủa.
Tổng giám vỗ vỗ vai Sài Trọng Sâm. “Tiền nhuận bút xin hãy thảo luận với Tổ Dĩnh.”
Chủ biên vỗ vỗ vai Tổ Dĩnh. “Hãy thảo luận với Sài tiên sinh, nếu anh ấy cần giúp đỡ gì hãy cố gắng hết sức mà làm.”
Tổng giám, chủ biên đồng lòng, tay trong tay, cùng nhau rời khỏi phòng họp, thuận tay đóng cửa.
Được lắm! Bắt đầu khai chiến!
Choang! Tổ Dĩnh ném ấm trà, xông qua, một tay chống thắt lưng một tay chỉ vào Sài Trọng Sâm mắng: “Anh thích nói chuyện phiếm cái gì chứ? Hả? Cái gì mà viết về mối tình cũ? Không phải đã bảo không được viết, anh dám trái ý sao?”
“Anh là muốn giúp em thôi.” Sài Trọng Sâm khoanh hai tay trước ngực, miễn cưỡng dựa vào ghế sofa. Duỗi thẳng chân dài, nhìn Tổ Dĩnh cười.
“Nghiệt duyên, nghiệt duyên.” Tổ Dĩnh xoa huyệt thái dương khụ khụ than thở, điện thoại chợt vang lên, cô vội vàng đứng dậy nghe điện.
Ở đầu dây bên kia em trai cô chuyển lại lời nhắn nhủ của cha:
“Chị, cha dặn chị chủ nhật tới về nhà.”
“Sặc, sao lại thế?”
“Phải ăn mặc đẹp một chút nha.”
“Làm gì?”
“Đi xem mắt.”
“Nhóc cứ đùa.”
“Em không hề nói đùa.”
“Cha chắc đùa chị thôi, đúng không?”
“Cha cũng không đùa.”
“Hôm đó chị bận rồi.”
“Chị không về phải không ? Tốt thôi, năm phút nữa, chị tự nói chuyện với cha nhé, tự mình gánh lấy hậu quả.”
“Được rồi, chị về, chị sẽ về.” Tổ Dĩnh sập điện thoại, Sài Trọng Sâm còn ngồi ở chỗ đó, mỉm cười với cô, ánh mắt hàm chứa ý cười, làm cô tâm loạn như ma, đồng thời phát hỏa.
Cái dáng vẻ kiêu ngạo đó của anh thật đáng ghét, giống như cho dù từ chối anh một ngàn lần hay một vạn lần, anh vẫn sẽ theo đuổi cô tới cùng. Đến cuối cùng Tổ Dĩnh bắt đầu hoài nghi, ngoại trừ việc mình không tin tưởng vào tình yêu, không chấp nhận Sài Trọng Sâm, sao lại giống như lũ trẻ con đang tranh giành cao thấp? Nếu như chấp nhận hẹn hò với anh, cô đã chấp nhận thua.
Bây giờ một cơ bão vừa đi qua. Một cơn bão khác lại chuẩn bị kéo đến, có lẽ là do chuyện kết hôn ồn áo trên đài phát thanh khiến cha cô nóng lòng muốn làm chủ cho chung thân đại sự của cô.
Phiền quá! Tổ Dĩnh đi tới phía trước, hai tay chống tường, cúi đầu, vẻ mặt như đưa đám, trong lòng ca thán! “Kiếp trước chắc mình làm nhiều chuyện thất đức, nên kiếp này mới khổ thế này, tình ái long đong. Thượng đế Phật tổ, xin hãy tha thứ con, đừng trêu đùa con nữa , huhu … xem mặt? Tại sao phải đến mức đi xem mặt cơ chứ? !”
“Tổ Dĩnh, có chuyện gì sao?” Sài Trọng Sâm đi qua ân cần hỏi.
“Giờ tôi rất bực mình.” Tổ Dĩnh dựa trán vào tường, giống như con thằn lằn như vậy, úp mặt vào tường than thở.
“Ai vừa gọi điện thoại cho em vậy?”
“Không khiến anh lo!” Lườm anh một cái, hung hăng nói: “Hiện tại tâm tình tôi không tốt, khôn ngoan thì mau trở về đi.”
Lúc này… Sài Trọng Sâm giật mình, nhớ tới lời AJ dạy, có dạy anh làm một chuyện. AJ nói Tổ Dĩnh có thể là thuộc dạng phụ nữ thích dùng nhu thắng cương, cho nên dạy Sài Trọng Sâm cách làm nũng với phụ nữ, kích thích bản năng làm mẹ của Tổ Dĩnh, lúc đầu óc cô mê muội rồi sẽ yêu anh!

Sài Trọng Sâm cảm thấy không ngại thử một lần, cho nên ——
Anh cầm lấy tay Tổ Dĩnh áp lên mặt mình, giống như trẻ con, nhìn cô, khẽ mỉm cười.
“Đừng như vậy, ngồi nói chuyện với anh một lúc…” Anh cố gắng bắt chước vẻ mặt AJ đã làm mẫu, nhưng bởi vì tướng mạo Sài Trọng Sâm thuộc dạng tuấn tú lạnh lùng, thế nên khi làm động tác nhõng nhẽo như trẻ con, trong mắt Tổ Dĩnh hiện lên vẻ quỉ dị quái gở =))
Ầm ~~ Tổ Dĩnh trố mắt nhìn Sài Trọng Sâm.
Không nên trách Tổ Dĩnh, tại sao ngứa tay muốn hất người kia sang một bên. Nhìn anh ta, cô nổi hết cả gai ốc. Bởi vì quá kinh hãi, thành ra đôi mắt cứ mở to, nói không ra lời.
Trước mắt cô chính là cái người mà bên ngoài vẫn đồn là vô cùng anh tuấn, lạnh lùng vô tình, tác gia vĩ đại đây sao?
Tổ Dĩnh dùng sức nhắm chặt mắt lại rồi lại mở ra. Cái người đang khom lưng, áp mặt vào tay cô kia, mỉm cười với cô đúng là nhà văn họ Sài anh tuấn tuyệt luân, khí vũ bất phàm, hai lần đạt giải thưởng văn học.
Sài Trọng Sâm nhìn cô, Tổ Dĩnh cũng nhìn anh. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tổ Dĩnh, trán anh chảy xuống một giọt mồ hôi.
Tổ Dĩnh ngứa tay khó nhịn, rốt cục không nhịn được nữa, hất anh ra “Làm gì thế? Kinh chết được!”
Một lời đả kích nặng nề, mặt anh ửng đỏ, buông tay ra, đứng thẳng khụ mấy tiếng, trong nháy mắt khôi phục vẻ mặt anh tuấn lạnh lẽo.
“Em vội thì cứ đi đi, anh về đây.” Anh lấy tập phiếu ưu đãi từ trong túi áo ra, nhét vào tay Tổ Dĩnh. “Cho em này.” Xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài một đám quái thú tiền sử biến thân thành các biên tập đại mỹ nữ đồng loạt đứng dậy, đuổi theo Sài Trọng Sâm nói chuyện, nhưng là Sài Trọng Sâm đi rất nhanh, trong nháy mắt bỏ lại đám biên tập viên một quãng xa.
Tổ Dĩnh nhìn Sài Trọng Sâm đi xa, chép miệng nói thầm: “Thật là, học cái trò đấy của ai không biết? Không hiểu nổi, trẻ con …” Cúi đầu nhìn phiếu ưu đãi, chợt giật mình: “Tinh Tinh? ” tay vuốt ve phiếu ưu đãi. “Tinh Tinh, Tinh Tinh a…” Rất nhiều trà sữa nha!
~oOo~
Sài Trọng Sâm vừa lên xe đã đánh AJ. “Chết tiệt, thành công đâu không thấy, chỉ thấy mất mặt!”
“Không có thành công sao?” AJ lo lắng hỏi.
Sài Trọng Sâm quay đầu ra ngoài cửa sổ, giận đến không mức muốn nói chuyện.
AJ vừa lái xe vừa hỏi: “Cô ấy không cảm động ư?”
“Ông im đi.” Sài Trọng Sâm nhức đầu. Hết rồi, vừa nãy chắc chắn giống như một tên ngốc, toàn bộ hình tượng trước mặt Tổ Dĩnh đã bị hủy, cái tội nghe lời AJ, giờ đây mất hết hình tượng.
“Đau đầu quá.” Sài Trọng Sâm chán nản.
“Huyết áp thấp sao?”
“Thấp.”
“Cậu có muốn ăn chút gì không, cậu chủ?”
“Chiêu đó là ai dạy ông hả?” Sài Trọng Sâm ngồi thẳng, nhìn AJ, bắt đầu tính sổ.
“A Hải a, thằng nhóc đó nói nói nó thường làm thế.”
Sài Trọng Sâm hiểu ra, cắn răng cảnh cáo: “Lần sau mà còn bày đặt ý kiến ý cò lung tung trước mặt tôi thì ông cứ liệu đấy!”
“Cậu, cậu chủ, tôi đang lái xe…” AJ sợ hãi nói
Điện thoại vang lên kịp lúc, cứu AJ một mạng. Sài Trọng Sâm lấy điện thoại ra, nhìn thấy số —— Tổ Dĩnh! E hèm, hắng họng, ra vẻ trấn tĩnh hỏi: “Có chuyện gì thế?” Giọng điệu lạnh lùng, cố ý che dấu sự lúng túng.
“Hỏi xem anh đã về đến nhà chưa?” Tổ Dĩnh cười hì hì.
“Đang ở trên đường.”
“Ờ mà sao anh có nhiều phiếu ưu đãi của Tinh Tinh thế?”
“Rút thưởng được.”
“Ồ…” Không nói nên lời.
Sài Trọng Sâm lãnh đạm hỏi: “Còn có việc gì nữa không?” Bây giờ anh cố gắng mở miệng, ngăn cơn sóng dữ, nỗi xấu hổ lúc nãy chưa có hết nha.
Tổ Dĩnh chần chờ trong chốc lát, hỏi: “Chờ một chút, tôi đi gặp một nhà văn, nhưng muốn đi uống trà sữa trước, anh đi không  ?”
Trong lòng anh mừng như điên, lại giả vờ như không có gì xảy ra nói: “Không vấn đề gì… Được rồi, chiều nay anh cũng không bận.”
“Mười phút nữa, ở Tinh Tinh nhé.” Tổ Dĩnh ngắt máy.
Sài Trọng Sâm ra lệnh cho AJ: “Mau quay xe lại, tới cửa hàng Tinh Tinh, nhanh lên!” Mười phút, rất ít thời gian đó.
Chiếc xe nhanh chóng quay lại. Tức thì~~ rầm ~~ phía sau một chiếc xe tải đụng vào chiếc xe.
Rất tốt, tai nạn xe cộ.
Từ trên xe tải nhảy xuống là hai gã cao to vạm vỡ, đi về phía bọn họ.
“Ông ra xử lý đi.” Sài Trọng Sâm mở cửa xuống, ra đường lớn vẫy taxi.
AJ ngồi yên ở ghế lái, nhìn chằm chằm anh chàng cao to vạm vỡ. “Đừng làm loạn, cậu chủ nhà tôi rất có thế lực.”
“…” Người kia không nói hai lời, ném AJ ra khỏi xe.
AJ cuống quýt kêu to: “Bao nhiêu tiền? Tôi cho anh!” Hu hu… cậu chủ vô tình, thấy sắc quên bộc!
Bên ngoài đường cái đang xảy ra tình huống nước sôi lửa bỏng, bên này trong ngõ hẻm, tại cửa hàng trà sữa Tinh Tinh, ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thổi qua ngọn cây, trên đường người người đi đường nhàn nhã bước qua.
Bên ngoài cửa hàng trà sữa, Tổ Dĩnh và Sài Trọng Sâm ngồi ngoài đường, tranh thủ nhâm nhi trà sữa, nhìn  nhau, cười rồi lại mút lấy một ngụm trà sữa ngọt ngào.
“Uống ngon vậy sao?” Sài Trọng Sâm cười nhìn cô, vẻ mặt cô rất ngọt ngào nha.
“Ngon lắm.” Tổ Dĩnh rạng rỡ nói.
Nhìn Tổ Dĩnh mỉm cười hiện lúm đồng tiền, tim anh như tan chảy, đầu óc dần trở nên hồ đồ. Thật đáng yêu, cô thật thật đáng yêu…
HẾT CHƯƠNG 3
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui