Theo đuổi em khổ quá cơ!

Các biên tập viên vây quanh chỗ ngồi của Tổ Dĩnh, nhìn chằm chằm vào chậu thực vật kỳ quái vừa mới được đưa tới.
“Đây là loại cây gì vậy?” Biên tập họ Trương thắc mắc.
“Tại sao cành thì nhỏ mà quả lại giống như quả táo nhỉ?” Vẻ mặt biên tập họ Lý đầy nghi ngờ.
“Kỳ lạ thật, chưa từng thấy chậu hoa cảnh nào như thế.” Chủ bút cứ lẩm bẩm mãi.
“Lạ thật, đây rốt cuộc là gì? Tổ Dĩnh, cô biết không?” Tổng giám xoa xoa cằm hỏi Tổ Dĩnh.
“Mẹ kiếp, lại đưa tới cái thứ quỷ quái gì không biết.” Quỷ quái thật, Tổ Dĩnh đang ngồi lật sách tra cứu tên loại thực vật kia.
“Dường như nó không được ai chăm sóc lâu rồi…” Lý biên tập cầm lấy chén nước chuẩn bị tưới.
“Dừng lại!” Tổ Dĩnh không ngẩng đầu lên, quát lớn khiến biên tập họ Lý dừng tay. “Trước khi biết nó là loại cây gì, không nên tưới nước.”
“Không biết quả này có thể ăn được không nhỉ?” Trương biên tập đưa tay muốn chạm vào quả.
“Để yên đó!” Tổ Dĩnh tóm được tay của Trương biên tập. “Không được sờ linh tinh, còn chưa biết loại quả này có độc không nữa.”
Có độc? Lời vừa nói ra khiến mọi người đều sợ hãi mà cùng lui một bước.
“Không thể nào. Sài Trọng Sâm không hạ độc cô đâu.” Chủ bút lành lạnh nói.
“Việc này rất khó nói…” Chẳng phải có rất nhiều vụ án mạng do hận tình xảy ra hay sao chứ? “Để tôi tìm hiểu rõ cái gốc cây quái vật này đã.” Tổ Dĩnh ôm lấy chậu hoa, bước ra khỏi vòng vây của mọi người, định rời đi.
“Cô quay lại đây cho tôi.” Tổng giám níu lấy Tổ Dĩnh. “Đang giờ làm việc cô định đi đâu chứ?”
Tổ Dĩnh cười hắc hắc nói: “Chưa từng thấy loại thực vật nào như vậy, mọi người không muốn biết lai lịch của nó sao?”
Mọi người nhìn nhau, chẳng ai có chút biểu hiện tích cực nào cả.
Chủ bút lạnh lùng hỏi: “Cô đem nó đi, có chắc chắn sẽ biết được lai lịch thật của nó?”
Tổ Dĩnh gãi gãi đầu, rồi lại cười cười nói: “Chẳng lẽ lại đùa sao, tôi là ai cơ chứ, mấy vị cao nhân trồng hoa tôi cũng biết đó.”
“Đúng, cô quen biết rộng.” Tổng giám cười. “Đi đi đi đi.” Dù sao Tổ Dĩnh làm việc kỹ lưỡng, thỉnh thoảng cho nghỉ ngơi chút cũng được, không cần so đo quá nhiều nữa.
Tổ Dĩnh tuân lệnh, lập tức chạy đi truy xét quái vật trong tay.
Ba tiếng sau, từ trong nhà người bạn chuyên chăm sóc cây cảnh đi ra, cô đã nhận được đáp án.
Đây là cơ nước quang, là loại chậu hoa quí hiếm trồng, đáng sợ nhất  —— nó rất khó trồng. Không phải lúc nào người ta cũng có dịp nhìn thấy nó. Nếu không phải Tổ Dĩnh kiên trì, người bạn trồng hoa kia đã cố bắt cóc chậu hoa để giữ lại cho riêng mình. Tổ Dĩnh ngồi nghe gần ba tiếng, ca ngợi cái người đã nuôi sống cơ nước quang này quả là một vị thần, thật lợi hại, vân vân.
Tốt lắm, bây giờ cơ nước quang rơi vào tay cô rồi, cái chậu hoa ngu ngốc này đã ở trong tay cô ——
Chuẩn bị chết đi !
Tổ Dĩnh ôm cơ nước quang đi nhờ xe về nhà. Nhìn cơ nước quang, cô mỉm cười. Bất chợt lại cảm giác trong lòng có chút ảm đạm buồn bã. Quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cô trầm tư  —— không có Sài Trọng Sâm chăm sóc, cơ nước quang có thể sống mấy ngày? Anh cố ý đưa đến loại thực vật yếu ớt như vậy, là có ý gì…
Sau khi về đến nhà, Tổ Dĩnh đặt cơ nước quang ở trên bàn làm việc cạnh giường.
Đến đêm, qua ánh trăng soi bên ngoài cửa sổ, Tổ Dĩnh nằm trên giường thầm đánh giá chậu cơ nước quang.
Trong không gian yên tĩnh, cơ nước quang giống như có thể nói, cô phảng phất nghe thấy nó nói: “Sài Trọng Sâm nhớ cô, muốn cô tìm anh ta.”
“Không có Sài Trọng Sâm, mày có thể sống mấy ngày?” Tổ Dĩnh nhìn cơ nước quang tự ước lượng , thật giống như lại nghe cơ nước gọi ——
“Không muốn ta chết, mau mang ta đi tìm anh ta.”
“Sài Trọng Sâm khỏe không? Dạo này anh ấy thế nào?” Yên lặng nhìn cơ nước quang, nghĩ tới Sài Trọng Sâm.
Cô nhỏm dậy, khẽ vươn tay, đầu ngón tay chạm vào quả.
“Mày có thể ăn sao? Mày là loại trái cây gì vậy?” Tổ Dĩnh cười khanh khách vừa hỏi, vừa ngây ngốc chui vào trong chăn.
Sài Trọng Sâm, tôi đã bại dưới tay anh rồi!
)
Aaaaaaaaaaaaaaa! Mất sức quá đi, mới chỉ mức độ nhẹ thế này mà đã làm mình mướt mát mồ hôi rùi, không biết mức độ nặng hơn thì sẽ thế nào! Huhu, không biết có nên treo biển Warn! không nhỉ????
Ba ngày sau, Tổ Dĩnh quyết định : đem trả cơ nước quang cho chủ nhân của nó. Không còn cách nào khác, mới ba ngày thôi mà trái cây đã héo lại, cành cây cúi xuống úa vàng. Cảm giác nó sắp chết, cô vội vàng đi tìm Sài Trọng Sâm.
Buổi tối, cầm cơ nước quang đi trên đường, ánh trăng như nước, trên mặt đất cái bóng chập chờn, cảm giác thật sự rất lạ.
Tổ Dĩnh khẽ nhấn chuông cửa, không biết tại sao, tim đập rộn lên, gương mặt nóng dần, có chút khẩn trương vội vã. Phải chăng vì mấy ngày nay bọn họ không gặp nhau?
Cửa mở ra, Sài Trọng Sâm nhìn thấy cô, đôi tròng mắt đen khẽ rung động, một cảm giác đau lòng pha lẫn với niềm vui sướng nho nhỏ, thậm chí anh cảm thấy được an ủi. Anh che giấu sự vui mừng bằng cách nhíu mày nhìn cô, cặp mắt kia cứ như muốn soi thấu cô.
“Em gầy đi nhiều.”
“Gần đây có rất nhiều việc.” Cô tránh không nhìn vào đôi mắt như có lửa đó.
“Sao mắt bị thâm nhiều vậy?”
“Anh không biết ngồi chỉnh bản thảo cũng làm tổn thương thị lực sao?”
“Mắt quầng thâm rất nghiêm trọng, em ngủ không ngon à?”
Tổ Dĩnh run sợ, trừng anh một cái. Miệng anh nhếch lên thành nụ cười, vẻ mặt có chút đắc ý, từ vẻ mặt của anh Tổ Dĩnh ý thức được mình rất yếu thế, có chút chật vật.
Đúng, nhìn qua sẽ thấy cô thật thê thảm. Đúng, cô ăn không ngon ngủ không yên. Đúng, trong đầu cô rất muốn chối cãi về nguyên nhân gây nên tình trạng bây giờ của cô, nhưng trong lòng đã quá rõ ràng, cô tiều tụy như vậy cũng là tại gã đáng ghét trước mặt. Thế mà bây giờ anh ta lại có thể vui vẻ, kiêu ngạo rồi sao?
“Cầm lấy!” Đem cơ nước quang cho anh, Tổ Dĩnh xoay người rời đi.
Sài Trọng Sâm giữ tay cô lại, dễ dàng kéo cô trở về, khiến cô ngã vào ngực anh.
“Giúp anh một việc.” Anh nói.
“Sao?”
“Cầm lấy.” Sài Trọng Sâm lại ấn cơ nước quang vào tay cô, Tổ Dĩnh đành phải giữ lấy.
“Làm gì?” Cô tức giận.
Sài Trọng Sâm kéo cô vào trong lòng, ôm chặt. Cô vội vàng giữ lấy chậu cơ nước quang, sợ làm rơi nó, mà Sài Trọng Sâm thì lại đang ôm chặt cô, chặt đến mức cô cảm giác không thể thở nổi. Qua làn áo, cô có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim anh.
Nghe thấy tiếng anh thì thầm bên tai: “Anh nhớ em quá.” Giọng nói trầm thấp dịu dàng, có chút đau thương, khiến trong lòng cô cũng cảm thấy chua chát.
Anh cảm thấy thỏa mãn khi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, chóp mũi cọ nhè nhẹ vào mái tóc suôn dài mềm mại của cô, khẽ thở dài, ảo não nói: “Em làm anh giận muốn phát điên được… Anh không biết phải làm thế nào với em nữa… Anh yêu em.” Anh đầu hàng, những lời này, chính là lá cờ hàng của anh.
“Anh là đồ ngốc.” Tổ Dĩnh cúi đầu, ánh mắt như có một màn sương phủ lên, nghẹn ngào nói.
“Em có biết chậu hoa này là gì không?” Anh áp mặt vào má cô, giọng nói dịu dàng vọng bên tai cô, còn có hơi thở ấm áp của anh làm tai cô nóng rực lên.
“Nó là cơ nước quang.”
“Em giỏi lắm.”
“Gì cơ?”
Sau đó, anh nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô, cúi đầu xuống hôn cô, dường như đồng thời đánh tan nỗi lo âu trong lòng cô.
Tổ Dĩnh không phản kháng, trên thực tế, cũng không có tay để có thể đẩy anh ra. Đến lúc đầu óc có phản ứng lại thì đôi môi nóng bỏng ấy đã chiếm đóng môi cô mất rồi. Anh ôm chặt lấy cô, đầu lưỡi ngang ngược xâm nhập miệng cô, bá đạo cướp đoạt hơi thở của cô… Cô ngơ ngẩn, dạ dày căng thẳng, giống như có một ngọn lửa lớn cháy trong lòng.
Trong ánh trăng dịu dàng, Tổ Dĩnh ôm chặt cơ nước quang, đầu gối như nhũn ra. Sài Trọng Sâm giữ bả vai cô. Áp sát vào ngực mình, nhiệt tình hôn cô.
Tình cảm bị đè nén bao lâu trong lòng, bây giờ được dịp bộc phát. Mùi thơm của cơ nước quang, mùi thơm của từ vải áo ki-mô-nô, còn có thân thể ấm áp của anh khiến Tổ Dĩnh đột nhiên mơ màng.
Sài Trọng Sâm tham lam ngấu nghiến môi cô, cô vẫn cứ xinh đẹp như vậy. Mấy ngày liên tiếp nhớ nhung, dục vọng càng kích thích, tình cảm đối với cô không những không giảm mà càng kịch liệt, như thiêu đốt trái tim anh! Thậm chí anh có thể nghe thấy rõ trái tim mình đang đập loạn, thân thể cũng bởi vì cô mà nóng lên.
Làm sao anh có thể rời bỏ cô cơ chứ? Nữ thần của anh, có cô bên cạnh khiến anh thấy vui vẻ. Cô khiến anh nổi giận, nhưng lúc này đây, khi ôm cô trong tay, tất cả mọi chuyện buồn phiền như chưa từng tồn tại. Cô làm tổn thương anh, khiến anh có cảm giác thất bại, anh có cảm giác bất lực nhưng lúc này lại cảm giác thực sự rất vui vẻ?
Anh lại ấn môi mình vào môi cô một lần nữa, hôn đến mức cô thở không nổi, lúc này mới buông cô ra, thỏa mãn nhìn cô. Bởi vì bị hôn nhiều, ánh mắt của cô trong vắt trông thật cuốn hút, gương mặt đỏ ửng lên, cánh môi cũng bởi vì những nụ hôn mà căng mọng, lóe sáng bóng, vô cùng, vô cùng gợi cảm.
“Em, váng đầu…” Tổ Dĩnh thở hổn hển nói.
Đôi mắt đen của Sài Trọng Sâm trở nên sâu thẳm, anh tóm lấy cơ nước quang, một tay đặt chậu hoa ra chỗ khác, kéo tay phải của cô, đẩy cô tới trước cửa, tay trái giữ lấy cổ tay cô, ép chặt cô trên cánh cửa.
Tổ Dĩnh ngây ngốc ở trước cửa, tâm hoảng ý loạn, không biết phải làm sao. Vẻ mặt rất xa lạ, đôi tròng mắt đen ngó chừng anh. Ánh mắt chính là không lễ phép, mang hàm ý xâm phạm.
Anh ép thân tới, bầu không khí nóng bỏng vây lấy cô, khiến cô sợ hãi, cả người như mềm đi dựa vào cánh cửa, phòng thủ cuối cùng đã hạ xuống, cô như rơi vào vực sâu không đáy.
Anh áp sát hơn, làn môi nóng một lần nữa miết lên môi cô, mút nhẹ cánh môi hồng, cô nhắm mắt lại, thân thể run rẩy, những sợi lông tơ bị hưng phấn mà dựng đứng lên, cô cảm giác mình đang tan chảy, sự tan chảy ngọt ngào.
Anh lại hôn cô, thân thể cường tráng cứng như thép ấy chống đỡ cô, anh bắt đầu xâm chiếm miệng cô lần nữa.
Cô không phản kháng, cũng không còn ôm lấy anh, chẳng qua là ngây ngốc, e thẹn lẫn say mê, đắm mình trong những nụ hôn, cùng anh triền miên, hưởng ứng nụ hôn của anh.
Hành động to gan này, cũng chính là  « cờ hàng » của cô với anh.
Cơ nước quang trở lại vị trí ban đầu của nó, trong phòng khách, bên cạnh bình pha trà  đang phun hơi. Sài Trọng Sâm và Tổ Dĩnh ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn kiểu Nhật, lặng lẽ ngồi thưởng trà.
Cố ý quên đi những hành động lúc nãy, Tổ Dĩnh có chút ảo não, tâm loạn như ma, nhưng vẫn cố tự trấn tĩnh, cầm chén trà cùng anh nói chuyện phiếm.
 “Trước kia nghĩ anh trồng hoa… mấy loại cây cảnh chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, không nghĩ tới có thể nuôi ra cơ nước quang, thì ra còn rất chuyên nghiệp…”
“Anh làm bất cứ chuyện gì cũng rất chân thành, một khi đã hạ quyết tâm, sẽ không dễ dàng dao động.” Anh cố ý nói với cô.
Cô không ngốc, nghe ra ý tại ngôn ngoại.
Bây giờ cô còn có thể mặt dày nói bọn họ chẳng qua chỉ là bạn bè hay sao? Lần trước uống rượu say mới phạm sai lầm, lần này là do đâu? Mới vừa rồi thậm chí cô còn hưởng ứng nụ hôn nóng bỏng của anh.
Mình sao vậy chứ? Tổ Dĩnh tránh tầm mắt anh, tâm thần không yên. “Thảo nào mỗi khi anh ra sách, lượng tiêu thụ cũng rất tốt.” Rất xấu hổ, cô vội vàng tìm đề tài khác để nói.
“Anh đã mua tiểu thuyết của Khương Lục Tú, phải thừa nhận rằng cô ấy viết rất tốt, nhưng anh đánh giá cao năng lực biên tập của em hơn.”
“Quyển sách này Khương tiểu thư đã dồn biết bao nhiêu tâm huyết, tất nhiên em cũng phải dồn hết sức để làm cho, uhm…” Hắng giọng, rất tốt, không có nói lúng túng. Đều là do… những nụ hôn chết tiệt vừa rồi, làm hại cô không được tự nhiên. Nhấp một ngụm trà, vội vàng túm lấy túi xách định cáo từ.
“Đã muộn, em…” Cô phát hiện một bên túi xách bị anh giữ lại.
“Ngồi chơi lúc nữa đi.”
“Ừm…” Tổ Dĩnh ngồi xuống, nhưng lập tức hối hận, bởi vì Sài Trọng Sâm lại bắt đầu nói lung tung .
Hiển nhiên lần này anh đã quyết tâm, muốn đem vấn đề của bọn họ mở ra, nói thẳng câu chuyện còn dang dở, tiến thẳng đến vấn đề trọng yếu ——
“Lần trước em nói, cha em muốn gả em cho ai thì em sẽ lấy người đó…” Cho nên vấn đề chính là cha cô.
Tổ Dĩnh mặt trầm xuống, cắt đứt lời của anh: “Chúng ta lại muốn cãi nhau sao?” Bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp, trong lòng giống như vang lên một hồi chuông cảnh báo.
“Lần này anh sẽ không nổi giận nữa, anh chỉ muốn làm rõ tất cả mọi lý do mà thôi.” Anh lười biếng nói.
“Nếu đã xong rồi sao còn bàn đến chuyện hôn nhân đại sự của em làm gì nữa?” Bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp ~~ Tổ Dĩnh bắt đầu phòng ngự. Cho rằng hôn cô đến mức khiến cô choáng váng đầu óc, thì mọi chuyện sẽ thay đổi sao ? Cô cảnh giới, bắt đầu võ trang.
Sài Trọng Sâm chú ý ngay điều đó, cô lại bắt đầu cái thái độ phòng thủ quá độ. Haiz, khổ ghê, yêu đúng cái cô nàng hơi chút là nhe nanh trợn mắt. Anh rất thông minh, không thể chọc giận cô, anh sẽ cố gắng thật ngoan. Vừa mới ăn đủ đau khổ, chắc chắn anh không ngốc đến mức giẫm lên vết xe đổ.
Anh cố ý ra vẻ bất cần nói: “Bởi vì em nói anh là người bạn tốt nhất của em, tất nhiên anh nên quan tâm đến hôn nhân đại sự của em rồi, điều này không hợp lý hay sao?”
“Có sao? Em nói lúc nào nhỉ?” Có vẻ mơ hồ quá!
“Chờ anh chút.” Sài Trọng Sâm trở về phòng, đem nhật ký mang tới, mở ra ngày nào đó đêm nào, chỉ vào một đoạn, đọc lớn  ——
“Anh đã nói với em rằng nếu như chỉ có thể làm bạn thì anh muốn là người bạn đặc biệt nhất. Em đã nói, anh đã là người như vậy rồi..” Sài Trọng Sâm để xuống nhật ký, dò xét Tổ Dĩnh. “Chính em nói đấy nhé.”
Tổ Dĩnh cực kỳ ngạc nhiên, có phải mấy vị nhà văn này đều bị bệnh nghề nghiệp là viết bút ký, đem những lời người khác nói ghi lên trên giấy? Kinh khủng!
Tổ Dĩnh ngồi thẳng, khẽ hắng giọng. “Được, anh thích nghe thì em sẽ nói cho anh biết. Tuần này, em sẽ phải đi tới nhà hàng Diệu Hoa xem mắt, cha em đã quyết định rồi. Buổi sáng đi xem mắt một vị công chức nhà nước, buổi tối thì gặp một kiến trúc sư.”
Lúc này nước nóng đã sôi, âm thanh bip bip của bình trà vang lên không ngừng. Tổ Dĩnh chỉ vào bình trà: “Kìa, nước sôi rồi!”
Khói nước bốc lên nghi ngút, tiếng bip bip vang lên thật chói tai, nhưng Sài Trọng Sâm vẫn cứ nghệt mặt ngồi đó như không nhìn thấy.
Anh không nghe lầm chứ? Cô sẽ đi xem mắt? Chết rồi! Anh phải nhanh chóng nghĩ cách, đúng vậy, không cần quá lo lắng, chỉ cần nghĩ ra biện pháp tốt là ổn rồi. Nhưng mà anh vẫn còn chưa nghĩ ra đối sách, cũng chưa từng nghĩ Tổ Dĩnh sẽ đi xem mắt với người khác, mặc áo cưới kết hôn mà chú rể không phải là anh! Ý nghĩ đáng sợ đó vừa xuất hiện, khiến anh lo lắng!
“Nước sôi rồi kìa!” Tổ Dĩnh nhắc nhở lần nữa, không biết nên ngồi yên chờ anh hay đứng dậy làm cho rồi. Cuối cùng quyết định, cô xắn tay áo, tiếp nhận công việc pha trà. “Là tại tự anh muốn biết, nghe xong lại biến thành như vậy.” Đúng là đồ ngốc mà!
Tổ Dĩnh rửa chén, đổ bã trà, thay một bình trà mới, còn châm trà giúp anh. “Đây, anh uống trà đi.”
Sài Trọng Sâm trầm mặt lại, cố gắng trấn tĩnh. Hỏi cô: “Em sẽ kết hôn với một công chức nhà nước hoặc kiến trúc sư sao?”
“Không biết, quan trọng là đó là người cha em thích.”
“Em có thể có được sự gần gũi giữa hai người sau kết hôn sao?”
“Tỷ lệ không lớn, nói thật ra em cũng không muốn gần gũi giữa hai người xa lạ, chẳng qua là cho cha em một cái công đạo, em không tính toán gì việc kết hôn ấy cả.”
Cô đi có lệ, không thể nào lập tức lập gia đình ! Anh tự an ủi mình, nhưng vẫn vì tin tức này mà giật mình lo sợ.
Anh nâng chén, nhấp một ngụm trà, lại đặt cái chén xuống, nhìn cô. “Nếu như em kết hôn, anh nhất định sẽ chịu không nổi.”
Tổ Dĩnh buồn cười hỏi: “Tại sao? Muốn tự sát ư?” chẳng qua cô chỉ nói đùa, nhưng cặp mắt đen láy của anh nhìn cô chằm chằm cũng không buồn chớp mắt, khiến cô cảm thấy lo lắng, lông tơ như dựng đứng. “Này, em cảnh cáo anh, em xem thường nhất chính là cái kiểu động chút là đòi tự sát của anh đó.”
Sài Trọng Sâm nhăn mặt, cười khổ nói: “Mấy ngày không gặp em, anh mơ thấy một giấc mơ.”
“Mơ thấy cái gì?”
“Mơ thấy em đang mặc lễ phục áo cưới thật xinh đẹp, lộng lẫy. Đứng trước bàn thờ Chúa, em đồng ý theo anh cả đời.”
“Đúng là nằm mơ có khác.” Tổ Dĩnh ha ha cười.
“Bây giờ em đang ngồi đây nói chuyền với anh, nhưng anh thấy em nói chuyện với người khác dường như còn uyển chuyển hơn.” Anh cũng cười, trong nụ cười ấy cất giấu sự bao dung vô hạn.
Tổ Dĩnh ngây ngốc, khuôn mặt hiện lên vẻ suy tư. “Dường như …”
Sài Trọng Sâm kéo kéo cô lại gần. “Tổ Dĩnh, cho dù không thể kết hôn cũng không sao, chỉ cần thỉnh thoảng có thể cùng em ngồi uống trà nói chuyện phiếm, anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc.”
Ánh mắt dịu dàng của anh, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô. Nhìn anh như vậy, trong tim cô tràn ngập cảm giác vui sướng, lời nói của nh khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô cúi đầu,cầm chén trà, cười cười.
“Anh đúng là một quái nhân.” Thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng thường khiến cô cảm thấy ấm áp.
“Em cũng là quái nhân mà.” Khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười lười biếng.
“Em?”
“Đúng.”
“Em kỳ quái chỗ nào chứ?” Tổ Dĩnh kháng nghị.
Anh mỉm cười với cô, đôi mắt ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Thoạt nhìn thì em rất khéo léo giỏi giang, nhưng thực ra đôi lúc cũng rất hậu đậu. Dáng vẻ thì rất thông minh nhưng đôi lúc lại rất ngốc nghếch. Nhìn qua người ta sẽ cho rằng em là người có tính độc lập cao, lạnh lùng nhưng càng ở bên cạnh lâu càng thấy em là người rất quan tâm người khác. Em là người có tình thương lớn giống như tình mẹ vậy, như Thánh mẫu Maria…”
“Thánh mẫu Maria?” Tổ Dĩnh nghi ngờ nhìn anh dò xét rồi bọn họ cùng nhau bật cười lớn.
Anh ngồi sát lại gần cô, yêu chiều xoa nhẹ má cô, ánh mắt lóe lên nụ cười hạnh phúc.
“Nếu ai cưới được em, người đó thật hạnh phúc.”
Đêm đó, dù Tổ Dĩnh không uống rượu, nhưng lúc rời đi lại giống như đang say khướt, là vì đã bị Sài Trọng Sâm đánh bật ba hồn bảy vía mất rồi.
“Hai người chính thức hẹn hò rồi hả?” Trương biên tập hỏi Tổ Dĩnh.
 “Không có.” Tổ Dĩnh lắc đầu, đang cố sức để có thể hắt xì.
“Hoa là ai tặng thế?” Lý biên tập chỉ vào bó hoa hồng đỏ trên bàn làm việc của Tổ Dĩnh.
“Sài… Sài, Hmm ~~” Dị ứng với phấn hoa thật là mệt nha.
Trương biên tập và Lý biên tập liếc nhau một cái, gật đầu cùng kêu lên nói: “Chắc chắn là của Sài Trọng Sâm rồi.”
Hai vị biên tập hướng về phía Tổ Dĩnh lắc đầu, chép miệng không ngừng, bọn họ như thế mà không yêu nhau mới là lạ đó.
Lý biên tập mắng: “Nói xạo!”
Trương biên tập hừ lạnh: “Dối trá!”
Tổ Dĩnh chảy nước mắt, xoa mũi giải thích: “Chúng tôi chỉ là bạn tốt.”
Hai vị biên tập ngửa đầu, kêu thật to một tiếng, nói rõ không tin.
“Hoa hồng rất đẹp đó.” Chủ bút đi tới nâng bó hoa lên thưởng thức, Tổ Dĩnh hắt xì liên tục, chủ bút dò xét Tổ Dĩnh. “Vẫn còn hắt xì sao, cô bị dị ứng với phấn hoa à?”
“Hình như là… Hmm  ~~” Tổ Dĩnh hắt xì một cái thật lớn.
“Ai da, vậy thì bó hoa này tặng cho tôi là được rồi.” Chủ bút thổi nhè nhẹ lên những cánh hoa.
“Dừng lại.” Tổ Dĩnh đưa chân cản cô ta, ánh mắt lộ ra sát khí. “Để hoa xuống!” Muốn cướp hoa của côg sao, cũng to gan lớn mật gớm!
Chủ bút và các biên tập dò xét Tổ Dĩnh, chủ bút hỏi: “Cô và Sài tiên sinh có phải đang hẹn hò không? Gần đây thường thấy anh ấy đến đón cô mỗi lúc tan tầm.”
“Không có, thật không có.” Tổ Dĩnh dùng sức lắc đầu.
Chủ bút mắt lé dò xét Tổ Dĩnh : “Giả mù sa mưa!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ~~” Tổ Dĩnh ngẩng đầu giật mình cười, đập nhẹ vào vai chủ bút rồi cười ngọt ngào nói: “Chủ bút nói chuyện thật thú vị, rất có hài hước đó.”
Mấy biên tập viên nhìn chằm chằm Tổ Dĩnh, tay ngứa ngáy, rất muốn đập cho cô một trận.
Tổng giám lại gần, đặt một tấm thiệp lên bàn làm việc của Tổ Dĩnh. “Buổi tối tới khách sạn KK dự tiệc, ăn mừng tác phẩm mới của Khương Lục Tú được xếp hạng bán chạy nhất.”
“Khương Lục Tú sẽ không đi đâu.” Tổ Dĩnh đem thiệp trả lại cho Tổng giám. “Cô ấy không thích tham gia các bữa tiệc.” tâm trạng Khương Lục Tú đang buồn chán, chắc chắn sẽ không ra khỏi cửa
Tổng giám đem thiệp đẩy trở về. “Tôi biết cô ấy sẽ không tới, là nhà xuất bản chúng ta lén ăn mừng, coi như đền bù cho các đồng nghiệp đã mệt nhọc công sức suốt thời gian qua.”
“Tôi biết rồi, vậy còn cần đưa thiệp cho tôi làm gì? Dạo này lại còn bày đặt lễ nghĩa nữa à?” Tổ Dĩnh cười cười, lại đem thiệp đẩy qua.
Tổng giám nhìn chằm chằm cô, tâm trạng bắt đầu giống với mọi người xung quanh, thật muốn đập cho Tổ Dĩnh một trận. Gần đây Tổ Dĩnh vui vẻ cái gì chứ? Suốt ngày tám chuyện loạn cả lên, rồi thỉnh thoảng lại còn cười ngây ngô, vô sỉ nữa chứ. Chán quá đi !
Tổng giám lạnh lùng nói: “Ai nói thiệp này là cho cô? Thiệp là cho Sài Trọng Sâm.”
“Gì chứ? Chúng ta đi giao lưu hữu nghị còn lôi anh ta theo làm gì?”
“Chúng tôi muốn anh ta!” Chủ bút, Tổng giám, các biên tập toàn bộ nhìn chằm chằm Tổ Dĩnh cùng đồng thanh kêu lên.
Tổ Dĩnh ngơ ngẩn, ông trời ơi ~~ những cô gái độc thân này ham muốn suất ca đến vậy sao?
“Anh ta nhất định sẽ không tới đâu.” Tổ Dĩnh nhận lấy tấm thiệp, định bụng lát nữa sẽ tìm nơi nào đó kín đáo sẽ hủy nó đi.
“Tôi sẽ đích thân gọi điện lần nữa mời anh ta, nếu để cho tôi biết cô không mang thiệp tới mời anh ấy, cô chết chắc rồi!” Tổng giám quẳng tấm thiệp xuống đi ra ngoài.
Buổi tối ở câu lạc bộ, các biên tập viên chứng tỏ rõ trình độ trang điểm của mình: dùng tất cả mọi kĩ năng, thủ thuật để làm cho mình xinh đẹp hơn. Tất nhiên là phải xịt nước hoa, nhất định phải trang điểm, còn phải đi làm đầu, bữa tối chắc chắn sẽ không ăn, nếu mặc quần thì phải mặc quần cạp trễ, còn cổ áo đương nhiên càng thấp càng tốt, ngoài ra còn dùng áo nâng ngực cho thật quyến rũ, chân đi giày cao gót, thắt lưng thít chặt, dùng sức hít sâu, cố gắng giữ vững vẻ đẹp hoàn mỹ của cơ thể, tất cả những việc làm trên chính là để cung nghênh Sài đại soái ca tới, chuẩn bị dùng điện áp cao tầng không biết là bao nhiêu nghìn volt gợi cảm để áp điện anh ~~
 Rốt cuộc, Sài Trọng Sâm đã xuất hiện.
Các biên tập đang muốn phóng điện với anh, kết quả chỉ cần vừa nhìn thấy anh,  nhìn thấy thân hình phong độ của anh,  cùng đôi mắt quyến rũ đã đủ phóng điện chết các biên tập rồi!…Các nữ biên tập viên lúc này mạnh vì gạo, bạo vì tiền, không phải là cà lăm, chính là con mắt ngốc, nhìn Sài tác gia, thoáng chốc xấu hổ.
Hmm ~~ các cô mở to tầm mắt thưởng thức suất ca, thật không uổng công các cô tham gia, người này quả có gu thẩm mỹ rất cao. Các coo chăm chú nhìn Sài Trọng Sâm, tim đập thình thịch không cách nào kìm lại được.
Sài Trọng Sâm chỉ mặc một chiếc vest nhung đơn giản của Pháp, bên trong mặc áo sơ mi đen bằng tơ tằm, không cài ba cúc áo đầu, mở ra một khoảng lớn lồng ngực, cơ ngực như ẩn như hiện. Thấy cảnh đó, tất cả các nữ biên tập viên đều thấy nhiệt huyết sôi sao, vội vàng ôm khăn giấy bịt mũi, hận không được vùi mình trong lồng ngực ấm áp kia triền miên đêm ngày.
Anh xuất hiện, sau đó đi từng bước vững chãi, giơ tay bắt tay từng người, tràn đầy ưu nhã tự tin, khóe môi nhếch lên thành nụ cười lười biếng, đôi mắt đen thâm thúy đã tìm thấy mục tiêu.
Các biên tập xuân tình nổi lên xông lên chào hỏi Sài Trọng Sâm, nhưng mọi người bị anh nhanh chóng bỏ qua. Chưa tới năm phút, anh đã đi tới bên cạnh mục tiêu của mình ——
Mục tiêu Tiết Tổ Dĩnh, đang cùng Lý biên tập đo tửu lượng.
“Để anh giúp em.” Sài Trọng Sâm động thủ hỗ trợ.
Tổ Dĩnh cố ý không nhìn anh, thấp giọng cảnh cáo: “Đứng xa em ra một chút” Mọi người đã nghi ngờ cô hẹn hò với Sài Trọng Sâm, thế mà người này còn cố ý đứng gần nữa.
Sài Trọng Sâm cố ý ghé vào bên tai cô thì thầm: “Anh muốn hôn em quá.”
“Muốn uống rượu a? Ha ha ha ha ha, lập tức rót cho anh một chén ~~” Tổ Dĩnh giẫm lên chân anh.
“Sài tiên sinh, đã lâu rồi không thấy anh ra tác phẩm mới, tiến độ như thế nào a? Có thể tiết lộ một chút được không?” Trương biên tập bước tới đây lấy lòng, cô sôi nổi giả bộ đáng yêu, bộ đồ bó sát trên người càng làm tôn rõ những đường cong cơ thể cô.
Tổ Dĩnh cảm thấy đau đau mắt, chớp mắt vài cái, cúi đầu chăm chú vào chai Kê Vĩ Tửu bằng thủy tinh trong suốt.
“Cho anh chén nữa, rượu này khá là ngon.” Sài Trọng Sâm quay qua nói với Tổ Dĩnh, bơ luôn câu hỏi của biên tập họ Trương.
“Người ta đang hỏi sách của anh kìa.” Tổ Dĩnh cắn răng nhắc nhở anh.
“Anh muốn cho thêm nhiều Vodka một chút.” tay phải Sài Trọng Sâm ôm vai cô, tay trái nắm chặt tay cô đang pha Kê Vĩ Tửu, cùng cô pha trộn rượu.
“Em có thể tự làm được.” Tổ Dĩnh cắn răng.
“Không sao, để anh giúp em.” Anh nói nhỏ vào tai cô.
Trương biên tập và Lý biên tập nhìn bọn họ chằm chằm, rồi cùng nhất trí đồng thanh hỏi ——
“Hai người đang hẹn hò phải không?”
“Có phải đã yêu nhau rồi không?”
“Ha ha, nói nhăng nói cuội gì đó?” Tổ Dĩnh đưa cho Sài Trọng Sâm một chén rượu, rồi tránh một bước xa anh. Cô nắm tay hai vị biên tập, kéo các cô đi nghe đồng nghiệp ca hát.
Sài Trọng Sâm thật là lợi hại, đứng ở bên quầy bar có vài phút, mấy vị biên tập cùng các em phụ tá trẻ tuổi đã nhanh chóng vây quanh anh.
“Dạo này Sài tiên sinh đang bận chuyện gì hay sao?”
“Không có gì.” Sài Trọng Sâm trả lời cho có lệ, ánh mắt đuổi theo Tổ Dĩnh.
“Mấy hôm trước anh gửi cơ nước quang tới nhà xuất bản, vậy cách nuôi thế nào vậy a?”
“Tùy tiện nuôi.” Hắn nhìn Tổ Dĩnh, ở trong lòng thầm khen! Thật xinh đẹp, dù nhìn ở góc độ nào cũng thấy gần đây rất xinh.
“Chiếc áo vest của anh rất đặc biệt, là do nhà thiết kế của Nhật đặc biệt thiết kế hay sao?”
Sài Trọng Sâm quyết định đi, lùng bắt Tổ Dĩnh, bỏ lại một bầy phụ nữ ngưỡng mộ anh ở sau lưng.
Lúc này, ánh đèn sân khấu đột nhiên tập trung trên người Sài Trọng Sâm, trên bục là Tổng giám đại nhân đã uống say khướt, nắm Microphone rống lên: “Bây giờ xin cho một tràng pháo tay hoan nghênh Sài tiên sinh lên sân khấu ca hát ~~ “
YES! Quần chúng hoan hô vổ tay.
Phì~~ Tổ Dĩnh cười, có nghe lầm hay không? Bảo Sài Trọng Sâm hát á? Anh nghe Beethoven, Tiêu bang nữa, sao anh có thể hát được chứ?
Sài Trọng Sâm bị đẩy lên sân khấu, Tổ Dĩnh cùng với một biên tập khác nhìn về phía anh. Tổ Dĩnh cười vui vẻ nhất, thậm chí cô còn nháy mắt khiêu khích với Sài Trọng Sâm đang ở trên sân khấu, giống như đang nói “Ai kêu anh tới, lần sau thì chừa nha” !
“Sài tiên sinh muốn hát bài gì nhỉ?” Tổng giám cầm mic lên, dáng vẻ say rượu vừa nãy biến mất tiêu từ lúc nào.
“Tôi không biết hát.” Sài Trọng Sâm đẩy mic ra.
Tổ Dĩnh cười trộm.
Tổng giám đưa mic lần nữa. “Muốn hát gì cũng được, cùng mọi người vui vẻ đi, không cần câu nệ, khách sáo gì hết.”
“Ai khách sáo với cô vậy?” Sài Trọng Sâm dò xét Tổng giám.
Rất tốt, cái này mới lạnh lùng làm sao? Không khí hiện trường lâm vào tình trạng lung túng, quỉ dị.
Tổng giám bị hỏi đểu còn ha hả cười, say thì cần quan tâm gì chứ.
Tổ Dĩnh và các biên tập viên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, các cô bắt đầu cá cược, vì mặt mũi của nhà xuất bản, số người thua phải kéo quản lý đi xuống.
“Một bài là được rồi…” Tổng giám vỗ bả vai Sài Trọng Sâm lần nữa, tiếp tục lần nữa!
Rất đau đó, Sài Trọng Sâm đẩy mic ra. “Tôi thật sự không biết hát.”
“Tốt, tốt nha, được rồi ~~” Tổng giám vẫn cứ ngu ngơ nhét mic.
“Tôi không biết.”
“Làm sao có thể? Không nên khách sáo nữa, ha ha ha.”
“Tôi nói không được.”
“Cho xin chút mặt mũi nha, tôi là Tổng giám mà, tất cả mọi người đang nhìn tôi đó…” Tổng giám ha hả cười, quả nhiên kẻ say là kẻ có gan lớn, mặt mũi coi là gì! Chính là muốn ép Sài Trọng Sâm tức giận đến mức muốn mắng chửi người ta là được rồi.
“Không.” Sài Trọng Sâm thứ n lần đẩy mic ra.
“Tốt.”
“Không được, tôi sẽ không, nếu không…”
Nếu không cái gì? Các biên tập ngưng thần nghe Sài Trọng Sâm nói chuyện.
Sài Trọng Sâm nhận mic, quay đầu hỏi ban nhạc: “Nếu không… Có thể đàn bài『 giới hạn tình yêu 』không?”
Một đám biên tập ngã nhào, hóa ra là muốn nam nữ song ca sao? Ban nhạc ngây ngẩn cả người, Tổng giám say khướt dùng sức vỗ tay.
“Tốt cũng ~~ tốt cũng…” Tổng giám say rượu cứ thích giả điên? Không muốn giữ thể diện sao? Thật là chẳng đáng yêu chút nào. Trên mặt đất một nhóm các biên tập lúc nãy ngã xuống giờ lại lồm cồm bò dạy, phủi bụi trên người thảo luận sôi nổi ——
“Thật không thể tin được!”
“Sài Trọng Sâm muốn hát song ca?”
“Giới hạn tình yêu ư?”
“Bài đó là vừa hát vừa nhảy đúng không?”
“Nam nữ song ca, ai sẽ hát cùng anh ấy?”
Âm nhạc nổi lên, đáp án công bố, Sài Trọng Sâm cầm mic, nhìn dưới sân khấu, cố ý nói to vào mic: “Tổ Dĩnh? Tổ Dĩnh! Tổ Dĩnh ~~ “
Shit! Biết ngay mà!
Tiết Tổ Dĩnh bò lổm ngổm trên mặt đất, đang chuẩn bị bò ra cửa, chủ bút dẫm lên chân cô, hét về phía sân khấu: “Tổ Dĩnh ở chỗ này!”
Sài Trọng Sâm nhếch miệng cười nói: “Mau kéo tới đây song ca nào.”
“Tốt cũng ~~” Tổng giám đại nhân hoan hô.
Ông trời ơi, thật can đảm a, dám hãm hại mình! Tổ Dĩnh khóc không ra nước mắt, bị kéo lên đài sân khấu, đứng bên cạnh Sài Trọng Sâm.
“Vỗ tay! Vỗ tay! Mọi người vỗ tay!” Tổng giám u a u a kêu loạn, mọi người chảy mồ hôi biết điều vỗ tay bôm bốp.
Bây giờ sẽ thế nào đây? Nếu tổng giám tiếp tục High quá, rất có thể sẽ xông lên giúp Sài tác gia nhảy. Cho dù công việc có bị áp lực nặng nề thế nào cũng không thể như thế chứ? Các biên tập viên lúng túng nhìn Tổng giám nổi điên.
Những tiếng cười vui vẻ cùng ánh đèn trên quả cầu lấp lánh, mọi người xôn xao gọi, hướng về phía trên sân khấu huýt gió, huýt sáo.
Tổng giám đưa mic cho Tổ Dĩnh, Tổ Dĩnh nhìn chằm chằm Sài Trọng Sâm, anh giảo hoạt đá lông nheo với cô. Tổ Dĩnh cầm mic, kiên trì hát, may là bài này cô cũng hơi hơi thuộc một tẹo.
Tổ Dĩnh liếc Sài Trọng Sâm, hát : “Làm sao có thể nói hết nỗi lòng của em cho anh biết? Suy nghĩ của em, sao lại kém tới vậy, cứ gặp anh là em lại không thể nói lên lời, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ~~ “
“Mọi người nhảy đi, mau, cùng nhau nhảy ~~” quả nhiên! Tổng giám đi theo tiết tấu bắt đầu nhảy nhót, dưới sàn nhảy các biên tập không thể làm gì khác hơn là rưng rưng cùng nhau nhảy. Sống trong giang hồ, thân thể cũng khó lòng tự định đoạt a…
Sài Trọng Sâm cầm tay Tổ Dĩnh, Tổ Dĩnh muốn rút ra tay, nhưng tiếc là tên kia nắm rất chặt, không có cách nào rút tay ra được.
Anh hát liên khúc: “Rất muốn nói cho em biết suy nghĩ trong lòng anh, muốn nói cho em biết mỗi ngày anh đều nghĩ về em, tâm tình như gió xuân phơi phới, không thể làm gì khác hơn là viết nên bản tình ca này, ~~ “
“Hay quá ~~” Tổng giám la lên.
Tổ Dĩnh và Sài Trọng Sâm song ca: “A ~~ những lá thư mới có thể diễn tả hết tình yêu của đôi ta.”
“Sự điềm đạm của anh ~~ “
“Phong thái của em ~~” anh ôm em cô.
“Khiến cho anh/em rơi xuống đáy sâu của biển tình ~~” hai người hợp ca.
“Tôi cũng muốn hát ~~” Tổng giám vạch đám đông leo lên, chẳng biết từ lúc nào đã chiếm lấy một chiếc mic. “! Mọi người cùng nhau hát, u a ~~” Tổng giám ra lệnh cho các biên tập ở dưới: “Nhảy đi! Mau nhảy đi!”
Mọi người méo mặt, bắt đầu lắc đầu vặn eo giả bộ hưng phấn, đi theo Tổng giám cùng nhau u a u a giống như muốn dọa trẻ con.
Tuy rằng là cưỡng ép, nhưng quả thật Tổng giám đã khơi dậy bầu không khí náo nhiệt, lợi hại a! Nhảy múa dồn dập, đến mức nhiều người cảm thấy bắt đầu hoa mắt chóng mặt, gục trên mặt đất muốn nôn ra mọi thứ.
Lúc này mọi người bất kể trên dưới, cùng nhau hát loạn lên bài hát tình yêu, ban nhạc cũng hưởng ứng nhiệt tình, trống đánh dập dình, tiếng đàn tiếng hát hòa vào nhau.
Tổ Dĩnh nhảy rất hăng hái, cô vaf Sài Trọng Sâm nhảy loạn. Hai người vừa nhảy vừa hát, chọc cho mọi người cười ha hả.
Mọi người nhìn hai người bọn họ nhảy loạn xạ, liền cùng nhau nháy mắt, cấu kết làm bậy, cười gian xảo. Sài Trọng Sâm sửa lời bài hát thành một câu ngồ ngộ khiến Tổ Dĩnh cười đến đau cả bụng, cô cũng đâu có thuộc hết lời bài hát.
Lúc kết thúc, Sài Trọng Sâm ôm lấy Tổ Dĩnh tung lên cao làm cho cô hoảng hốt kêu ầm lên nhưng anh đã vững vàng đón được cô.
Mọi người ồ lên ngạc nhiên, nhìn Sài Trọng Sâm bằng ánh mắt kính nể, Tổ Dĩnh dù rất tức giận vì cơn hoảng hốt vừa rồi nhưng nhìn thấy vẻ mặt khôi hài của Sài Trọng Sâm lại phì cười, cùng anh náo loạn, chọc cười mọi người.
Trải qua buổi tối nay Sài – Tiết cùng hợp lực khôi hài, không ai tin rằng bọn họ không yêu nhau. Hai người này ca hát ăn ý như vậy, lúc nhảy cũng phối hợp rất tốt. Làm hoạt náo viên cũng rất tuyệt, căn bản là giống như một đôi trời sinh vậy.
Chỉ cần nhìn thấy Sài Trọng Sâm nhìn Tổ Dĩnh nở nụ cười, ai cũng hiểu ——
Người đàn ông này đã phát điên vì Tổ Dĩnh rồi!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui