Ngày hôm sau, lúc Chương Tiểu Vũ ở trong lòng ngực Tô Hằng thức dậy, cả người cô giống như bị xe nghiền nát vậy.
Ở ngón áp út của tay trái đeo nhẫn mà đêm qua Tô Hằng đeo cho cô, trong lòng Chương Tiểu Vũ nghĩ, lúc này chính mình đã thật sự trở thành người phụ nữ của anh rồi.
"Em suy nghĩ cái gì đấy?"
Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình mới suy nghĩ, trong lòng Chương Tiểu Vũ lại cảm thấy ngượng ngùng.
Vội vàng cười cười để che lấp: "Em suy nghĩ, hôm nay anh có đi làm không."
"Công việc vẫn phải làm chứ"
"Nhưng mà," Chương Tiểu Vũ muốn ngăn cản, nhưng lại không biết tìm lấy cớ nào.
Sau khi nhìn thấy Tô Hằng hiện ra một đôi con ngươi kiên định, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Tô Hằng.
Trên tầng 8 của tập đoàn Thiên Vũ, Chương Tiểu Vũ được Tô Dự che ở cửa thang máy, "Tiểu Vũ, anh có một việc, muốn cùng em giải thích."
Dùng đầu ngón chân thôi cô cũng biết Tô Dự muốn giải thích chuyện gì.
Chỉ là, những chuyện này, không lẽ giải thích rồi thì có thể làm như không có phát sinh qua sao?
Huống chi, hiện tại, cô cũng không cần phải nghe Tô Dự giải thích cái gì cả.
Chương Tiểu Vũ nhấc chân muốn đi, nhưng cô lại bị Tô Dự giữ chặt cánh tay, dụ hoặc nói: "Tiểu Vũ, em không muốn biết năm đó chuyện chúng ta chia tay, em có biết Tô Hằng là người có liên quan đến lớn nhất không?
Chương Tiểu Vũ hơi sửng sốt một chút, nhưng khi phục hồi lại tinh thần, cô đã bị Tô Dự đưa tới sân thượng tầng cao nhất của tòa nhà.
" Nói đến người anh trai tiện nghi này của anh, năm đó, chuyện anh ngoại tình, chính là một tay anh ta làm ra đấy.
"
" Anh trai tiện nghi ".
Đột nhiên Chương Tiểu Vũ nhớ tới đêm qua Tô Hằng cùng cô nói.
Thì ra, Tô Hằng vốn là một đứa con trai thất lạc ở bên ngoài nhiều năm của gia đình nhà họ Tô.
Năm đó, ở tại ngõ hẹp cùng cô, chính là hổ lạc Bình Dương.
Cho dù chuyện có là như thế này đi nữa, thì làm em trai của Tô Hằng, Tô Dự cũng không nên nói anh trai của mình như vậy.
" Anh làm sao có thể nói anh minh như vậy được? "
" Em bảo vệ anh ta sao? "Tô Dự cười tà ác, âm trầm nói:" Em cho rằng anh ta vì cái gì bị đưa ra nước ngoài tận mười năm chứ? Còn không phải là bởi vì mẹ của anh ta ở làm bậy bên ngoài rồi mới sinh ra đứa con hoang! "
" Đủ rồi! "
Chương Tiểu Vũ nhịn không được nên đã đánh Tô Dự một cái tát lên khuôn mặt đẹp trai ấy, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy đau lòng Tô Hằng.
Đêm qua anh chỉ cùng cô nói mình bị bắt phải xuất ngoại, đến nỗi như thế nào bị bắt, anh không có nói, cô cũng không hỏi.
Không thể tưởng tượng được, thế nhưng, thế nhưng nguyên nhân lại là như vậy.
" Vì cái gì mà em kích động đến như vậy? Hay là, em làm bạn gái giả của anh ta, làm nghiện rồi phải không? "Mặt Tô Dự đột nhiên dữ tợn đến khó coi, đẩy Chương Tiểu Vũ dựa đến lan can sân thượng, hung tợn nói:" Anh vì cái gì mà không thể nói? Năm đó hắn ta rõ ràng đang ở nước Mỹ, không biết vì sao lại muốn phá hư em với anh, nhân lúc anh không đề phòng phái người rót thuốc cho anh, làm anh cùng Vương viện xảy ra quan hệ, trong tình trạng anh không biết gì.
Còn nặc danh mang ảnh chụp đó gửi đến trong tay của em, em cảm thấy, anh có thể không hận hắn ta tới tận xương tủy sao? "
Vết sẹo ngày xưa bị bóc mở, lại tăng thêm không thể hiểu được một phần ủy khuất.
Chương Tiểu Vũ trong đầu trống rỗng," Em không đáng, Em không đáng để anh phải vì em, mà cùng anh trai anh trở mặt thành thù.
"
" Không, em đáng giá.
"
Tô Dự giọng nói đột nhiên gian ôn nhu xuống dưới, Chương Tiểu Vũ một trận kinh hãi trong lòng, sau đó, liền nhìn thấy một bộ tây trang màu đen của Tô Hằng.
" Buông cô ấy ra! "
Tô Dự quay đầu, gắt gao nhìn Tô Hằng, nhẹ nhàng cười nói:" Tô Hằng, anh hao hết tâm tư mà đoạt công ty tôi, mà nay lại muốn cướp người phụ nữ của tôi, anh cảm thấy, trên đời này thực sự có chuyện thuận lợi như vậy sao? "
" Cậu rốt cuộc muốn thế nào? Nếu cậu muốn công ty, tôi có thể đem nó còn cho cậu, chỉ cần cậu thả Tiểu Vũ ra.
"
" Thật đúng là si tình! Nhưng là, tôi lại không nghĩ muốn công ty.
"Sau khi Tô Dự nói xong, liền ôm Chương Tiểu Vũ cùng nhau nhảy xuống sân thượng.
Tô Hằng, tôi mắc phải bệnh nan y, muốn công ty có ích lợi gì? Bằng không đem theo Tiểu Vũ, cùng nhau xuống địa ngục.
" Tiểu Vũ! "
Tô Hằng hoảng sợ nhào tới chỗ lan can của sân thượng, hai mắt nhắm chặt thật lâu, không dám mở ra.
Anh thật sự sợ, sợ vừa mở mắt, sẽ thấy Tiểu Vũ nằm ở dưới đó, thịt nát xương tan.
" Tô Hằng.
"Chương Tiểu Vũ đau lòng mà ôm lấy thân mình đang run rẩy của Tô Hằng, gương mặt dán ở phía sau lưng anh ôn nhu nói:" Tô Hằng, em không có chuyện gì, không tin anh xoay người lại nhìn xem.
"
Chính là lại ở lúc Chương Tiểu Vũ ôm lấy anh thân mình cứng còng thân mình, một tí cũng không dám nhúc nhích.
Anh sợ đây chỉ là ảo giác, vừa nhúc nhích, Chương Tiểu Vũ giống màu trắng bọt biển sẽ biến mất không thấy.
Không có biện pháp, Chương Tiểu Vũ chỉ có thể buông lỏng tay ôm Tô Hằng, đi đến trước mặt Tô Hằng, nhón chân hôn lên cánh môi Tô Hằng lẩm bẩm nói:" Em không nỡ rời xa anh."
The end.