Theo Đuổi Lại Vợ FULL


Các ngón tay của cô rất mảnh mai và tinh tế, do dạo gần đây gầy đi không ít nên chiếc nhẫn cưới kim cương trên tay đã rộng ra nhiều, cô phải lấy băng dính quấn quanh cho khỏi rơi.

Nhưng bây giờ những miếng băng dính ở trên chiếc nhẫn không được dính chặt thế nên chiếc nhẫn ở ngón tay áp út từ từ rơi xuống ngay cạnh đôi giày của một vị bác sĩ ở dưới sàn.

Ánh sáng từ viên kim cương lóe lên lấp lánh.
Lý Mạn Trương cúi người nhặt chiếc nhẫn lên, sau đó đưa tới cho Trương Uyển Giao: “Chiếc nhẫn này là của cô à?”
Giọng nói của người phụ nữ rất nhẹ nhàng và êm tai nhưng lọt vào tai Trương Uyển Giao thì lại như âm thanh của ma quỷ.
Trương Uyển Giao nhìn Lý Mạn Trương, trên mặt cô ta mang theo ý cười nhàn nhạt giống như một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Mà mùi nước hoa trên người cô ta lại quanh quẩn xung quanh mũi của Trương Uyển Giao.

Chỉ nghe thấy vùng bụng dưới đang cuộn trào, cô cảm thấy rất buồn nôn.
Thực sự là cô rất ghét mùi nước hoa này.
“Cảm ơn.” Trương Uyển Giao hít sâu một hơi rồi nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Lý Mạn Trương, thản nhiên đeo vào ngón áp út: “Chồng tôi nói chiếc nhẫn này rất đắt tiền, nếu tôi đánh mất thì cũng không được hay cho lắm.”
Nụ cười trên mặt của Lý Mạn Trương ngưng trệ mất hai giây, cô ta liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Trương Uyển Giao rồi nói: “Quả thực rất hâm mộ cô, nhẫn cưới rất đẹp nhưng mà hình như hơi rộng, không vừa tay thì phải.”
Trương Uyển Giao nói: “Không vừa tay cũng không sao, chỉ cần dùng băng dính dính lại là được, miễn là đồ của tôi.”
Chưa đầy một phút đồng hồ nói chuyện với nhau, cuối cùng Lý Mạn Trương đã bị đánh bại.
Trương Uyển Giao không nghĩ ra chuyện gì để nói với Lý Mạn Trương nên lập tức xoay người rời đi nhưng mà Lý Mạn Trương vẫn đứng đơ ở đó, nhìn theo bóng lưng Trương Uyển Giao tiến vào phòng bệnh, hai tay đặt trên túi xách siết chặt lại.
Cô ta trở về đây không chỉ là vì chuyện gia đình mà vì Hoàng Lập Thành nhiều hơn.
Lúc đầu bởi vì sự chênh lệch với Hoàng Lập Thành quá lớn nên cô ta đành phải rời khỏi đất nước để gỡ bỏ vướng mắc trong lòng, không ngờ cố gắng đến lúc cảm thấy bản thân xứng với Hoàng Lập Thành rồi thì anh cũng đã kết hôn.
Cô ta cũng có điều tra qua Trương Uyển Giao, rất xinh đẹp, xuất thân cũng tốt, rất phù hợp với Hoàng Lập Thành nhưng mà nghe nói cô lại không cam lòng lấy Hoàng Lập Thành.
Sau khi thăm dò được tính tình của Trương Uyển Giao, Lý Mạn Trương đã mượn chuyện gia đình để hẹn gặp Hoàng Lập Thành.

Sau đó cố ý xịt nước hoa nặng mùi để bám được vào quần áo anh, không ngờ tới Trương Uyển Giao vẫn có thể chịu đựng không điều tra cô ta, cũng không tìm tới cô ta.
Ngoài xuất thân ra, cô ta có gì kém hơn so với Trương Uyển Giao chứ?
“Bác sĩ Lý, tại sao cô lại ở đây?” Bả vai Lý Mạn Trương đột nhiên bị một người phía sau lưng vỗ vào.
Lý Mạn Trương hoàn hồn lại, cười nói với vị bác sĩ kia: “Tôi vừa mới kiểm tra phòng bệnh xong, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của bệnh nhân, anh đến kiểm tra phòng bệnh sao?”
“Đúng rồi.”
“Vậy thì tôi không quấy rầy anh nữa.”
Lý Mạn Trương thuận miệng nói đôi ba câu với đồng nghiệp nhưng khi cô ta vừa muốn rời đi thì lại phát hiện vị bác sĩ kia vào phòng khám bệnh của Trương Uyển Giao.

Nếu cô ta nhớ không nhầm thì bác sĩ Chu là bác sĩ chuyên điều trị bệnh bạch cầu đúng không?
Bốn ngày sau, Hoàng Lập Thành từ Singapore trở về.
Anh không biết được hôm nay Trương Uyển Giao xuất viện, lúc anh trên đường trở về nhà thì cô cũng đang trên đường trở về nhà.
Trợ lý Lưu tới sân bay đón Hoàng Lập Thành, cậu ta cất hành lý vào cốp xe rồi quay lên ghế lái thì nhìn thấy Hoàng Lập Thành đang lấy bút ra để ký lên mấy văn kiện: “tổng giám đốc Thành, chúng ta tới công ty sao?”
Hoàng Lập Thành đi công tác mấy ngày, việc của công ty còn đang chất đống chờ anh.

Đáng ra anh nên đến công ty nhưng lại nghĩ tới sắc mặt trắng bệch của Trương Uyển Giao lúc trước thì lập tức thay đổi kế hoạch: “Tôi hơi mệt, về nhà trước đi.”
“Vâng ạ, tổng giám đốc Thành.”
Sau một lúc bận rộn, hai mắt của Hoàng Lập Thành hơi mỏi mệt, anh rút điện thoại từ trong túi ra nhìn một cái.
Mấy ngày nay anh bị chuyện của mấy lô hàng kia làm cho sứt đầu mẻ trán, anh đã dành những lúc có thời gian rảnh để gọi điện cho Trương Uyển Giao nhưng không có ai bắt máy.

Có điều Dì Bảy đã nói không có vấn đề gì nên anh mới yên tâm.
Nhưng mà anh cũng không ngờ Trương Uyển Giao sẽ không gọi lại cho anh bất kỳ một cuộc nào.

Trong lòng anh hơi hoảng loạn.
Lúc ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy lọ nước hoa ở trên xe, nghĩ tới chuyện mấy ngày trước bàn xong công chuyện rồi tiễn Lý Mạn Trương về.

Lúc đến gần Trương Uyển Giao, cô bịt mồm bịt mũi ghét bỏ, khuôn mặt đầy vẻ khinh thường.
Người đàn ông nheo mắt lại, hạ giọng hỏi trợ lý Lưu: “Lúc trước cậu đi theo tôi có ngửi thấy mùi nước hoa không?”
“Hả?” Trợ lý Lưu ấp a ấp úng, do dự liếc mắt nhìn Hoàng Lập Thành một cái.
Hoàng Lập Thành hạ giọng xuống thấp thêm một chút nữa: “Ăn ngay nói thẳng.”nghĩ gì, vì thế bèn nhanh nhảu nói thêm: “Không phải nghe nói phó tổng giám đốc Lâm thích nước hoa Zumalong sao, đã đổi nước hoa rồi à?” Chỉ trong thoáng chốc, sắc mặt của Hoàng Lập Thành đã trở nên ảm đạm như nước.
Không ngờ nước hoa có thể bám mùi lâu như thế, trợ lý Lưu đã ngửi được mấy lần, huống chi là Trương Uyển Giao.
Chẳng lẽ Lý Mạn Trương cố ý sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận