Lúc chín tuổi Tăng Tĩnh Ngữ đã đi theo mẹ đến sống ở miền nam, ba cô khi đó rất lâu mới về nhà một lần, ngày cô mong đợi nhất mỗi tuần chính là ngày Chủ nhật, bởi vì ngày đó ba nhất điện sẽ gọi điện thoại về nhà, đương nhiên là trừ một số trường hợp ba cô phải đi làm nhiệm vụ.
Cô sẽ vô cùng vui vẻ giống như con chim sơn ca, líu lo không ngừng, kể cho ba nghe tuần lễ này học cái gì, có những chuyện vui mừng nào, hay quen biết bao nhiêu bạn mới. Mỗi lần ba cô chỉ là im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng khen cô mấy câu, không tiếc lời khen ngợi cô "Tĩnh Ngữ thật biết nghe lời, Tĩnh Ngữ thật là giỏi."
Vậy mà những ngày tràn đầy mong đợi như thế không kéo dài được bao lâu, lúc cô chín tuổi, đột nhiên mẹ nói ly hôn với ba. Cô còn nhớ rõ ngày đó ba mẹ cãi nhau rất ầm ĩ, mặt ba rất dữ tợn, giống như sư tử đang nổi điên, tức giận nhưng rất khổ sở, trong đôi mắt đầy tia máu chứa một tầng hơi nước trong sáng thuần khiết.
Ba nói: "Anh không thể nào đồng ý ly hôn, em như thế là phạm pháp, phải lên tòa án quân sự." Câu nói sau cùng, tựa như rống lên.
Trong phòng khách, một tay của ba nắm chặt cổ tay của mẹ, một tay nắm chặt thành quyền, giống như ngay lập tức có thể ẹ một quyền, lại giống như một con dã thú tuyệt vọng sau khi nổi trận lôi đình.
Mắt mẹ trợn tròn, tràn đầy oán hận nhìn ba, lại mang theo sự dứt khoát cùng đau thương, khổ sổ "Em biết rõ đây là phạm pháp, nhưng anh có nghĩ tới em hay không. Em vừa tốt nghiệp đại học gả cho anh, từ khi tốt nghiệp đại học năm hai mươi hai tuổi gả cho anh đến nay đã ba mươi hai tuổi, toàn bộ mười năm, thời gian anh ở đây, ở trong cái gia đình cộng lại cũng chưa tới nửa năm, thời điểm Tĩnh Ngữ sinh ra anh ở đâu, lúc em ngã bệnh nằm viện anh ở đâu, lúc mẹ con em cần anh nhất, anh ở đâu. Em biết rõ anh rất vĩ đại, vì nhân dân, vì quốc gia đóng tại biên cương, hoặc ở địa phương gian khổ hơn, anh là chiến sĩ, anh là anh hùng, nhưng mà, anh vĩnh viễn đều không phải là một người chồng người cha đạt tiêu chuẩn. Mà người em cần chỉ là một người chồng, không phải một vị anh hùng."
Tăng Tĩnh Ngữ lúc ấy còn rất nhỏ, cũng không hiểu thế nào mới là một người chồng người cha đủ tiêu chuẩn, cô chỉ nhìn thấy mặt ba vốn dữ tợn từ từ xuất hiện đau thương, tay đang nắm chặt mẹ cũng dần dần buông ra, cả người hồn phách không biết đang ở chỗ nào, giống như trong lúc bất chợt đã già đi mấy chục tuổi, hồi lâu mới chán chường ngồi lên ghế sa lon, hai chân giang rộng ra, cùi chỏ chống trên đầu gối, ôm đầu, phiền não vò đầu, rất lâu sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói như van xin:
"Em theo anh vào quân đội được không, chúng ta làm lại từ đầu, coi như không nhìn mặt mũi của anh, em cũng nên nghĩ choTĩnh Ngữ, con nó mới chín tuổi thôi."
"Ha ha" mẹ cười khổ một tiếng giống như đang tự giễu, đưa tay lau nước mắt trên khóe mi “Hiện tại quá muộn rồi, em đã yêu người khác, chúng ta không ly hôn cuối cùng cũng sẽ trở thành một cặp vợ chồng bất hoà, sau đó ngày nào cũng gây gổ, thay vì tới lúc đó oán hận lẫn nhau không bằng hiện tại buông tay, ít nhất, cả đời em sẽ cảm kích anh. Em vì cái nhà này nhiều năm qua cố gắng giữ gìn, cố gắng vun đắp, cũng trả giá bằng tuổi xuân của mình, van cầu anh, để cho em đi đi. Về phần Tĩnh Ngữ, em tin anh sẽ chăm sóc tốt cho con bé."
Đó là lần đầu tiên Tăng Tĩnh Ngữ thấy ba khóc, ông khóc như một đứa bé, đem mẹ ôm vào trong ngực thật chặt, giống như ôm bảo vật quý nhất trên thế giới. Cô len lén tránh trong khe cửa khóc theo ba mẹ, cô biết ly hôn là như thế nào, bạn ngồi cùng bàn với cô chính là đứa bé có cha mẹ đã ly hôn, nghe nói ba bạn ấy lại cưới một người mẹ mới, mới mẹ sinh một đứa em trai, sau lại ba bạn ấy chỉ thích em trai, không bao giờ nữa yêu thương bạn ấy nữa.
Cô càng nghĩ càng sợ, chợt đẩy cửa ra chạy lên khàn giọng kiệt lực kêu khóc "Con không cho phép các ba mẹ ly hôn, con không đồng ý, con không đồng ý."
Nhưng cô không đồng ý thì thế nào, mẹ đã quyết ý rồi, bởi vậy cô ầm ĩ thế nào cũng vô ích. Cuối cùng, mẹ của cô đi theo người khác xuất ngoại, thời gian trôi qua cũng vài chục năm, cô không có gặp lại mẹ mình.
Chuyện cũ giống như phim đen trắng kéo qua trong đầu, trong lúc bất chợt Tăng Tĩnh Ngữ cảm thấy rất mê man, cũng đều là mẹ, tại sao mẹ Thiệu Tuấn có thể vì gia đình mà dãi nắng dầm sương đi ra ngoài bán hàng, vì con trai có thể chịu đựng mọi thứ, mà mẹ của cô, cho dù cô gào khóc đập phá mọi thứ trong nhà, cũng kiên quyết muốn ly hôn, cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý đến những nỗi đau mà cô phải chịu.
Cô bắt đầu hâm mộ Thiệu Tuấn, ít nhất, Thiệu Tuấn có một người mẹ rất thương anh.
Kể từ khi cha mẹ ly hôn, cô cũng rất ít nhớ tới mẹ cô, đặc biệt là mấy năm nay, giống như bây giờ cũng không có nghĩ tới. Trong lòng của cô vẫn tràn đầy oán hận đối với ba mẹ, hận mẹ dứt khoát, tuyệt tình, hận bà rời khỏi cô, hận ba quan tâm sự nghiệp quá mức, cho dù khi mẹ của cô bệnh nặng nằm viện cũng chưa từng trở về xem qua một cái, chờ đến khi mẹ muốn ly hôn mới biết hối hận.
Cho nên, đời này cô sợ nhất chính là hối hận. Có lẽ việc cô đuổi theo Thiệu Tuấn sẽ rất khó khăn, thậm chí sẽ gặp phải rất nhiều ngăn cấm, nhưng, không theo đuổi thì làm sao biết được kết quả, hơn nữa, cho dù không có kết quả thì sao, ít nhất cô đã nỗ lực hết mình, như vậy sau này cô sẽ không hối hận.
Tại sao lại đột nhiên lại nghĩ tới mấy chuyện thế này chứ? Tăng Tĩnh Ngữ hít mũi mạnh một cái, trong lòng khinh bỉ nhìn chính mình một lần, phiền não đem điện thoại di động cất vào trong túi quần, thân thể vẫn duy trì tư thế như cũ, đầu dựa vào viền cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, chỉ là so với lúc trước mờ mịt thì giờ phút này trong lòng rõ ràng hơn rất nhiều, xem ra muốn theo đuổi Thiệu Tuấn, cô phải kéo mẹ Thiệu Tuấn về phía mình trước mới được.
Vậy mà, đang lúc cô còn muốn tiếp tục im lặng tiếp tục nghĩ cách lôi kéo mẹ Thiệu, thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng Trịnh Hòa Ninh chửi rủa la ó: "Cậu còn chưa tắt đèn đi ngủ nữa à, động kinh sao, cẩn thận, coi chừng quản lý phạt cậu đấy."
Tăng Tĩnh Ngữ bị cô lôi kéo, hậm hực đi đóng cửa đi trở về túc xá, lúc này Trịnh Hòa Ninh đang bò lên giường, mắt Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên lóe lên, vung cánh tay lên, liền hướng tới mông Trịnh Hòa Ninh đánh ‘bốp’ một phát thật mạnh, rồi sau đó chạy cách xa một đoạn chống hông cười to. Từ trước tới nay cô vẫn biết cái kiểu đa sầu đa cảm tốn calo này không thích hợp với con người, quả nhiên mà!!! Chỉ có cười thật to mới tương đối phù hợp bản thân mình, chính là con người lạc quan.