Theo Đuổi Lính Đặc Biệt


Tăng Tĩnh Ngữ không ngờ ba cô sẽ đáp ứng nhanh như vậy, từ lúc cô đưa ra yêu cầu đến chính thức đòi tới bộ đội đặc chủng ở thành phố Z, tổng cộng mới có hai ngày mà thôi.
Thật ra thì cô không biết, ba cô đã có dự định tới thành phố Z để thị sát, mang cô theo chỉ là thuận tiện mà thôi. Vì vậy, vừa tới thành phố Z thì Tăng Trường Quân đã bận rộn công việc thị sát, Tăng Tĩnh Ngữ nghiễm nhiên bị ba cô quăng đến ngoài chín tầng mây.
Cô vốn muốn tự mình ngồi xe đi là được rồi, nhưng sau khi nghe ngóng mới biết bộ đội đặc biệt canh phòng nghiêm ngặt, chỉ có xe bộ đội mới có thể tiến vào, cô căn bản không thể vào được.
Ở sở bộ đội được chiêu đãi liên tiếp ba ngày, Tăng Tĩnh Ngữ rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.
"Ba, ba lúc nào cũng đi sớm về trễ như vậy lúc nào mới thực hiện lời hứa của mình, con đã đợi ba ngày rồi đó." Hơn chín giờ tối thì Tăng Tĩnh Ngữ rốt cuộc cũng nhìn thấy ba cô - thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Tăng Trường Quân cởi quân phục ra, tiện tay kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, trên mặt cương nghị đầy vẻ mệt mỏi, mắt híp lại, thỉnh thoảng giơ tay lên xoa bóp trán, "Sớm thôi, sáng sớm ngày mai ba mang con đi."
"Ba" Tăng Tĩnh Ngữ yên lặng đứng ở bên cạnh, trong lòng hơi áy náy, đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt ba mệt mỏi như vậy, ba của cô rất tận tâm với sự nghiệp, đặc biệt là sau khi mẹ cô đi càng thêm rõ ràng, có lúc thậm chí cô cảm thấy ba cô giống như một vị vua đang trên triều nghị sự, vốn chỉ nghĩ chuyện ba mang cô tới đây là chuyện tình đương nhiên, nhưng khi thấy dáng vẻ mệt mỏi của ba, cô đột nhiên cảm thấy mình có phần quá tùy hứng.
"Còn có chuyện gì?" Tăng Trường Quân từ từ mở mắt, mặt nghi vấn nhìn về phía Tăng Tĩnh Ngữ.
"Để con xoa bóp cho ba." Cũng không đợi ba đồng ý cô liền giơ tay lên xoa bóp, cô có chút không được tự nhiên không dám nhìn vào ánh mắt của ba cô, trong trí nhớ của cô, sau khi ba mẹ ly hôn đây là đầu tiên hai người ở chung hòa hợp như vậy. Trong mắt liếc trong không trung thấy gương mặt của ba trắng bệch, cô không khỏi có loại kích động muốn khóc.
Vậy mà, người luôn luôn nguội lạnh như Tăng Trường Quân lại đột nhiên nở nụ cười một cách im lặng.
Căn cứ của bộ đội đặc chủng nằm cách thành phố 10 km, trước khi đến Tăng Trường Quân cố ý nhờ lính cần vụ đi mua một ít vật phẩm y tế cùng một chai rượu Ngũ Lương (loại rượu trắng nổi tiếng vùng Tứ Xuyên). Phàm là người tham gia quân ngũ thì đều thích uống rượu, ông còn nhớ rõ anh bạn họ Phó của ông thích nhất chính là rượu Ngũ Lương, gần mười năm không gặp, cũng không biết bạn già ngày xưa giờ thế nào.
Đúng như đã cô hỏi thăm, trong bộ đội đặc chủng canh phòng, kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, vùng này tương đối hoang vu, khắp nơi là núi cao và cây cối, trên đường tới đây cũng không nhìn thấy mấy hộ gia đình. Bọn họ 9h sáng lái xe từ thị trấn tới đây cho đến mười giờ tới được nơi ở của bộ đội đặc chủng.
Căn cứ bộ đội là một đại viện độc lập, xe dừng tại cổng lớn. Mới vừa xuống xe đã nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mặc quân trang đi lên.
"Sư trưởng." chỉ thấy người nọ đứng nghiêm trước mặt Tăng Trường Quân, làm động tác chào của quân đội. Người này đúng là người mà hôm nay bọn họ muốn tới thăm ———— Phó Dũng, vài chục năm trước kia là cấp dưới của Tăng Trường Quân.
Tăng Trường Quân chào lại, đùa giỡn nói: "Lần trước, gặp mặt vẫn còn gọi cậu là Tiểu Phó, hiện tại tôi và cậu đã già rồi."
"Ha ha" Phó Dũng cười to hai tiếng sảng khoái, không ngừng gật đầu nói: "Đúng vậy, đều đã gần 50 rồi."
Hai người vừa trò chuyện, vừa đi đến nhà của Phó Dũng. Vùng này vắng vẻ, điều kiện gian khổ, phòng ốc đa số đều là kiểu nhà hai tầng, trong phòng cũng rất đơn giản, tường xi măng quét vôi trắng, còn có mấy vật dụng đồ điện thiết yếu.
Trên bàn đã sớm bày xong một bàn đầy thức ăn, vợ của Phó Dũng là Vương Chỉ Cầm nhiệt tình rót rượu xới cơm ọi người, Tăng Trường Quân cùng Phó Dũng nói chuyện về vấn đề quân sự cực kỳ vui vẻ, Vương Chỉ Cầm gắp cho Tăng Tĩnh Ngữ một cái đùi gà, "Tiểu Tĩnh ăn nhiều một chút."
"Cám ơn, con tự gắp được rồi ạ." Tăng Tĩnh Ngữ liên tục không ngừng nói cám ơn.
Sau khi ăn xong, Phó Dũng muốn dẫn Tăng Trường Quân đi căn cứ xem một chút, Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy vui lên, vừa định đi đến nói một câu "Con cũng muốn đi." Đã bị Tăng Trường Quân ném ột ánh mắt đáng sợ, cô lập tức ngâm miệng lại chạy vào phòng bếp giúp Vương Chỉ Cầm thu dọn bát đũa.
Trong phòng bếp, Vương Chỉ Cầm vừa thấy Tăng Tĩnh Ngữ lập tức để buông xuống cái chén trong tay, xoa xoa tay trên tạp dề, liên tục đẩy đẩy cô ra ngoài, "Tĩnh Ngữ, con đi ra ngoài xem ti vi đi, nơi này có cô là được rồi.
Tăng Tĩnh Ngữ cũng không tranh, tự giác đi tới cửa, sau đó tựa vào viền cửa nhìn Vương Chỉ Cầm làm việc, thỉnh thoảng hỏi thăm quân tình.
"Cô ơi, căn cứ cách nơi này có xa lắm không à? Chú Phó buổi tối mỗi ngày sẽ trở lại sao?"
Vương Chỉ Cầm nghĩ là Tăng Tĩnh Ngữ chỉ tò mò thôi, cũng không có suy nghĩ nhiều, thành thật trả lời: "Cô cũng không biết căn cứ ở đâu, nhưng chú Phó của con mỗi buổi tối đều về nhà."
Nói như vậy, bộ đội đặc chủng cách đây rất gần, vậy thì Thiệu Tuấn cách cô rất gần, Tăng Tĩnh Ngữ không nhịn được ở trong lòng trộm vui mừng, "Cô ơi, trong căn cứ có bệnh viện không? Chính là bệnh viện bộ đội, mặc dù thể trạng người lính rất tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng có cảm mạo hay gì gì đó.”
"Có, nhưng nơi này không gọi bệnh viện, chỉ gọi là trạm y tế thôi, cũng chỉ chữa trị được mấy thứ sốt cảm gì đó thôi..., nếu như thực có chuyện gì vẫn phải đưa đến bệnh viện lớn."
Tăng Tĩnh Ngữ gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu, chỉ trị chứng sốt nhẹ cảm vặt..., rất may, cô vốn một chút chuyên nghiệp cũng không có, lần này tốt lắm, nếu yêu cầu không cao, như vậy đợi cô vừa tốt nghiệp, lập tức mà có thể xin điều tới đây.
Phó Dũng mang theo Tăng Trường Quân tham quan một vòng trong căn cứ, trở lại là chuyện của mấy giờ sau rồi. Đồng chí Quân trưởng công việc bận rộn không tiện ở lâu, vì vậy Tăng Tĩnh Ngữ chủ động xin đi giết giặc đưa ba cô ra cửa.
Dọc theo đường đi hai người nhìn nhau chẳng nói gì, rốt cuộc lúc đến cửa Tăng Tĩnh Ngữ mới chịu đựng không được mở miệng gọi ba cô lại, cô nói: "Ba, cám ơn người."
Tăng Trường Quân giơ tay lên vỗ nhẹ nhẹ bả vai Tăng Tĩnh Ngữ, "Dù sao nơi này không phải như ở nhà, con đừng gây phiền phức gì cho chú Phó của con. Thấy người rồi thì hãy về nhà."
"Dạ...!" Tăng Tĩnh Ngữ gật đầu như bằm tỏi, thấy cô ba nhấc chân phải đi, cơ hồ phản xạ có điều kiện kéo tay áo ba cô, trong đôi mắt lộ ra áy náy cùng không hiểu, "Ba, không phải ba đang trách con chứ, ba không có cái gì muốn nói với con sao, mẹ Thiệu chỉ nói con thích Thiệu Tuấn, đã hao hết tâm tư muốn chia rẽ chúng con, con cho là. . . . . . Cho là. . . . . . . . . ." Thật ra thì cô làm sao không biết gia cảnh hai người khác biệt, nhưng cô thật lòng thích Thiệu Tuấn, cô nghĩ, chỉ cần hai người yêu nhau là có thể vượt qua tất cả.
Nhìn lại ánh mắt sốt ruột của Tăng Tĩnh Ngữ, Tăng Trường Quân đột nhiên có loại cảm giác con gái đã lớn nên thấy tự hào, vốn là trên mặt hơi có vẻ lo lắng đột nhiên lại nở nụ cười vui mừng. Đối với chuyện Tăng Tĩnh Ngữ cùng Thiệu Tuấn nói yêu thương, ông còn tương đối tán đồng, ông rõ ràng cảm thấy chuyển biến trong mấy tháng nay của Tăng Tĩnh Ngữ, từ chán nản đi học cho tới chăm chỉ cố gắng, từ mỗi lần chỉ biết là gây họa làm ông tức giận cho tới trong lúc bất chợt tỏ ra lo lắng cho ông, Thiệu Tuấn có ảnh hưởng nhiều mặt tích cực tới con gái của ông như vậy, cho con gái ông một động lực vươn lên tốt như thế, đây là một hiện tượng tốt. Mà về những thứ khác, thứ nhất Tăng Tĩnh Ngữ còn nhỏ, nói yêu thương cũng không nhất định là có thể kết hôn, coi như đến lúc đó thật muốn kết hôn, Thiệu Tuấn cũng thật không tệ.
3
Tăng Tĩnh Ngữ ở Phó gia hơn một tuần lễ, nơi này vắng vẻ lại không có trò giải trí gì, mỗi ngày đều đi theo Vương Chỉ Cầm ở nhà xem ti.
Buổi tối ngày đầu tiên tới nơi này cô đã nói kể rõ mục đích của mình với Vương Chỉ Cầm, cô ấy vô cùng vui mừng, rất nhiều lính đặc biệt đã sớm tới tuổi kết hôn nhưng cũng không đối tượng, thứ nhất bọn họ không có thời gian, thứ hai cũng không có được bao nhiêu cô gái nguyện ý gả ột người mấy năm không trở về nhà một lần thậm chí lúc nào cũng có thể sẽ hy sinh trong lúc chấp hành nhiệm vụ, nhất là những nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm. Cho nên, khi Tăng Tĩnh Ngữ nói rõ mục đích đến đây lần này cô ấy gần như lập tức giúp Tăng Tĩnh Ngữ đi hỏi thăm tình hình.
Theo như lời tiết lộ của chồng mình, Thiệu Tuấn một tháng trước đã cùng đội của mình đi ra ngoài diễn tập rồi, chưa biết lúc nào sẽ về, Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên có loại xúc động muốn đem Thiệu Tuấn cắt thành tám khúc bỏ vào xào nấu, vì sao người khác nói khi yêu sẽ được bạn trai cưng chiều tựa như công chúa, còn cô, Tăng Tĩnh Ngữ nói yêu không chỉ phải ngược lại đuổi theo, lại còn phải đuổi theo người ta tới vạn dặm, vậy mà ngày cả bóng người cũng không nhìn thấy được.
Suy nghĩ một chút cảm cũng thấy rất buồn bực.
Buổi tối lúc ăn cơm Phó Dũng không trở về, Tăng Tĩnh Ngữ cùng Vương Chỉ Cầm ngồi ở trong nhà xem bản tin thời sự.
Tăng Tĩnh Ngữ không nhịn được hỏi: "Cô ơi, buổi tối chú không có trở lại có phải hay không trong trụ sở có chuyện gì?" Ở nơi này được mấy ngày, Phó Dũng mỗi ngày đều sẽ đúng giờ trở lại ăn cơm tối, hôm nay đột nhiên xuất hiện tình huống đặc biệt, cô giống như là phản xạ có điều kiện nghĩ đến có phải hay không đội diễn tập trở lại.
"Nơi đó có thể có chuyện lớn gì, chắc là làm thêm giờ thôi." Cô Phó lơ đãng trả lời một câu, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình TV như cũ. Phó Dũng trong một tháng luôn có hơn mười ngày phải thêm ban đêm như vậy, bà đã sớm quen rồi.
"À.... " Tăng Tĩnh Ngữ nhàn nhạt đáp một tiếng, ngược lại muốn ổn định tinh thần lại để xem TV nhưng phát hiện ra cái gì cũng không vào được.
Tình trạng như thế kéo dài tới tận lúc cô lên giường đi ngủ cũng không khá lên chút nào, bởi vì tận tới mười giờ Phó Dũng cũng không trở lại, sau cũng không biết thế nào lại ngủ quên mất, cô chỉ biết lúc buổi sáng khi thức dậy, Thiệu Tuấn như kỳ tích xuất hiện ở cửa Phó gia.
"Anh. . . . . . . . ." Tăng Tĩnh Ngữ không nhịn được dụi dụi con mắt, kết quả người vẫn còn ở đây, chắc chắn không phải là ảo giác.
Cách xa vài mét, Thiệu Tuấn vẫn còn đang mặc đồng phục tác chiến, từ căn cứ một đường chạy hơn mười km tới đây, cái trán đã sớm hiện lên một tầng mồ hôi dầy đặc. Tối ngày hôm qua bọn họ mới trở lại căn cứ, cuộc diễn tập lần này hoàn thành rất tốt, ngày hôm qua cả đoàn đều hết sức vui vẻ, vì vậy ở trong phòng ăn ăn mừng, đến rất khuya mới tan.
Trước khi đi đội trưởng Phó gọi anh lại, nói anh ngày mai sửa soạn sạch sẽ một chút đến nhà ông một chuyến, lúc đó anh cũng không còn suy nghĩ nhiều, dù sao đội trưởng Phó không nói rõ ngày lại cụ thể là chỉ mấy giờ, cho nên anh thừa dịp chạy bộ sáng sớm trực tiếp chạy tới hơn mười km tới đây.
"Tĩnh Ngữ !" gương mặt Thiệu Tuấn rõ ràng thoáng qua một tia kinh ngạc, anh không ngờ đội trưởng Phó gọi anh tới là vì chuyện này, càng không có nghĩ tới Tĩnh Ngữ sẽ trực tiếp chạy đến nơi đây, giờ khắc này, trái tim anh cũng mềm tan ra như nước, cứ như vậy ngơ ngác đứng nhìn cô cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Hai người cũng có chút sững sờ, cứ như vậy si ngốc nhìn đối phương, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ, "Ơ, đây chính là Thiệu Tuấn sao, dáng dấp thật đúng là tuấn tú, không trách được để cho Tĩnh Ngữ chúng ta từ thành phố Y ngàn dặm xa xôi đuổi tới."
"Chị dâu..." Thiệu Tuấn rất nhanh phục hồi tinh thần lại, rồi sau đó bước lên trước đứng sóng vai cùng Tăng Tĩnh Ngữ, trên mặt cũng không biết chạy bộ hay là thẹn thùng, hồng hồng một mảnh.
So sánh với Thiệu Tuấn 囧, Tăng Tĩnh Ngữ là rõ ràng phóng khoáng hơn rất nhiều, trực tiếp cầm lấy bàn tay Thiệu Tuấn rồi nhìn Vương Chỉ Cầm nói: "Cô ơi, con đi ra ngoài một chút, buổi trưa trở lại ăn cơm." Sau đó, lôi kéo người nào đó chạy nhanh như làn khói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui