Thiệu Tuấn thật bị động tác của Tăng Tĩnh Ngữ Hỏa hù sợ, vội vàng bắt lấy bàn tay đang làm loạn, mặt nghiêm túc nói: "Trên lưng anh có vết sẹo rất khó coi." Anh đã từng soi gương xem qua, này vết sẹo chi chít chằng chịt, giống như những con sâu lớn đang bò trên lưng, có chút ghê tởm.
"Anh cũng không phải là em, nói không chừng em cảm thấy rất đẹp mắt thì sao?" Tăng Tĩnh Ngữ cưỡng từ đoạt lý, tay bị bắt nên sẽ dùng miệng để cắn, không cởi được quần áo của anh thề không bỏ qua.
Thiệu Tuấn dứt khoát buông cô ra tay trực tiếp đem người siết thật chặt tại trong ngực, chưa từ bỏ ý định tiếp tục khuyên: "Anh không lừa em, thật sự rất khó coi."
Tăng Tĩnh Ngữ phát tiết, cách lớp quần áo hung hăng cắn trên vai anh một cái, Thiệu Tuấn hết sức chịu đựng, cho đến khi cô nhả ra mới thử dò xét hỏi: "Đã bớt giận chưa?"
Tăng Tĩnh Ngữ lắc đầu một cái nói: "Không có, trừ phi anh cho em xem."
Thái độ của Thiệu Tuấn rất kiên quyết nói: "Không thể."
Đôi mày thanh tú của Tăng Tĩnh Ngữ nhíu chặt, lời nói ra khiến cho người ta kinh ngạc đến chết cũng không ngừng mà nói: "Chẳng lẽ tương lai chúng ta lên giường anh cũng không cởi quần áo?"
Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thân thể cứng đờ, quay mặt qua chỗ khác không muốn nhìn cô.
Tăng Tĩnh Ngữ cười cười, "Cho nên, đến lúc đó vẫn không thể không cởi cho em xem, chuyện sớm hay muộn, anh rối rắm Pi a." (tiếng khinh bỉ trong tiếng TQ)
Thiệu Tuấn hơi thả lỏng bàn tay siết chặt lấy cô, Tăng Tĩnh Ngữ nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, "Anh yên tâm đi, em từ trước đến giờ rất bạo gan, không sợ đâu mà lo."
Cũng không đợi câu trả lời của anh, Tăng Tĩnh Ngữ lập tức tránh thoát giam cầm của anh, tự động cởi bỏ đồng phục tác chiến cùng huấn luyện của anh, da tay của anh rất tốt, màu da lúa mì khỏe mạnh dưới ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ tạo ra ánh sáng bạch, Tăng Tĩnh Ngữ như một tên trộm, trộm lấy quần áo Thiệu Tuấn, thấy anh không có ý tứ phản kháng trong nháy mắt sắc tâm nổi lên, giơ tay lên trực tiếp sờ soạng đi lên, Thiệu Tuấn bất thình lình run rẩy, Tăng Tĩnh Ngữ cúi đầu cười trộm, đùa dai di chuyển tay đến bóp điểm nho nho trước ngực anh.
"Hừ. . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thiệu Tuấn nhạy cảm hừ ra tiếng, vội vàng bắt được tay của cô cảnh cáo nói: "Em đừng có sờ loạn."
Tăng Tĩnh Ngữ đặc biệt nghe lời gật đầu, "Anh buông em ra, bảo đảm không sờ soạng lung tung."
Thiệu Tuấn trong lòng vẫn còn sợ hãi buông tay cô ra, Tăng Tĩnh Ngữ mặt nghiêm chỉnh di động qua lại, như con chim nhỏ nép sát vào trong ngực Thiệu Tuấn, đầu dựa vào bờ vai của anh, giơ tay lên thử góc độ một chút, nhưng luôn là đến chỉ có thể nhìn nửa gương mặt Thiệu Tuấn, cuối cùng cô có chút tiết khí đưa di động cho Thiệu Tuấn, ỉu xìu mà nói: "Anh chụp đi."
Thiệu Tuấn giơ tay lên thử góc độ, rất nhanh sẽ "Rắc rắc" một tiếng." Ngay sau đó đẩy Tăng Tĩnh Ngữ một cái nói: "Bây giờ anh có thể mặc quần áo vào rồi chứ."
Tăng Tĩnh Ngữ nghiêng đầu hôn một cái lên mặt anh, "Chưa được, chụp mấy tấm nữa." Sau đó đứng lên đưa tay đi kéo anh, Thiệu Tuấn tránh tay của cô ra, cẩn thận đứng dậy tận lực không để cho cô nhìn thấy lưng của mình, hai người đưa lưng về phía biển hoa, Thiệu Tuấn phối hợp động tác của cô ôm cô, hoặc là thân mật dán mặt vào của cô, chỉ là vẻ mặt trước sau như một, nghiêm túc, giống như người khác thiếu anh mấy triệu.
Tăng Tĩnh Ngữ đem hình đưa cho anh nhìn, có chút ghét bỏ mà nói: "Sao anh lại không cười." Sau đó thừa dịp anh không để ý chạy đến sau lưng của anh, Thiệu Tuấn nhanh chóng xoay người, nhưng vẫn là không mau hơn ánh mắt của Tăng Tĩnh Ngữ.
Thiệu Tuấn nắm chặt điện thoại di động trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, thân thể cứng ngắc sắc mặt đen thui, thật ra thì anh đối với Tăng Tĩnh Ngữ cho tới bây giờ đều không tự tin, cô luôn nói là "Em phát hiện anh rất khỏe mạnh đẹp trai nha, em cảm thấy anh so với anh ta đẹp trai hơn."
Nghe nhiều anh tự nhiên cảm thấy, Tăng Tĩnh Ngữ bởi vì vẻ đẹp trai nên mới thích anh, cho nên anh sợ Tăng Tĩnh Ngữ nhìn đến anh một mặt xấu xí, anh sợ Tăng Tĩnh Ngữ thấy được sẽ sợ hãi hoặc là ánh mắt chán ghét.
Tăng Tĩnh Ngữ bị bộ dáng phẫn nộ của anh hù sợ, gian nan nuốt nước miếng một cái không dám nói chuyện, thật ra thì cái nhìn kia thật cô thật sự bị sợ, tất cả vết sẹo lớn nhỏ kia chi chít chằng chịt nhét chung một chỗ, giống như từng những con sâu lớn nằm rạp ở trên lưng, còn có một vết sẹo chừng mười cm, giống như con rết từ phần lưng quanh co xuống phía dưới, cho đến bị quần che kín cũng không thấy tung tích nữa, cũng không phải rất kinh khủng, chủ yếu là cảm thấy buồn nôn.
Không khí đột nhiên có chút xấu hổ, Thiệu Tuấn tuyệt vọng nhắm mắt lại xoay người rời đi, không thèm cố kỵ vết sẹo trên lưng có bị cô xem hay không nữa, Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên phản ứng điên cuồng đuổi theo, đi từ phía sau lưng ôm anh thật chặt, cô nhìn thấy trên mặt anh bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng, cô căn bản không có ý tứ ghét bỏ, mới vừa rồi một cái chớp mắt chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi, nhưng cô lại vô tình làm thương tổn anh.