Lúc Tô Nhĩ gọi điện thoại cho Lâm Phong, anh đang tới phòng ăn ăn cơm, nhắc tới cũng khéo, anh đang suy nghĩ hôm nay sẽ gọi điện thoại cho Tô Nhĩ, không ngờ cô lại chủ động gọi điện thoại tới.
"A lô." Bên kia truyền đến giọng nói hết sức nhẹ nhàng của Lâm Phong.
Tô Nhĩ không nhịn được nhếch miệng, "Anh đang làm gì vậy?"
Lâm Phong bật cười, nói "Anh đang làm gì vậy?" là "Anh rất nhớ em!" biểu đạt hàm súc, dĩ nhiên, nếu như Tô Nhĩ có thể trẻ lại mấy tuổi như Tăng Tĩnh Ngữ thì anh sẽ nói như thế, nhưng năm nay cô đã hai mươi tám tuổi, đã không còn là cô gái ngây thơ nữa, ban đầu không có theo đuổi nhiệt tình như Mục Tử Dương bỏ qua cả khí phách, cũng không chú ý tới một người bên ngoài trầm ổn điềm tĩnh bên trong dịu dàng.
Tô Nhĩ có lúc sẽ không nhịn được, cô muốn cùng Lâm Phong tiến tới thêm một bước ở bên cạnh nhau, cô ban đầu bởi vì một câu của Mục Tử Dương "Em hãy chờ anh!" cô gắt gao đợi Mục Tử Dương chín năm, vậy mà ông trời trêu người, chín năm sau gặp lại cuối cùng là kết cục anh cưới người khác.
Bi thương nhất là cô hiểu được một điều, bởi vì anh chưa bao giờ thương yêu cô, hơn nữa ngay từ lúc chín năm trước anh đã viết thư cho cô bảo cô đừng đợi, có thư sao? Thư ở đâu, cô cho tới bây giờ đều chưa từng nhận được, lỗi tại ai, cô nên trách ai đây, cô bất chấp tất cả đợi chờ, tình yêu của cô cùng cô niềm tin và sự kiên trì nhưng cuối cùng nhìn lại cũng chỉ là một sự hư ảo mà thôi, nhưng cô lại trầm mê trong ảo mộng này, bị lạc trong mê cung không tìm được lối ra. Lệ rơi, tỉnh mộng, trong lòng tràn đầy đau khổ, không có người nào để cô tâm sự.
Còn nhớ ngày ấy, khi rõ biết chân tướng, cô mua chục lon bia, tự giam mình ở trong nhà uống đến khi trời đen kịt, sau đó Lâm Phong tìm được nhà cô.
Lâm Phong đoạt lấy lon bia trên tay cô, hung hăng đất ném xuống đất, lớn tiếng quát mắng cô: "Tô Nhĩ, em đủ chưa, anh ta không thương em chính là không thương em. Tại sao nhất định phải đem mình biến thành như vậy."
Cô cũng nổi giận, trừng mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong, trong mắt tràn đầy nước mắt, khàn giọng kiệt lực hướng anh quát lớn: "Anh cho rằng anh biết rõ mọi chuyện sao? Em chờ anh ấy chín năm, em yêu anh ấy như vậy, em hận không thể đem cả trái tim của mình móc ra đưa cho anh ấy, chẳng lẽ kết quả em muốn chính là anh ta yêu người khác sao?"
"Hừ. . ." Lâm Phong đột nhiên cười lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống, chăm chú nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén thật giống như thanh kiếm, bén nhọn trong nháy mắt có thể đem cô đâm thủng.
Cô bị anh đột nhiên lạnh lùng sợ rùng mình một cái, nhất thời tỉnh táo rất nhiều, cà lăm nói: "Đúng. . . . . . . . . . Đúng. . . . . Thật xin lỗi."
Lâm Phong buông cổ tay Tô Nhĩ, chán chường ngồi trên ghế sa lon, chân giang rộng ra, cùi chỏ chống trên đầu gối, bàn tay ôm đầu, phiền não nắm tóc, giống như sắp phải ra một quyết định rất khó khăn, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, xoay người chuyên chú nhìn cô.
Anh nói: "Em như thế nào anh đều biết rõ, em yêu anh ta bao lâu, anh cũng yêu em bấy lâu, em chờ anh ta chín năm, anh cũng vậy, đợi em chín năm. Chẳng lẽ anh muốn em vì người đàn ông khác ở chỗ này say khướt sao?"
Cô lập tức nổi giận, tuy nói người cô yêu là Mục Tử Dương, nhưng trên thực tế quan hệ của cô và Lâm Phong lại tốt hơn, chỉ là vừa mới bắt đầu thì cô đã đem anh áp đặt vào hàng ngũ anh em huynh đệ tốt, chưa bao giờ nghĩ tới anh em tốt của cô sẽ yêu cô, cái loại tình yêu mà không đáp lại cô đã nếm thử, cho nên cô hiểu được Lâm Phong yêu cô khổ sở tới mức nào.
Không nói đồng ý, cũng không có nói cự tuyệt, cô vẫn trầm mặc ngồi dưới đất, nhỏ giọng nức nở, anh ôm lấy cô thật chặt, sau đó, cô cứ như vậy ở trong lòng anh ngủ thiếp đi.
Sau đó, anh nói: "Anh không ép em phải trả lời ngay bây giờ, nhưng ít ra em phải cho anh một cơ hội."
Cô nói: "Em tạm thời không muốn yêu đương nữa."
Anh nói: "Anh đợi em khi nào nghĩ đến thì nói cũng được."
Vì vậy, một năm sau, anh rốt cuộc có ngày nghỉ phép đi thăm cô, nhà cô vẫn ở chỗ cũ.
Anh an tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cô chạy tới chạy lui rót trà lấy đồ ăn cho anh.
Cô nói: "Em, tài nấu nướng không được tốt, một lát dẫn anh đi ra ngoài ăn."
Anh nói: "Anh cũng không kén chọn, tùy tiện ăn một chút cái gì đều được."
Cô trêu ghẹo mà nói: "Không nhìn ra anh còn rất dễ nuôi."
Anh từ trên ghế sa lon đứng lên chặn đường cô, "Anh từ trước đến giờ vẫn luôn rất dễ nuôi, em dứt khoát thu nhận anh đi."
Cô khoanh tay trước ngực, giả bộ nhìn một lượt từ trên xuống đánh giá một lần rồi nói, "Có thể thử xem."
Vậy mà vừa dứt lời, người đã rơi vào trong vòng tay ấm áp, bờ ngực vững chắc của người nào đó.
Ngày ấy, ánh mặt trời rất đẹp, ánh sáng xuyên thấu qua cửa thủy tinh chiếu vào người, tựa như cùng lửa nóng trong lồng ngực của anh, ấm áp, Tô Nhĩ không nhịn được liền cười, bỏ được bỏ được, có bỏ mới có được, chỉ cần cô để xuống những chuyện đã từng trải qua, xoay người chính là cả bầu trời xanh.
"Anh mới vừa tính đi ăn cơm, em ăn gì chưa?" Lâm Phong âm thanh trầm thấp truyền đến làm rối loạn suy nghĩ của Tô Nhĩ.
Tô Nhĩ hơi oán trách trả lời: "Em vốn là định tới bắt học sinh mời ăn cơm, kết quả cô ấy nửa đường chạy mất."
Lâm Phong cười hai tiếng, cố ý trêu ghẹo nói: "Tiểu đồng chí Tô, nhân phẩm người này đột nhiên sao lại tăng vọt như thế, có ai trắng trợn bắt người khác mời cơm như em không?."
"Dừng
" Tô Nhĩ thấp quát một tiếng, rồi sau đó lại nhắc nhở: "Ba mẹ em nói muốn gặp anh, anh chừng nào thì nghỉ đi với em một chuyến đến thành phố B đi."
Lâm Phong bên kia đột nhiên trầm mặc mấy giây, lúc nào thì nghỉ phép anh thật đúng là không thể nói chính xác, nhưng mà vấn đề cá nhân chả anh quân trưởng Phó đã nói qua rất nhiều lần rồi, thậm chí còn xúi giục chị dâu giới thiệu đối tượng cho anh, hôm nay đối tượng kiếm được rồi, anh nghĩ xin nghỉ vài ngày thì cũng có thể chứ, lúc này cũng liền đáp ứng, chỉ là thời gian cụ thể phải đem công việc an bài tốt mới có thể xác định.
Lâm Phong nói, "Ba mẹ em thích gì?"
Tô NHĩ: "Bọn họ cái gì cũng không thiếu, chuyện phải mua đồ gì khi anh trở về chúng ta sẽ nói sau."
"Vậy cũng được!" Lâm Phong ngừng một chút, đột nhiên nói: "Tiểu Tô, em xem chúng ta tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có nên kết hôn trước báo cáo sau hay không, chờ khi chúng ta thăm ba mẹ em xong thì đi đăng ký kết hôn." Đừng trách lòng anh gấp, chủ yếu là, thật vất vả mới có thể gặp nhau được, nhưng mỗi lần đều là nhìn được nhưng không ăn được, có muốn cũng phải nhịn, nhịn mãi có ngày cũng phát bệnh .
Tô Nhĩ nghe vậy vui lên, không nể mặt đả kích nói: "Anh, đây là đang cầu hôn sao? Sao em nghe một chút thành ý cũng không có."
"Vậy muốn như thế nào mới tính là có thành ý?" Lâm Phong hỏi.
Tô Nhĩ xấu xa nói, "Chờ anh nhìn thấy người nhà em sẽ biết." Lại nói nhà các cô nhân khẩu đông đảo, ông bà khoẻ mạnh, cha mẹ cộng thêm ba người anh trai, hai vị chị dâu ba đứa cháu nhỏ. Cô là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được người nhà cưng chiều giống như bảo vật, không hành hạ anh một phen, những người trong nhà đó đoán chừng là sẽ không bỏ qua .
"Nếu như mà ba mẹ em không đồng ý thì sao?" Tô Nhĩ không nhịn được hỏi, ban đầu hai người bọn họ quan hệ tốt đều vì chuyện của Mục Tử Dương, cô vì đến gần Mục Tử Dương mới cùng Lâm Phong Thành trở thành bạn bè , trước kia hai người nói chuyện trời đất cơ hồ tất cả đề tài cũng không thể rời bỏ ba chữ Mục Tử Dương, cho nên, Lâm Phong đối với gia cảnh cô là không biết chút nào.
Xem chừng ba mẹ cô là người sĩ diện, đến lúc đó vừa lên tiếng chính là khoảng 100 - 1000 vạn sính lễ cũng có thể? Chỉ là, lời này hiện tại không thể nói, vạn nhất đem người dọa chạy mất thì làm thế nào.
Lâm Phong đến lúc đó không nghĩ đến vấn đề cha mẹ vợ tương lai có đồng ý hay không, lập tức cũng cau mày rối rắm một phen, rồi sau đó mang theo giọng trêu ghẹo đề nghị: "Nếu không chúng ta tiền trảm hậu tấu, sinh con rồi hãy trở về cũng được?"
"Ha ha. . ." Tô Nhĩ nghe vậy không nhịn được, bật cười, "Nghĩ cũng hay lắm, ai muốn sinh con cho anh, được rồi, anh nhanh đi ăn cơm đi, thật là, càng nói càng thái quá rồi."
Cúp điện thoại, trên mặt Tô Nhĩ có một chút hồng, mặc dù da mặt dày, nhưng cô không khỏi xấu hổ, phải biết cho tới bây giờ cô và Lâm Phong động tác thân mật nhất cũng chỉ là hôn môi khoác tay mà thôi.
Chỉ là. . . . . . . . . . . . . . . . Khẽ cau mày nghĩ, nếu là ba mẹ cô thật không đồng ý thì làm thế nào, nhớ lần trước cô một nói rằng quân nhân, hoàng thượng cùng Thái hậu lập tức xù lông, nếu không, thật sự sẽ sinh con rồi mới trở về sao?
2
Mẹ Thiệu không ngờ chỗ này gặp phải Tăng Tĩnh Ngữ.
Bình thường đến rất khuya bà mới thu quán, nhưng là hôm nay tình huống đặc biệt, khu nhà cũ này trước kia đã có kế hoạch sẽ bị phá bỏ, nhưng khi đó chỉ là nói cũng không có cái hành động thực tế gì.
Nhưng gần đây náo loạn càng nghiêm trọng hơn, mấy tháng trước một nhóm người tới nói là cái gì người của tập đoàn Thịnh Thiên tới nói bồi thường, tiền bồi thường theo như giá thị trường, mọi nhà nói ra diện tích phòng ốc và cầm theo giấy tờ chứng minh liên quan đến lãnh tiền, rất nhiều người cầm tiền sau đó đã rời đi, mẹ Thiệu cũng không phải là không muốn đi, cầm số tiền kia hơn nữa cộng thêm tiền bà để dành mấy năm là có thể mua được một căn nhà ba phòng diện tích tương đương như thế, chỉ là những ngày qua bà vẫn bận, cho nên vẫn chưa đi, hôm nay có người gọi điện thoại cho bà bảo hôm nay là ngày cuối cùng rồi, người công ty đã xuống thông báo tuần này bên trong phải toàn bộ rời đi, lúc này bà mới dọn quán chạy về.
"Bác gái, bác hôm nay sao sớm như vậy đã dọn quán rồi ạ?" Tăng Tĩnh Ngữ hấp ta hấp tấp đi theo bên cạnh mẹ Thiệu, tò mò hỏi.
Mẹ Thiệu tâm tình tốt, ngay cả đối với Tăng Tĩnh Ngữ cũng nhiệt tình lây, mặt mày mỉm cười mà nói: "Hôm nay trong nhà có một chút chuyện cho nên liền dọn quán sớm hơn mọi hôm."
Tăng Tĩnh Ngữ phối hợp cười cười, vừa đi vừa nói: "Bác gái, tháng trước con đi thăm Thiệu Tuấn rồi, anh ấy tốt vô cùng."
Mẹ Thiệu nghe vậy dừng một chút, dừng xe tới nghiêng đầu nhìn về phía Tăng Tĩnh Ngữ, mặt lộ vẻ nghi ngờ mà hỏi: "Con đi thăm nó, vậy hai đứa. . . . . . . . . . . . . . . ."
"Chúng con đang quen nhau." Tăng Tĩnh Ngữ rất sảng khoái, thừa nhận, rồi sau đó ôm lấy tay mẹ Thiệu, chân thành nói: "Con biết rõ bác đang suy nghĩ chuyện gì, chuyện này con đã nói với ba con, ông ấy không phản đối."
"Thật sao?" Mẹ Thiệu hình như không thể tin được, hỏi ngược lại.
"Dạ thật!" Tăng Tĩnh Ngữ gật đầu, "Thiệu Tuấn còn nhắc con nên thường xuyên đến thăm bác, bác ngồi sau đi ạ, con tới giúp bác."
Mẹ Thiệu lúng túng cười cười: "Làm sao lại không biết xấu hổ như vậy, con có chuyện liền đi trước đi, nếu là lần sau con còn có thể tới, có thể trông chừng đồ giúp bác một chút hay không?" Bà thấy lúc trước đối xử với Tăng Tĩnh Ngữ như vậy, trong lòng cảm giác có chút băn khoăn.
"Dạ, lần sau khi đi thăm bác, con nhất định nói trước cho bác biết." Tăng Tĩnh Ngữ rất sảng khoái đáp ứng, nhưng không rời đi, ngược lại có chút mặt dày mày dạn đổ thừa ẹ Thiệu nói: "Hôm nay vốn là con muốn đi giúp bác bày quầy, chỉ là không ngờ ở chỗ này gặp được, nếu bác ghét bỏ con, như vậy con không nên đến thì tốt hơn."
Tại sao là ghét bỏ đây? Mẹ Thiệu bị cô nói có chút ngượng ngùng, thật ra thì bà đối với Tăng Tĩnh Ngữ thật không có ý kiến gì, chủ yếu là hoàn cảnh gia đình chênh lệch quá xa.
"Như vậy đi." Mẹ Thiệu có chút vô lực nhìn về phía Tăng Tĩnh Ngữ, lời nói cũng bị cô nói tận đây, đuổi người đi cũng quá qua, ngay sau đó nói: "Cởi xe coi như xong, con ngồi sau đi, trước cùng bác về nhà ăn cơm."