Việc Triệu Tiếc sập cửa đã kết thúc cãi vả của hai người, Tăng Trường Quân bị người khác đuổi ra, nghe tiếng động vang trời, ngơ ngác đứng ở đó không biết nên phản ứng ra sao.
Bà nói coi như bà thật sự có lỗi Tĩnh Ngữ cũng chưa từng có có lỗi với ông, lời này. . . . . . . . . . . . . . . . hồi tưởng lời bà nói vừa rồi, vẻ mặt tức giận cùng lời nói kịch liệt, ông cảm giác không đúng chỗ nào, nhưng cụ thể còn nói không ra được, cuối cùng chỉ đành phải ôm nghi vấn đầy bụng đi an ủi Tăng Tĩnh Ngữ lúc nãy bị đánh.
Lúc đó Thiệu Tuấn đang ngồi tựa trên giường Tăng Tĩnh Ngữ, mà bạn học Tĩnh Ngữ lại vô cùng hưởng thụ nằm ở trong ngực người khác, ngón tay đang nhàm chán vẽ vẽ vòng tròn trên ngực người nào đấy nói với anh hai ngày nay mình trôi qua bi thảm đến cỡ nào.
Thiệu Tuấn lẳng lặng nghe, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, đến khi nghe cô nói mình chỉ có nghe đến cô nói mình ngồi co cụm, lạnh lẽo trên đường giống như một người ăn xin thì mới không nhịn được buộc chặt cánh tay nói: "Tĩnh Ngữ, lần sau bất luận tức giận như thế nào cũng không thể tắt máy, có lời gì chúng ta hãy cùng nhau nói."
"Ừ." Tăng Tĩnh Ngữ hừ nhẹ đồng ý,"Chỉ là. . . . . . . . . . ."
Rất nhanh cô liền thay đổi đổi tư thế, hai tay chống ở ngực Thiệu Tuấn, ngước mặt nhìn anh, thân mật dán dán mũi của anh bá đạo nói: "Về sau anh cái gì cũng phải nghe em!"
Thiệu Tuấn nhíu mày, rất nghiêm túc hỏi ngược lại: "Nếu là em sai thì làm thế nào?"
"A a a a a a a a a....." Tăng Tĩnh Ngữ giận dữ đập anh: "Anh không thể nói chuyện dễ nghe một chút hay sao." Nói xong càng thêm giận muốn cắn mũi của anh, lại bị anh nghiêng đầu tránh thoát, cuối cùng lại bị anh phản kích, hôn trụ môi cô, anh một tay ôm hông của cô, một tay đè lại cái ót cô, liều mạng hôn xuống, dã man, hận không thể đem cả người cô nuốt xuống.
Tăng Tĩnh Ngữ nhất thời không có kịp phản ứng, tay đang đặt tại bộ ngực anh thuận thế phải đẩy đẩy anh ra, nhưng sức lực của anh quá lớn, dù cô có đẩy thế náo cũng không thể xê dịch được nửa điểm, chỉ là chỉ trong chốc lát, bỏ vũ khí đầu hàng rồi, cũng trực tiếp đưa tay ôm lấy cổ của anh, nhiệt liệt đáp lại anh.
Hai người hai mắt nhắm nghiền, trằn trọc mút vào, môi lưỡi dây dưa, giống như muốn đem hai ngày nhớ nhung cùng lo lắng này hòa tan, ở trong thâm tình ôm hôn, bọn họ hôn rất nhiệt tình, ngay cả lúc cửa được mở ra cũng cũng không có một chút cảm giác.
Lúc Tăng Trường Quân tới, vừa đúng từ trong khe cửa thấy hai người trong phòng đang dây dưa, một loại cảm giác cô độc trống rỗng không khỏi xông lên đầu, trong lòng lại càng không có một chút tư vị nào.
Ông vốn là nghĩ tới nếu Trương Tuệ đồng ý thì sẽ cưới bà, nhưng ngày đó Tăng Tĩnh Ngữ rời nhà trốn đi ông liền buông tha cái ý niệm này, phản ứng của cô quá mức kịch liệt, kịch liệt đến ông không dám đi, nếu như là cưới Trương Tuệ cô còn có thể làm ra cái chuyện gì quá đáng hơn nữa, hai ngày nay ông đã không đến bệnh viện thăm Trương Tuệ, ông nghĩ, cứ như vậy đi, vài chục năm cũng đã qua, cũng không có gì.
Nhưng là bây giờ, thế nhưng, trong lúc bất chợt ông lại mê mang.
Ông không biết Triệu Tiếc tại sao muốn trở lại, ông cũng không biết mình đối với Triệu Tiếc nghĩ ra sao, câu nói kia "dù tôi có lỗi, cũng chỉ có lỗi với Tĩnh Ngữ; còn với ông, tôi không có lỗi" của bà tựa như ném ông vào hồ đá vụn, tạo ra những cơn sóng thật lớn, quấy nhiễu ông thật lâu không thể bình phục. Ông vốn cho là mình đã sớm quên bà, nhưng là hôm nay nhìn thấy bà, lại phát hiện trong lòng vẫn là không tự chủ rung động.
Bên trong phòng, hai người lưu luyến dây dưa rốt cuộc tách ra, Tăng Tĩnh Ngữ vẫn như cũ ôm cổ của Thiệu Tuấn, khéo léo nằm ở trên người Thiệu Tuấn, thấp giọng nỉ non tên của anh, Thiệu Tuấn trìu mến vuốt ve tóc ngắn mềm mại cô không, khóe miệng nhếch lên, cong lên đẹp mắt phúc độ.
Chỉ là, khi anh thấy sắc mặt phức tạp của Tăng Trường Quân qua khe cửa thì lập tức thay đổi sắc mặt. Anh cảm thấy lúng túng, vỗ vỗ bả vai Tăng Tĩnh Ngữ muốn gọi cô từ trên người mình đi xuống, dù sao tư thế như vậy rất không lịch sự, nhưng mà chẳng kịp chờ phản ứng Tăng Tĩnh Ngữ, Tăng Trường Quân liền tự động đóng cửa đi xa.
Có thể vừa rồi bị hai người kia ảnh hưởng, ông cũng không khỏi nhớ lại tình cảnh mình cùng Triệu Tiếc yêu đương như thế nào. Tại cái tuổi hồn nhiên trong sáng đó, ông đạp xe chở bà chạy lòng vòng khắp huyện thành, bà ở phía sau ôm eo gầy gò của ông, tựa vào trên lưng bền chắc của ông, hạnh phúc cười; trong ánh sáng mờ ảo của rạp chiếu phim, ông kéo kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của bà, thừa dịp bà không để ý hôn trộm lên gương mặt trắng nõn, rồi sau đó lại giả bộ như cái gì cũng không có xảy ra, tiếp tục xem phim, nhưng ánh mắt lại nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn của bà nhanh chóng biến đỏ; ngày đi bộ đội ấy, dòng người đông đúc trong trạm xe lửa, bà bật khóc nói với ông: "Khi anh trở về chúng ta liền kết hôn, em muốn cả đời bên anh."
Khi đó bọn họ là yêu nhau như thế, ông luôn là đem hình cô để ở trong túi trước ngực, buổi tối mỗi ngày trước khi ngủ sờ một cái, nhìn một chút, thậm chí vừa nghe đến bên kia đầu điện thoại giọng bà mềm mại ngọt ngào nói em nhớ anh lắm thì sẽ kích động nửa đêm bật tỉnh, mà khi con gái ra đời, ông cảm giác mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới.
Đã từng tốt đẹp như vậy, nhưng những thứ tốt đẹp đó lại luôn luôn không chịu được thử thách của thời gian, bất tri bất giác, vốn là trắng sáng nay đã ố vàng, chỉ đơn điệu có màu trắng đen, bà đột nhiên thay đổi thế kia, đột nhiên chuyển biến khác làm ông ứng phó không kịp, ông tức giận, ông khẩn cầu, nhưng bà lại nhẫn tâm vẫn không chịu thay đổi ý định kia.
Bà nói "Đã yêu người khác, bà nói bà muốn cùng người kia ra nước ngoài, bà nói bà muốn trải qua cuộc sống tốt hơn."
Ông có chút oán trách nghĩ, nếu đi, tại sao bà còn phải trở lại, nếu muốn trở về, rồi lại tại sao không trở lại sớm một chút. . . . . . . .
Thật ra thì, ông vẫn còn để ý bà, quan tâm bà, nếu không thì tại sao lại đi tới trước cửa phòng bà.
Tăng Trường Quân đứng trước cửa phòng Triệu Tiếc gần mười phút, cũng không biết mình muốn làm gì, chính là đứng chỗ này sao ngơ ngác, cho đến khi Thiệu Tuấn từ trong phòng Tăng Tĩnh Ngữ ra ngoài mới đột nhiên tỉnh táo.
Thiệu Tuấn nói: "Thủ trưởng, cháu đi trước, bác đi xem Tĩnh Ngữ một chút đi, lúc này cô ấy đã hết giận."
"Ừ." Tăng Trường Quân nhàn nhạt trả lời, nhưng trên thực tế, sau khi Thiệu Tuấn đi ông cũng không có đi nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, mà là một mình trở về phòng mất ngủ suốt đêm, cũng ở ngày thứ hai trời còn chưa sáng liền chạy ra khỏi đi chạy bộ buổi sáng.
Tăng Tĩnh Ngữ rửa mặt rồi xuống lầu thì ba cô vừa lúc chạy bộ trở lại, mà mẹ cô đang mặc tạp dề hoa nhỏ ở phòng bếp nấu cháo, Tăng Tĩnh Ngữ ngơ ngác đứng ở cửa cầu thang, nhìn Tăng Trường Quân ở cửa một chút, lại nghiêng đầu xem Triệu Tiếc trong phòng bếp bận rộn một chút, sau đó cười ngây ngốc.
Màu vàng ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất dịu dàng, trong phòng bếp mẹ hiền huệ đã thứ thật sớm làm điểm tâm, bóng lưng mảnh khảnh xem ra lại tốt đẹp như vậy, ba hiền lành ngồi ở ghế sa lon an tĩnh đọc tờ báo, cô nghịch ngợm chạy đi rút tờ báo trong tay ba, ba tức giận nghĩ rống cô, cô giả bộ sợ chạy đến bên cạnh mẹ tìm kiếm sự che chở, sau đó tức giận ngất trời của ba liền bị một ánh mắt trách cứ của mẹ ngăn cản rồi trở về.
Đó là thật lâu trước đây ở trong mộng cô thấy tình cảnh như thế, đã bao nhiêu năm, cô cho là mình quên, không hề khát vọng nữa rồi, nhưng trong lúc lơ đãng, điều từng xa không thể chạm tới trong mộng lại trở thành thật, cô hưng phấn có loại kích động nghĩ thét chói tai, nhưng cuối cùng lại chỉ hóa thành khúc khích, cười khúc khích.
"Chuyện gì buồn cười như vậy?" Tăng Trường Quân vừa lau mồ hôi trên trán bên, hướng người đang cười khúc khích đi tới.
Tâm tình cô hôm nay thật tốt, vui vẻ còn giống như con chim nhỏ, cọ cọ cánh tay ba cô, nói: "Ba, mẹ lần đầu tiên tới thành phố T, chưa quen cuộc sống nơi đây , ba trước mang mẹ ra ngoài đi dạo, chờ con đến ga xe lửa đưa Thiệu Tuấn xong trở lại sau đó ba người chúng ta cùng đi ăn cơm trưa, cái đó, dì Trương vẫn còn ở bệnh viện sao, buổi chiều chúng ta đi mua chút trái cây, đi bệnh viện thăm dì ấy." Thật ra thì cái cô muốn là mang mẹ cô đi thị uy.
Tăng Trường Quân cúi đầu ý vị sâu xa nhìn cô hưng phấn, ông cảm thấy cô không sẽ có tốt bụng như vậy chủ động đi thăm Trương Tuệ, nhưng. . . . . . . . . . . . Ông lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng thon thả mảnh khảnh đang đi tới đi lui trong phòng bếp, sau đó quỷ thần xui khiến nên đồng ý.
Tăng Tĩnh Ngữ rời nhà, sau đó đến tiệm lấy nhẫn, giống như cô đã yêu cầu, trên mặt nhẫn khắc tên hai người, hai đầu là một họa tiết hoa văn, mặt bên trong là "Luôn bên nhau", cô nghĩ, đây chính là tín vật đính ước trong truyền thuyết đi, về sau coi như anh không ở người bên cũng có thể thấy vật nhớ người.
Tăng Tĩnh Ngữ đi tới nhà họ Thiệu thì mới 9h sáng, Thiệu Tuấn đã đem đồ đạc sửa sang xong rồi, mười giờ bốn mươi xe lửa chạy, từ nhà đến trạm xe mất khoảng hai mươi phút, hai người cũng còn hơn nửa giờ để tâm sự.
Trong phòng ngủ, cửa đóng lại thật nhanh, hai người ngồi song song ở trên giường, Tăng Tĩnh Ngữ lấy chiếc nhẫn tinh xảo màu bạc ra đưa cho Thiệu Tuấn, học giọng nói Mục Sư nghiêm túc nói: "Hiện tại, cô dâu chú rễ trao đổi nhẫn."
Nghe vậy, tay Thiệu Tuấn nhận cái hộp dừng tại giữa không trung, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện Tăng Tĩnh Ngữ.
"Ngốc ra đó làm gì nha, chúng ta sớm muộn gì cũng kết hôn, nói trước luyện tập trước một chút cũng tốt."
"Ừ." Thiệu Tuấn hừ nhẹ một tiếng, trong mắt lóng lánh sáng trong ba quang, giờ khắc này, cô chính là cô dâu đẹp nhất của anh, anh sẽ cưng chiều cô, yêu thương cô, bao dung cô, không để cho cô bị một chút tổn thương nào, cố gắng để cho cô có một cuộc sống phú quý sung túc, anh sẽ dùng tánh mạng của mình đi yêu cô.
Anh mỉm cười nhận lấy cái hộp, từ bên trong lấy ra chiếc nhẫn, thận trọng đeo vào ngón vô danh trắng nõn thon dài của cô, nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn ở trên mu bàn tay trắng nõn của cô, Tăng Tĩnh Ngữ hạnh phúc cười, sau đó học động tác của anh thành kính thay anh nói: "Hiện tại, chú rễ có thể hôn cô dâu rồi."
Sau đó, cô rất nhẹ nhàng nhắm mắt lại chờ đợi hoàng tử hôn.
Thiệu Tuấn đầu tiên là mang chiếc nhẫn vào tay phải, nhẹ nhàng sờ nhẹ gò má trắng nõn của cô, cô giả bộ trấn định duy trì tư thế nhắm mắt, lông mi cong vút có chút rung rung, tiết lộ tâm tình cô khẩn trương, anh thỏa mãn cười, từ từ nghiêng người hướng môi đỏ mọng của cô hôn lên.
Anh hôn rất cẩn thận, tỉ mỉ tường tận mút vào, liếm láp, thành kính giống như một tín đồ, cô không kiềm chế được vòng tay qua cổ anh, môi mỏng khẽ mở bướng bỉnh cắn môi dày của anh một cái, anh không chịu yếu thế truy đuổi lên, quét qua hàm răng trắng noãn của cô, một đường công thành đoạt đất.
Bọn họ hôn cực kỳ lâu, lâu đến khi mẹ Thiệu ở bên ngoài gõ cửa còn không bỏ được buông ra, chuyến đi này chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, một năm, hoặc là hai năm.
Cô vô lại nói: "Anh không đi có được hay không."
Anh á khẩu không trả lời được, chờ đợi là tịch mịch, gian nan, tơ vương là đau thương, khổ sở, nhưng tất cả tất cả đều là không có biện pháp.
Anh nói: "Em hãy học thật tốt, anh ở căn cứ chờ em."