Trong phòng bệnh, Trương Minh ngồi ở bên giường, Lý Hà điềm đạm đáng yêu nằm ở trong ngực hắn, ríu rít muốn khóc, ai oán nói vài ngày qua mình có bao nhiêu đau khổ, dĩ nhiên quan trọng nhất là hắn không có đến thăm mình trước tiên, cho nên nhất định phải bồi thường ... Vân Vân.
Trương Minh nắm bả vai Lý Hà, rất kiên nhẫn nghe, dụ dỗ cô, rất nhanh Lý Hà liền cười rộ lên.
Sau khi Tằng Tĩnh Ngữ vào cửa, nghe lời ngon tiếng ngọt hai người trong phòng, tiếng cười của Lý Hà từ trong phòng truyền ra, Tằng Tĩnh Ngữ theo bản năng liền nghĩ đến Trương Minh, bởi vì chỉ có người đàn ông kia đến mới có thể khiến cho cô cô khó khăn này nở nụ cười. Quả nhiên, vừa vào cửa Tằng Tĩnh Ngữ liền nhìn thấy đến Trương Minh ngồi ở trên giường, trước khi tới nơi này lãnh đạo cấp trên đã cho cô xem qua hình người này, theo tài liệu cho thấy, đã có vài viên cảnh sát chết trong tay hắn, giờ phút này cô thật rất muốn nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh thông báo cảnh sát người tới bắt, nhưng xui xẻo, ngay từ lúc cô vừa mở cửa đi vào, Trương Minh cảnh giác cao đã phát hiện cô.
Trương Minh nhanh chóng quay đầu lại, mày rậm hơi nhíu nhìn ngoài cửa, nhưng không ngờ nhìn thấy là thiên sứ áo trắng y tá nhỏ, vì vậy lông mày rất nhanh giãn ra. Vậy mà Lý Hà ở một bên lại hoàn toàn khác biệt, nguyên bản tâm tình rất tốt giờ thành hư không, nghĩ thầm cô rất giống sao chổi, cũng giống như âm hồn bất tán. Thay bộ mặt kiêu ngạo (cả vú lấp miệng em), Lý Hà kéo cánh tay Trương Minh thật chặt. Mấy ngày nay cô bị Tằng Tĩnh Ngữ chọc tức, cũng chịu đủ rồi, lần này rốt cuộc có thể lên mặt.
Tằng Tĩnh Ngữ không biến sắc quan sát Trương Minh một chút, chỉ thấy toàn thân hắn mặc âu phục thẳng thủ công, trên cổ tay đeo đồng hồ nổi tiếng vài chục vạn, trên măt mang một cặp kính gọng màu vàng, từ xa nhìn lại, mười phần tinh anh. Rõ ràng là tội phạm bị truy nã, phải trốn chui trốn lũi như con chuột, mà lại có thể dương dương tự đắc thế kia, nếu không phải trước đó đã xem qua tài liệu, sẽ cho rằng hắn là một quản lý cao cấp của công ty nào đó, nnd (tiếng chửi tục bên TQ), Tằng Tĩnh Ngữ không nhịn được ở trong lòng mắng mặt người dạ thú, cẩu nam nữ ... Thô tục, nhưng mà biểu hiện trên mặt lại trước sau như một.
Cô gắng đè xuống tâm tình thấp thỏm lo lắng trong lòng, tận lực để mình biểu hiện giống như trước đây, đi đến bên cạnh giường bệnh, thành thục thay băng dổi dịch truyền cho Lý Hà, sau khi xong xuôi tất cả theo khuôn mẫu hỏi han một câu: "Có chỗ nào thấy không thoải mái hay không?"
Hiếm khi Lý Hà mới có cơ hội như thế này, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tăng Tĩnh Ngữ, chỉ thấy tay cô che vết thương, trên mặt tái nhợt ra vẻ khổ sở không chịu nổi, âm thanh yếu ớt nói: "Cô đổi thuốc gì cho tôi vậy, thật là đau."
Nghe vậy, Trương Minh vẫn không lên tiếng lập tức khẩn trương, mặt lạnh quát Tăng Tĩnh Ngữ nói: "Cô làm việc như vậy sao, đi gọi bác sĩ tới đây cho tôi."
Bác sĩ, đại nương đây chính là bác sĩ, mặc dù chỉ là bác sĩ thực tập nhưng cũng không đến nỗi không bằng y tá rồi, ánh mắt gì đây! Tăng Tĩnh Ngữ trong lòng đã tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng đối mặt với Trương Minh lạnh lùng trước mắt, cô không dám biểu hiện quá càn rỡ, chỉ đành phải chờ để giải thích: "Tiên sinh, tôi chính là bác sĩ, trường hợp thế này, thai ngoài tử cung phải giải phẫu cũng giống như vừa mới trải qua sinh nở, đối với thân thể tổn thương rất lớn, hơn nữa tốc độ khép vết thương lại rất chậm, đau đớn là chuyện bình thường, nếu như Lý tiểu thư đau quá không chịu, có thể tiêm thuốc tê."
"Không cần." Lý Hà đang tựa lên vai Trương Minh đột nhiên nghiêng đầu trả lời, ánh mắt sắc bén mang theo một chút ác độc, vẻ mặt vui thích nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, bất chợt Tăng Tĩnh Ngữ rùng mình một cái, nhưng cũng may sắc mặt của cô khôi phục lại bình thường rất nhanh, tiếp tục vai diễn nhân vật bệnh nhân nhu nhược.
Ra khỏi phòng bệnh, Tăng Tĩnh Ngữ lập tức gọi điện thoại cho cấp trên báo cáo tình huống, mà trên thực tế, cảnh sát đã sớm ở bốn phía trong bệnh viện bố trí tai mắt, từ lúc Trương Minh vào bệnh viện cho đến bây giờ, tất cả hành động của hắn đều không lọt khỏi ánh mắt của cảnh sát, cho nên Tăng Tĩnh Ngữ báo cáo cũng không có tác dụng gì. Ngược lại, lãnh đạo cấp trên nói cho cô biết, hiện tại quan trọng nhất không phải bắt người, mà là muốn thả thả dây dài câu cá lớn, lần này Trương Minh tới đây nhất định là vì xem xét rõ Lý Hà có bán số hàng kia chưa, cho nên nhiệm vụ quan trọng nhất của cô lúc này là quan sát nhất cử nhất động của Trương Minh cùng Lý Hà, tốt nhất là có thể biết được thời gian địa điểm bọn họ giao dịch, đến lúc đó nhân chứng vật chứng đều có, nhất định hắn sẽ không trốn thoát được.
Tăng Tĩnh Ngữ suy nghĩ một lát cảm thấy cái biện pháp này cũng không tệ, nhưng vấn đề là khó khăn quá lớn, một người cảnh giác như Trương Minh, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện mà đến gần, hơn nữa còn muốn có được tình báo quan trong nhứ thế nữa, lúc trước cô có đặt máy nghe lén trong phòng bệnh của Lý Hà, nhưng ngoại trừ những lời ngon tiếng ngọt hay làm nũng của hai người kia, thì không có tin tức gì hữu dụng cả.
Buổi tối hôm đó, Tăng Tĩnh Ngữ một mực nghĩ làm thế nào mới có thể đến gần Trương Minh rồi thu thập tin tức, theo tình hình bây giờ cho thấy, hai ngày nữa Lý Hà sẽ xuất viện, đến lúc đó làm thế nào đây, mặc dù nói cảnh sát không chỉ có một ít đầu mối này, nhưng này dù sao cũng là lần đầu tiên cô làm nhiệm vụ, hơn nữa còn là nhiệm vụ có tính khiêu chiến như vậy, cô muốn làm thật tốt, cho nên. . . . . . . . . . . .
Cô nghĩ, dù sao hiện tại Lý Hà đã cho rằng cô là Tiểu Tam không biết xấu hổ, như vậy, cùng một anh chàng đẹp trai lại nhiều tiền vẫn tốt hơn cùng với một ông già bụng bia có tiền phải không, cho nên, theo suy nghĩ của người bình thường, làm một Tiểu Tam, cô đi quyến rũ tinh anh đương nhiên rất hợp tình lý, chính là vô sỉ cộng thêm một chút không biết xấu hổ như vậy.
Khi Tăng Tĩnh Ngữ đưa cái này ý tưởng thông báo cho cấp trên thì Thiệu Tuấn đang ngồi ở ngay bên cạnh Lâm Phong, nghe Tăng Tĩnh Ngữ bên kia điện thoại rất kích động nói muốn đi quyến rũ người khác, anh hận không thể lập tức đem cô gái kia giam lại dạy dỗ một trận. Cô rốt cuộc có biết Trương Minh nguy hiểm cỡ nào hay không, cảnh sát đã từng phái mấy nằm vùng đi tiếp cận Trương Minh, nhưng sau đó lại bị phát hiện, một là bị bắn chết tại chỗ, hai là thi thể bị người ta vứt nơi hoang vắng, thảm nhất chính là người thứ ba, thi thể bị chặt ra làm đôi.
Là một quân nhân, anh cũng hy vọng có thể bắt được tội phạm, thậm chí là chính mình đi nằm vùng cũng được, nhưng thân là bạn trai Tăng Tĩnh Ngữ, anh thật sự không muốn Tăng Tĩnh Ngữ mạo hiểm như vậy, đó là đem tính mạng của mình ra treo lên trên sợi dây thun, sao cô có thể nói nhẹ nhàng như vậy.
Rất khó có được một buổi chiều rãnh rồi nên anh chạy đến bệnh viện căn cứ tìm Tăng Tĩnh Ngữ, không ngờ nhận được tin Tăng Tĩnh Ngữ nghỉ, lúc ấy anh đã cảm thấy có gì đó không đúng, theo lý thuyết Tăng Tĩnh Ngữ nghỉ không thể nào không nói ình, nhưng cô lại nghỉ đột ngột như thế, ngay cả một tin nhắn cũng không nhắn cho anh biết, như vậy chỉ có một khả năng, chính là đi làm nhiệm vụ rồi, thân là một người lính đặc chủng, anh biết rõ nhiệm vụ đến rất đột ngột và vô cùng bí mật, có thể 1 giây trước anh còn đang ngủ, sau một giây sau anh đã an vị trên máy bay bay tới vùng Amzon. Cho nên anh cũng không gấp mà đi gặp Lâm Phong để tìm hiểu tình huống, dù sao cũng là nhiệm vụ bí mật, không nói với anh chính là không thể nói, hỏi cũng không hỏi được gì, cũng may vài ngày sau bọn họ cũng nhận được nhiệm vụ, lần này có một tập đoàn tội phạm muốn tiến hành giao dịch, sẽ diễn ra trong hai ngày tới, cho nên cấp trên để cho bọn họ tùy thời đợi lệnh, chỉ chờ xác định thời gian địa điểm lập tức lên đường.
Hôm nay rốt cuộc có được tin tức về cuộc giao dịch đó, Thiệu Tuấn xung phong đảm nhận nhiệm vụ thăm dò tình hình. Từ lúc buổi sáng Trương Minh xuất hiện ở bệnh viện, quân đội liền phái người giám sát nhất cử nhất động của Lý Hà trong phòng bệnh, tuy nói cảnh sát quyết định chọn lựa chính sách lâu dài là thả dây dài câu cá lớn, nhưng mặc kệ như thế nào, Trương Minh là nhân vật hết sức nguy hiểm, nếu Tăng Tĩnh Ngữ một không cẩn thận để bị phát hiện, Trương Minh kích động bắt cô làm con tin thì phải làm như thế nào đây, cho nên trải qua suy tính nhiều mặt, cuối cùng cấp trên quyết định an bài hai tay súng bắn tỉa tùy thời đợi lệnh, để ngừa tình huống ngoài ý muốn xuất hiện.
Trên sân thượng đối diện bệnh viện, từ lúc tám giờ sáng Thiệu Tuấn đã có mặt ở nơi này, cho đến hai giờ chiều Trương Minh ra phòng bệnh mới kết thúc công việc, mà bên kia, kể từ lúc Thiệu Tuấn bên này báo cáo Trương Minh ra khỏi phòng bệnh, ngay sau đó đồng chí cảnh sát ở cửa ra vào gần đấy lập tức ra lệnh chú ý, khi thấy Trương Minh ra ngoài lập tức lái xe đuổi theo phía sau, cho đến khi xác định Trương Minh đã đi xa, Thiệu Tuấn mới lấy điện thoại ra gọi cho Tăng Tĩnh Ngữ.
Mấy ngày nay Tăng Tĩnh Ngữ vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, căn bản không để ý tới Thiệu Tuấn, cho nên khi điện thoại di động đột nhiên reo lên tiếng chuông được cài đặt riêng cho Thiệu Tuấn thì bất thình lình sửng sốt một chút.
"A lô, anh yêu à." Tăng Tĩnh Ngữ làm như không có chuyện gì cười đùa gọi anh.
Nhưng Thiệu Tuấn chỉ trả lời lạnh nhạt một câu: "Ra ngoài, hiện giờ anh đang ở trên xe trước cửa bệnh viện đợi em." Vừa nói xong lập tức cúp điện thoại tỏ vẻ mình đang rất tức giận.
Tăng Tĩnh Ngữ đi tới cửa nhìn xung quanh mấy vòng, cũng không thấy Thiệu Tuấn, cho đến khi điện thoại của Thiệu Tuấn gọi đến lần nữa, nói cho cô biết Audi màu đen ở cửa chính đối diện mới quay đầu lại thấy Thiệu Tuấn ngồi ở vị trí tài xế.
Tăng Tĩnh Ngữ vui sướng nhảy nhót đến đối diện, lên xe, đánh Thiệu Tuấn một cái, rất lâu rồi không gặp, lúc làm việc thì không thấy gì cả, nhưng vào lúc này, thấy anh, cảm thấy nhớ nhung vô cùng, vì vậy, người nào đó kích động hận không thể hôn anh một cái thật nóng bỏng, nhưng không ngờ lại bị Thiệu Tuấn đẩy ra.
Tăng Tĩnh Ngữ duy trì hai cánh tay giang ra, suy nghĩ một lúc, cô hoàn toàn không hiểu được Thiệu Tuấn bây giờ là thế nào, không giải thích được hừ một tiếng, rất không kiên nhẫn hỏi: "Thiệu Tuấn, anh muốn thế nào đây?"
Gương mặt Thiệu Tuấn không chút biêu cảm nhìn Tăng Tĩnh Ngữ, không nói câu nào. Tăng Tĩnh Ngữ thấy Thiệu Tuấn đột nhiên lạnh lùng rất tức giận, quyệt miệng trừng anh, sau đó Thiệu Tuấn vẫn không nói lời nào, rốt cuộc, cô không nhịn nổi, dùng cả tay chân đánh đá lung tung lên người Thiệu Tuấn nói: "A a a a a a a a a a a a, em không chịu nổi, anh rốt cuộc muốn cái gì, tại sao không nói lời nào! ! ! ! ! !"
Thiệu Tuấn đưa tay ngăn Tăng Tĩnh Ngữ đang phát điên lại, sau đó một tay người ôm vào trong ngực. Tăng Tĩnh Ngữ giả bộ khóc lóc gào khan, kêu to, "Thiệu Tuấn anh khi dễ em."
Thiệu Tuấn ôm cô thật chặt, hận không thể đem cô vê vào trong thân thể, như vậy cũng không cần lo lắng hãi hùng nữa rồi, anh thật không dám tưởng tượng nếu Tăng Tĩnh Ngữ thật sự gặp chuyện gì không may thì anh nên làm gì bây giờ.
Đầu tiên, đứng ở góc độ người yêu, anh yêu cô như vậy, nếu như cô gặp chuyện không may, anh không biết mình sẽ làm ra hành động gì. Tiếp theo, xét đến vấn đề đạo nghĩa, Tăng Tĩnh Ngữ là vì anh mới tới căn cứ, nếu như Tăng Tĩnh Ngữ có chuyện bất trắc, anh phải ăn nói thế nào với vợ chồng quân trưởng đây, nếu như là anh, cho dù phải đánh cuộc tính mạng của mình anh cũng không nhíu mày, bởi vì đó là chức trách của anh, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ, nếu như cô không đồng ý cũng không có bất kỳ ai nói cô nửa câu, nhưng cô lại liều mạng đồng ý như vậy, hoàn toàn không quan tâm ý nghĩ của anh.
Hồi lâu, chờ đến khi Tăng Tĩnh Ngữ bình tâm lại, Thiệu Tuấn mới buông cô ra, tận lực khống chế giọng điệu của mình, bình tĩnh hỏi: "Trước khi đến đây tại sao em không bàn bạc với anh một tiếng, dù em có trải qua kỳ huấn luyện tuyện chọn nữ bộ đội đặc chủng, hay trở thành một nữ bộ đội đặc chủng, nhưng cuối cùng em vẫn là một thầy thuốc, chức trách của em là cứu người, loại nhiệm vụ này không phải là chức trách của em." Giờ khắc này, Thiệu Tuấn đã hoàn toàn quên thiên chức của quân nhân là vì nhân dân phục vụ.
Hiển nhiên, Tăng Tĩnh Ngữ cũng không nghĩ như vậy, cô cho là Thiệu Tuấn làm một lính đặc chủng, nên hiểu rõ tầm quan trọng cùng tính nguy hiểm của chuyện này, anh phải thông cảm và ủng hộ cô, lại nghĩ rằng phản ứng của Thiệu Tuấn như vậy, hoàn toàn ngoài dự đoán của cô.
Cô dùng ánh mắt xa lạ nhìn Thiệu Tuấn, chất vấn anh: "Tại sao anh lại có thể nói lời như thế, chẳng lẽ anh không biết thân là một lính đặc chủng phải luôn chuẩn bị tinh thần hy sinh bất cứ lúc nào sao?"
"Anh có chuẩn bị, nhưng. . . . . . . . . . . . . . . ." Đó là tự anh hy sinh, mà không phải người yêu của anh. Lời còn chưa nói dứt, Tăng Tĩnh Ngữ đã tức giận sập cửa đi rồi.
Tâm tình Tăng Tĩnh Ngữ khó chịu vô cùng, bước đi cũng hùng hùng hổ hổ, trên đường còn đụng phải một vị bác sĩ mang khẩu trang y tế, cô vốn định nói lời xin lỗi, không có nghĩ rằng người ta so với cô còn gấp hơn, không đợi cô mở miệng, đã đi trước rồi.
Trương Minh mặc áo khoác trắng, mang khẩu trang y tế trên mặt, thành công thoát khỏi tai mắt của cảnh sát. Chính xác mà nói hắn không chắc chắn là có tai mắt hay không, nhưng cái loại buôn bán như bọn hắn, quả thật cần phải thận trọng mọi lúc mọi nơi, tùy thời đều có thể bị bắt hoặc bị bắn chết, cho nên làm bất cứ chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng sẽ không lưu lại tung tích của mình.
Ngay từ lúc ra khỏi phòng bệnh hắn liền đến nhà vệ sinh thay quần áo, hơn nữa sau khi thay xong cũng không vội vã rời đi, mà đứng bên bệ cửa sổ trên lầu quan sát phía dưới, hắn thấy rõ ràng sau khi thế thân đi, có một chiếc Audi màu đen theo sát phía sau, xem ra rất có thể đã bị theo dõi. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vừa rạng sáng ngày kế tiếp, Lý Hà liền ấn chuông gọi điện thoại nói phải xuất viện, ở đây đã được một tuần lễ rồi, nhưng cô lại đặc biệt gấp gáp muốn đi, Tăng Tĩnh Ngữ vốn muốn cùng Lý Hà ngây ngô lâu một chút, có thể thu thập được nhiều tin tức hơn một chút, nhưng không ngờ cô ta lại đột nhiên vội vã như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Tăng Tĩnh Ngữ cảm giác chuyện có chút không đơn giản, vì vậy cố ý kích thích cô nói: "Cô hôm nay muốn xuất viện đúng không, tốt nhất là cũng không nên thay băng đổi truyền dịch làm gì, như vậy sẽ không cần nằm lâu chờ đợi nữa, về sau cũng không cần phiền não nữa."
"Cô có ý gì?" Lý Hà cau mày, thật sự không thể lý giải tại sao cô ta lại nói như vậy, hơn nữa còn ước gì cô lập tức đi.
Tăng Tĩnh Ngữ biết cô mắc câu, hả hê cười một tiếng, đôi môi giơ lên cao cao, vẻ mặt hống hách nói: "Không thể mang thai, tự nhiên cũng không có sanh non." Nói xong, Tăng Tĩnh Ngữ còn cố ý cầm bút ghi chép loạn xạ mấy cái, nói: "8h bắt đầu làm việc, y tá sẽ đem thức ăn nhẹ cùng giấy thông báo xuất viện đưa tới, sau đó đến lầu một tính tiền, đem phí nằm việc thanh toán xong là có thể đi."
Lý Hà kiêng kỵ nhất chính là chuyện sanh con này, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ còn cố tình không ngừng kích thích cô. Trong lòng cô vô cùng đau xót, khóe miệng lộ nụ cười nhạt ác độc, lòng nói đây là tự cô chuốc lấy phiền phức, đến lúc đó cũng đừng có trách tôi ra tay ác độc với cô.
Vốn cô và Trương Minh nói chuyện Tăng Tĩnh Ngữ, Trương Minh cũng đồng ý tìm người thay thế Tăng Tĩnh Ngữ, nhưng tối ngày hôm qua, Trương Minh đột nhiên nhắn tin đên nói, nói cô hôm nay nhất định phải xuất viện, buổi tối giao dịch, xong chuyện liền rời đi, vì vậy chuyện trả thù Tăng Tĩnh Ngữ cũng không tính toán gì nhiều, cô vốn muốn nói coi như cô ta mạng lớn, tôi tha cho cô một mạng, ai ngờ cô không phải mạng lớn, quả thật chính là không biết trời cao đất rộng, cùng tôi đấu, bảo cô chết thế nào cũng không biết.
Nhiều ngày như vậy, vết thương Lý Hà cũng tốt hơn bảy tám phần rồi, chỉ là ra máu quá nhiều, khí huyết không được thông, cả người nhìn qua trắng phờ phạc, nhưng hành động cũng tương đối dễ dàng. Chính cô ta vội vã tiến hành thủ tục xuất viện, lúc làm thủ tục xuất viện thì y sĩ cường điệu nói, sanh non không thể khinh thường, tốt nhất nên thay băng và truyền dịch hôm nay cho xong, thuốc ngày mai cũng để cho cô ta, đến lúc đó mang về nhà mình tìm bác sĩ khác.
Lý Hà thấy không cần ở bệnh viện nữa, cũng không nói thêm cái gì nữa, để cho y tá thay băng truyền dịch. Lúc 12 giờ trưa Lý Hà đã truyền dịch xong, liền xách theo hành lý đi, trước khi đi còn cố ý chạy đến phòng làm việc của bác sĩ tìm Tăng Tĩnh Ngữ, nói là cám ơn cô mấy ngày qua chăm sóc.
Trong phòng làm việc, Tăng Tĩnh Ngữ cười rực rỡ như hoa, nói thẳng bác sĩ chăm sóc bệnh nhân là cần phải vậy. Lý Hà cũng không chọc phá, chỉ nói nếu là tương lai hữu duyên gặp mặt mới hảo hảo cám ơn cô, sau đó trực tiếp xuất viện, cùng lúc đó, cảnh sát và lính đặc chủng mai phục ở lân cận chờ cũng theo Lý Hà rời khỏi đều rút lui, nhưng không ngờ Tăng Tĩnh Ngữ vừa đúng lúc sau khi cảnh sát rút lui thì xảy ra chuyện.
Sau khi Lý Hà rời đi, Tăng Tĩnh Ngữ nghĩ làm hết chuyện hôm nay rồi bàn giao lại cho người trong bệnh viện sau đó trở về căn cứ, vì vậy cũng giống như thường ngày kiểm tra phòng, xem bệnh. Buổi chiều Tăng Tĩnh Ngữ xem bệnh nhân xong rồi đi vệ sinh, nhưng không ngờ đột nhiên sau lưng có người đàn ông nhảy ra bịt thuôc mê vào miệng mũi cô, Tăng Tĩnh Ngữ cố gắng phản kháng, nhưng không kháng nổi thuốc mê, chỉ trong thời gian vài giây đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Bắt cóc Tăng Tĩnh Ngữ chính là thủ hạ của Trương Minh, Trương Minh đã thông báo chuyện này, nhưng mà bởi vì tình huống đột phát nên cuối cùng hủy bỏ. Mà buổi sáng lại nhận được điện thoại của Lý Hà nói là kế hoạch không thay đổi, cô nói: "Anh Lý, anh cũng biết những năm này em theo anh Trương cũng không dễ dàng, hi vọng lớn nhất của em không phải là sinh cho anh Trương một đứa con trai ư, nhưng con đàn bà chết tiệt kia lại rủa em đoạn tử tuyệt tôn, anh nói một chút, em sao có thể chịu được."
Vừa nghe như vậy, anh Lý bên kia điện thoại cũng nổi giận, Lý Hà ỷ vào chuyện mình và anh đều là người trong nhà, bình thường luôn lo cho hắn như một người chị, anh Lý rất vui mừng có một người chị như cô ta. Hôm nay chị mình bị chọc tức, dĩ nhiên là hắn ta phải lấy lại công đạo. Nghĩ thầm TMD, ông đây tha cho cô một cái mạng cô còn ác mồm ác miệng, thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại xông tới, xem tôi giết chết cô như thế nào.
Lý Hạ nói làm thì làm ngay, bắt đầu gọi điện thoại sai người chuẩn bị đồ, sau đó hỏa tốc chạy tới bệnh viện, ngay cả Lý Hà xuất viện là cũng không có lộ diện, mà vẫn bí mật quan sát Tăng Tĩnh Ngữ, cuối cùng ở ngay cửa nhà vệ sinh chật hẹp ít người lui tới, thừa dịp bên cạnh không có ai trực tiếp đem Tăng Tĩnh Ngữ bắt đi, trải qua một phen cải trang, rốt cuộc cũng thành công dẫn người ra ngoài bệnh viện, lái xe đến một nhà kho bị bỏ hoang.