Chiếc xe bốn bánh dừng trước quán bar sang trọng và cao cấp nhất thành phố, Phương Hinh cởi dây an toàn, hành động có chút trì hoãn.
Cô không biết Đinh Khải Thành đưa cô tới đây với mục đích gì, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra, nhưng Phương Hinh vẫn có đôi ba phần lo sợ.
Bước vào bên trong, tầng một với vô số thể loại người, già trẻ gái trai đều có, Đinh Khải Thành nắm tay Phương Hinh cùng nhau đi lên tầng hai.
Nơi này có vẻ yên tĩnh nhưng lại nguy hiểm hơn.
Cùng tiếng nhạc xập xình vang tận trong trí óc, đây như một sợi thần kinh kích thích con người phiêu theo điệu nhạc, mà Phương Hinh vốn không thích mấy chuyện này, sớm đã ngán ngẩm.
- Anh gọi nước cho em nhé.
- Vâng, nhưng em không uống rượu.
Đinh Khải Thành cười nhã nhặn.
- Được.
Một lúc sau đồ uống mang lên, một chai rượu thượng hạng nổi tiếng ở Mỹ vừa được nhập khẩu, giá cả phải chăng, hương vị không tệ. Một chai khác là nước uống giấm táo của Phương Hinh.
Lúc này cô mới nhẹ nhõm hơn hẳn, tuy vậy cô vẫn không thể không đề phòng cảnh giác.
- Anh Thành, em vào nhà vệ sinh một lát.
Sau khi uống nước giấm táo được vài phút, cảm thấy cơ thể có chuyển biến lạ, Phương Hinh không chậm trễ muốn vào nhà vệ sinh.
Thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình trước gương trong nhà vệ sinh, sớm đã nghĩ Đinh Khải Thành sẽ không hèn hạ đến mức bày mưu lộ liễu và nhanh chóng như vậy.
Không ngờ bây giờ cô mới biết, hắn ta là kẻ rất biết tận dụng thời gian.
Có lẽ cho dù là một ngày ngắn ngủi, anh ta vẫn muốn tìm mọi cách chén sạch món ăn thơm ngon này.
Đúng lúc đang không biết phải làm thế nào để thoát thân thì ở bên ngoài có tiếng bước chân, là tiếng giày cao gót mỗi lúc một gần.
Phương Hinh mang theo một chút hy vọng vào người đang bước vào này quả nhiên là một cô gái.
- Cô… cô có thể cho tôi mượn điện thoại không?
Cô gái đó trang điểm đậm lại không mang đến cảm giác chán ngấy, ngược lại lớp trang điểm kết hợp với khuôn mặt cô ta càng thêm sắc sảo mặn mà.
Cô ta liếc mắt nhìn bộ dạng không mấy tỉnh táo của Phương Hinh, ánh mắt bình tĩnh, cử chỉ không mấy hoảng hốt.
Chỉ thấy cô gái lạ đó lấy điện thoại trong túi xách của mình ra đưa cho Phương Hinh, sau đó mặc kệ Phương Hinh muốn làm gì thì làm, cô ta vẫn tự mình son lại môi, chỉnh trang lại một chút. Truyện Quan Trường
Hoàng Tống Hiên lái xe moto trên đường cao tốc, anh đoán chắc chắn Đinh Khải Thành sẽ đưa Phương Hinh về nhà hắn, còn không thì những chỗ riêng tư khác và dễ hành động.
Tiếng chuông điện thoại vang trong túi quần, tuy đang chạy nước rút nhưng anh vẫn nghe máy.
- Tống Hiên, quán bar… 17A khu phố phía Bắc… Cứu em, em bị bỏ thuốc.
Nói xong Phương Hinh không còn sức lực ngã quỵ xuống nền nhà, tay chân rã rời không thể cử động được nữa. Điện thoại theo cơ thể rơi xuống sàn nhà, thấy vậy, cô gái lạ lại từ tốn nhặt lên.
- Đây không phải là lần đầu tôi thấy trường hợp như cô, thoát khỏi hay không phải dựa vào chính mình, tôi không thể ở đây giúp cho hàng ngàn cô gái khác được. Bảo vệ bản thân cho tốt.
Trong tầm nhìn của Phương Hinh, cô chỉ thấy thấy bóng dáng lờ mờ huyền ảo cho cô gái lạ đó, cuối cùng cũng biết mất tăm mất dạng.
Trong tâm trí Phương Hinh đang rất tỉnh táo, cô chỉ hận bản thân không thể cử động được, cả người mềm nhũn, càng hận tên khốn Đinh Khải Thành sao lại hành động khốn nạn như vậy.
Ban đầu cô còn nghĩ Đinh Khải Thành lần này dụ dỗ cô đi bar là muốn gạ gẫm cô một chút, thăm dò cô một chút, không ngờ kế hoạch của anh ta là một phát ăn ngay.
Khi ngồi bên ngoài chờ đợi quá lâu, biết Phương Hinh không trụ nổi nên Đinh Khải Thành đã bước vào nhà vệ sinh.
Đứng trước nhà vệ sinh nữ, anh gõ cửa rất nhẹ nhàng, âm thanh không quá lớn.
- Hinh Hinh, em có trong đó không?
Để đề phòng bất trắc Phương Hinh đã dùng chút sức lực quá trái cửa lại, muốn kéo dài thời gian một chút, được từng nào hay từng ấy vậy.
- Hinh Hinh, ra ngoài cho anh.
Đinh Khải Thành đang dần mất kiên nhẫn, anh ta mở tay nắm cửa nhưng không thành, thật không thể tin một người sáng lạng như anh ta lại điên cuồng nhởn nhơ xông vào nhà vệ sinh nữ.
Cũng may ở tầng hai ít người, nhà vệ sinh lại càng ít, người đi lại vốn không nhiều như tầng một.
Rầm…
Đinh Khải Thành như một con dã thú phá cửa từ bên ngoài, anh ta không còn là người đàn ông hiền lành tử tế như vẻ bề ngoài của anh ta nữa.
Sớm biết bộ mặt thật, tuy vậy Phương Hinh vẫn rất sợ hãi.
Cánh cửa lung lay sắp bị mở ra, mà người bên ngoài nghe tiếng nhạc chói tai nên không rõ được âm thanh phá cửa. Bên trong vẫn một mình Phương Hinh chống chọi.
Đột nhiên cả quán bar bị cúp điện, xung quanh tối đen như mực, âm nhạc cũng tắt ngúm không nghe gì, mọi người ở lầu một lẫn lầu hai vẫn còn đang hoảng hốt.
Đinh Khải Thành thấy tình cảnh không ổn nhưng vẫn cố phá cửa, âm thanh rầm rầm rất lớn khiến một số vị khách ở lầu hai chú ý.
- Là âm thanh gì thế nhỉ?
- Nghe đáng sợ quá vậy.
- Hình như phát ra ở nhà vệ sinh.
Một đôi nam nữ tò mò mở miệng, Đinh Khải Thành đứng trước nhà vệ sinh nữ nghe thấy, tuy vậy hành động vẫn không hề ngừng lại.
Đến khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, Đinh Khải Thành cầm theo điện thoại di động, bật đèn pin điện thoại đi soi khắp xung quanh.
Cuối cùng anh dừng lại trên thân thể yếu ớt đang nằm dài trên đất của Phương Hinh.