Theo Đuổi Tình Cũ


Tại quán cà phê, Tiêu Tuyết chọn một chỗ ngồi khá kín đáo tránh camera, lúc này cũng không phải giờ cao điểm nên khách trong tiệm cũng rất ít hầu như không ai để ý đến ba người bọn họ.

Quý Hi bắt đầu hỏi:
Chắn hẳn cậu cũng biết tôi hẹn gặp cậu ra đây để nói về chuyện gì đúng không?
Tiêu Tuyết với điệu bộ coi thường chỉ im lặng, Quý Hi tiếp tục nói:
Những chuyện xảy ra với tôi mấy ngày gần đây đều là cậu làm đúng chứ?
Tiêu Tuyết vẫn rất ung dung:
Chuyện gì cơ? Làm sao tôi biết được.
Quý Hi nhìn thẳng vào cô ta:
Vứt sách vở của tôi, hất nước lên người tôi trong phòng vệ sinh, lẽ nào tất cả chuyện này không phải do cậu làm ư?
Tiêu Tuyết vẫn tiếp tục trơ trẽn, bày ra bộ dạng vô hại trả lời Quý Hi:
Tôi sao? Làm sao tôi có thể làm những chuyện đó được? Quý Hi này bộ dạng cậu trông đáng ghét như vậy cũng không biết có bao nhiêu người chướng mắt cậu, Cậu gây thù chuộc oán với ai thì tự biết đi chứ, tại sao lại đổ hết lên đầu tôi chứ,nực cười thật đó.
Lam Kì cũng bắt đầu hùa theo Tiêu Tuyết:
Đúng đó, cậu đứng có mà vu oan cho Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết của chúng ta là người lương thiện đâu giống như ai đó gây chuyện lại đổ hậu quả lên đầu người khác
Quý Hi lúc này đã khá mất kiên nhẫn với cô ta:
Hôm đó trong phòng vệ sinh tôi đã đã thấy Lam Kì hất nước lên người tôi, tôi còn nghe thấy giọng nói của cậu, nếu những việc đó không phải do cậu làm cậu có thể giải thích vì sao cậu lại hay lảng vảng gần bàn học của tôi còn trùng hợp xuất hiện trong phòng vệ sinh lúc đó không? Cậu còn dám nói những việc này không liên quan đến cậu.
Lam Kì bị nhắc đến tên cũng khá hoảng sợ việc này sẽ đến tai nhà trường như vậy cô ta chết chắc, Tiêu Tuyết lại cười lớn không còn dáng vẻ vô hại như ban đầu, cô ta bày ra dáng vẻ thách thức vỗ mặt Quý Hi:
Cậu cũng thông minh thật đấy, nếu đã biết hết rồi thì tôi cũng chẳng cần phải giả vờ với cậu làm gì, đúng vậy đều là tôi làm.
Cô ta thản nhiên thừa nhận những chuyện xấu mà mình đã làm mà không hết có dấng vẻ sợ sệt hay ăn năn hối lỗi gì dường như đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ta làm ra những chuyện này.

Lam Kì thấy Tiêu Tuyết tự tin như vậy cũng như bắt được điểm tựa tiếp tục dáng vẻ chế nhạo nói với Quý Hi:
Cậu biết được thì đã làm sao đi làm gì chúng tôi nào hay cậu định báo cáo với nhà trường.
Quý Hi phớt lờ cô ta tiếp tục hỏi Tiêu Tuyết:
Vậy nên những tin nhắn và bằng chứng mà cậu gửi cho tôi đều là giả đúng chứ?
Tiêu Tuyết chỉ cười khẩy, đến giờ phút này thì cũng không cần thiết phải che dấu làm gì nữa, dù sao khi Quý Hi nói muốn nói chuyện riêng với cô ta, Tiêu Tuyết và Lam Kì cũng đã lờ mờ đoán được Quý Hi đã biết được phần nào mọi chuyện cũng đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất sẽ khiến Quý Hi không còn dám hé răng về chuyện này cũng khiến cô biết điều mà tránh xa Lý Chính Hạo ra.

Vậy nên Tiêu Tuyết không kiêng dè gì mà nói thẳng với Quý Hi:
Đúng vậy? Là tôi ngụy tạo đấy thì sao nào.
Quý Hi nghe được lời thừa nhận của cô ta không biết vì sao trong lòng lại không cảm thấy tức giận như cô từng nghĩ ngược lại còn có chút cảm giác vui mừng, cô vui mừng vì điều gì?Là vì Tiêu Tuyết đã thừa nhận những việc làm xấu xa của mình… hay là vì Lý Chính Hạo không lừa dối tình cảm của cô.

Nghĩ về Lý Chính Hạo và thái độ của cô với cậu ta những ngày vừa qua cô cũng không biết phải xử lý mớ hỗn độn này như thế nào cả.

Tâm trí của Quý Hi cứ loạn cả lên mà không biết nguy hiểm đang tới gần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui