Mộng Khiết bế Tiểu Bảo lên phòng xem phim rồi ngủ luôn ở phòng thằng bé.
Trạch Dương trở về phòng ngủ không thấy vợ đâu hoảng hốt chạy đi tìm vừa vào phòng thấy hai mẹ con đang ôm nhau ngủ anh mới thở thào nhẹ nhõm.
Anh chỉnh lại chăn cho hai mẹ con cô rồi ngồi xuống bên giường nhìn cô ngủ mà gục đầu xuống ngủ bên giường.
Mộng Khiết ôm con trai ngủ cả đêm đều rất yên bình không có cơn mê nào diễn ra chỉ là sáng mở mắt ra thấy Trạch Dương ngồi ngủ ngục bên giường hai mẹ con."Tỉnh rồi.
Chuẩn bị đi hôm nay chúng ta phải về nhà em đáp lễ." -Trạch Dương cũng bị đánh thức."Tiểu Bảo lại đây hôm nay chú đánh răng với con nha!"- Trạch Dương quay sang dụ dỗ Tiểu Bảo.Thằng bé nhìn anh một cái anh mắt đầy nghi ngờ không nói câu nào quay sang ôm mẹ mình.
Mộng Khiết vốn không muốn anh đụm vào con mình liền ôm lấy Tiểu Bảo rời đi Trạch Dương thấy biểu cảm thằng bé rồi lại thấy anh mắt Mộng Khiết giống con thú hoang trợn tròn mắt mình thì câm nín đi ra khỏi phòng.
Xem ra hôm qua anh đã quá lời không kìm hãm cảm xúc bản thân mình.Mộng Khiết mặc cho Tiểu Bảo bộ quần áo liền thân gấu nâu sau lưng đeo thêm balo nhỏ vô cùng đáng yêu.
Đi xuống nhà thấy Trạch Dương đợi trong xe.
Hai mẹ con ngồi ghế sau, Trạch Dương lái xe thỉnh thoảng quay lại nhìn thấy cô bóc hộp sữa cho thằng bé uống.
Bản thân cô không ăn sáng nhưng Tiểu Bảo ngày năm bữa trước giờ chưa từng thiếu cơ thể cậu có chút mũm mĩm đáng yêu.
Về đến nhà ông bà ngoại cậu không để mẹ bế xuống xe chạy thẳng vào nhà."Ba mẹ con về rồi!"- Mộng Khiết vào nhà thấy Tiểu Bảo đang trong tay bà ngoại."Mau vào nhà đi.""Ba me, đây chút quà hai vợ chồng kính biếu ba me." - Trạch Dương tay xách năm sáu tui vào nhà."Sao lại mua nhiều vầy? Mau vào nhà đi!" - Lâm Cẩm Mai bế Tiếu Bảo cười trừ anh.Ba người vào phòng khách thấy Cao Lãng với ông Hạ Vũ đánh cờ.
Lâm Cẩm Mai thả thằng bé xuống chạy phía Cao Lãng gọi lớn."Ba Cao Lãng, bế con đi!""Nào lại đây ba xem Tiểu Bảo ba nào.
Mẹ con mặc cho con bộ gấu nâu này sao? Đáng yêu quá đi!" - Cao Lãng bế thằng bé ngồi lên đùi mình."Anh Cao Lãng."- Mộng Khiết nhìn anh mỉm cười nhưng vị trí đứng cách anh một khoảng cách an toàn."Cao Tổng đúng là rảnh rỗi.""Tôi không cần bày mưu tính kế dương nhiên là rảnh rỗi rồi!" - Cao Lãnh nhìn anh đầy mỉa mai .Trạch Dương để Cao Lãnh không làm hỏng kết hoạch mình, cũng bày ra một cái bẫy hãm hại Cao Đô vào lúc quan trọng nhất không thể giúp công ty ông Hạ lật mình, thừa nước đục thả câu cưới cô về.
Với kế sách hèn hạ này Trạch Dương không hề che dấu còn công khai thừa nhận người khác biết lại không dám nói gì đúng bỉ ổi."Hai đứa về ngồi đi."- Ông Hạ thấy rồng hổ đánh nhau trong nhà mình tỏ vẻ không vừa ý.Dù sao chuyện đã qua nói lại không có ích gì cả.
Lâm Cẩm Mai nắm tay cô ngồi xuống ghế nhìn con gái chua sót trong lòng không nhịn nổi hỏi."Con về bên ấy đã quen chưa? Có vấn đề gì không?"- Dù sao Mộng Khiết chưa chồng lại có con, cuộc hôn nhân lại không có tình yêu bà lo lắng con gái chịu thiệt không dám nói mình."Không có, anh ấy rất tốt mẹ con con."- Mộng Khiết nhìn bà mỉm cười, cô không muốn bố mẹ lo lắng lên bệnh tình trước giờ luôn giấu hai người."Không có, chú ấy không con cho gọi là ba.
Chú ấy không phải người tốt."- Tiểu Bảo trong lòng Cao Lãng hét lớn.
Xem ra cu cậu vẫn để ý đến lời nói hôm qua của anh.Mọi người nghe xong chua sót trong lòng thằng bé quá nhỏ để hiểu được chữ Dượng, anh lại không chấp nhận thằng bé.
Năm đó cho dù ông Hạ nổi trận lôi đình đòi cắt đứng quan hệ với cô, Mộng Khiết cũng không chịu nói ba đứa bé là ai hơn nữa chuyện cô trải qua mọi người đều nghĩ là con của một trong ba tên khốn nạn đó chỉ là họ không hiểu sao cô lại sinh ra thằng bé mặc dù vậy mọi người vẫn tôn trọng vào yêu thương Tiểu Bảo.
Trạch Dương ngại ngùng muốn giải thích lại không biết mở miệng thế nào.
Không khí trở lên ngại ngùng."Cơm được rồi mọi người vào ăn cơm thôi!"- Lâm Cẩm Mai lên tiếng phá vỡ bầu không khí."Đúng vậy Tiểu Lãng cháu cũng ở lại ăn cơm luôn đi."-Ông Hạ cũng cười trừ quay sang Cao Lãng nói."Dạ, được ."- Cao Lãng không từ chối bế Tiểu Bảo đứng dậy.Đợi mọi người đi hết chỉ còn lại Mộng Khiết và Trạch Dương ngồi trên ghế."Anh không cố ý nói với thằng bé như vậy?"Nghĩ tới căn phòng anh chuẩn bị cho thằng bé mất không ít tâm tư.
Mộng Khiết không biết nói sao nữa có lẽ anh giống mọi người đều nghĩ Tiểu Bảo là vết nhơ của cô.
Nhưng không phải Tiểu Bảo là tình yêu trong sáng, đơn thuần nhất cô từng có dành cho anh.
Nhưng cô không nói ra bởi cô muốn anh phải hối hận, ăn năn vì những gì đã làm tổn thương thằng bé.
Đáng tiếc Mộng Khiết đã không còn là một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng, ngu ngốc nữa.
Người ta đáp một cô sẽ trả lại gấp mười khiến người đó sống không bằng chết.
Anh cũng không ngoại lệ vì Mộng Khiết yêu anh đã chết rồi chết vào cái đêm anh im lặng bỏ đi..