Hai đứa em của cô đều đang đi học, bữa cơm chỉ có năm người lớn và một trẻ con miễn cưỡng trôi qua trong yên bình.Mộng Khiết cho Tiểu Bảo ngủ xong nhận tin nhắn Cao Lãnh hẹn ra ngoài vườn hoa.
Mông Khiết nhẹ nhàng rời đi đến nơi cô thấy anh đợi sẵn ở đó."Anh Cao Lãng có chuyện gì sao?""Tiểu Khiết, em nói cho anh nghe, em ở với tên đó rốt cuộc có hạnh phúc không?""Cao Lãng sao anh lại hỏi vậy?""Tiểu Khiết, tên đó giở trò xấu xa để bắt em quay lại với hắn.
Hắn không phải người tốt.
Tiểu Khiết chỉ cần em đồng ý chúng ta mang Tiểu Bảo rời khỏi đây có được không?"- Cao Lãng xúc động nắm lấy tay cô."Cao Lãnh em biết anh có tình cảm với em.
Nhưng chúng ta không thể em đã có chồng rồi! Anh ta có thể làm một lần cũng có thể làm lần hai lần ba.
Bố mẹ em già rồi em không thể để họ ngay cả tiền dưỡng già cũng có.""Tiểu Khiết anh có thể lo cho cả họ."- Cao Lãng bỗng nhiên ôm lấy áp môi vào môi cô.
Mộng Khiết sợ hãi lùi lại không kịp bị anh chặt lấy cả người cô, Mộng Khiết rung rẩy muốn đẩy anh ra.Trạch Dương đứng ngoài ban công nhìn thấy hết cảnh hai người ánh mắt đầy phẫn nộ đi vào trong phòng.
Mộng Khiết đẩy Cao Lãng ra ánh mắt đầy sợ hãi và phòng bị cô chạy một mạch về phòng ngủ Tiểu Bảo vội vàng ôn lấy thằng bé đang ngủ say vào lòng mới trở lại bình tĩnh.Trạch Dương bỗng nhiên đổi ý không dùng bữa tối với ba mẹ vợ nữa mà trở về nhà luôn.
Mộng Khiết cảm thấy anh sau khi ngủ trưa dậy thái độ thay đổi một trăm tám độ.
Trong lúc cô chưa biết chuyện gì anh đã cướp Tiểu Bảo trong tay cô đưa cho Dì Lý nắm lấy tay cô kéo về phòng ngủ dùng lực mạnh vất cô lên giường."Anh làm gì vậy? Anh muốn làm gì?"- Mộng Khiết sợ hãi lùi về phía sau khi chạm thành giường cô mới hết đường lui."Sợ sao? Sao lúc cô ôm hôn thằng đó cô không thấy sợ."-Trạch Dương nắm lấy chân cô dùng lực kéo một cái Mộng Khiết nằm giường."Không làm ơn...!ư...ư."- Trạch Dương đè lên người cô ngấu nghiễn đôi môi cô.Mộng Khiết không tự chủ được cả người rung lên bần bật tay chân chóng cự không ngừng vào người anh thẩm chí cô cắn vào môi anh để giải thoát thân.
Trạch Dương cảm thấy vị tanh trong khoan miệng buông tha đôi môi cô, Mộng Khiết đẩy anh ra lùi lại phía sau mò tay trong gối lấy con dao trong gối kề cổ mình."Đừng qua đây, anh qua đây tôi sẽ cổ tự vẫn."- Mộng Khiết kề sát cổ đến nỗi nhìn thấy cả máu trên con dao."Cô làm đi.
Cô chết rồi còn con trai cô thì sao? Cô nghĩ tôi sẽ nuôi nó sao?"Mộng Khiết nghe xong đôi mắt mở lớn tay cằm dao cũng buông lỏng hơn.
Trạch Dương bước tới muốn lấy con con dao tay cô, Mông Khiết thấy vậy lại kề chặt hơn vào mình."Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh mới buông tha mẹ con tôi?""Sinh con cho tôi.
Chỉ cần cô sinh con cho tôi.
Tôi sẽ thả hai người đi.""Tại sao lại là tôi? Có rất nhiều phụ nữ có thể sinh con cho anh.""Tôi muốn cô.
Phải là cô.""Anh sẽ giữ lời chứ!""Dương nhiên.""Được tôi sinh cho anh."- Mộng Khiết buông con dao xuống giường.Cô không nhìn ánh trở lên vô hồn đôi tay cô run rẩy tháo từng nút áo để lộ cơ thể trắng nõn.
Trạch Dương nhìn thấy tức giận trong anh sôi lên sùng sục, không nói câu nào đập cửa bỏ đi.
Mộng Khiết ôm lấy chân mình nước mắt không ngừng chảy ra cô cảm thấy tủi nhục, muốn khóc thật lớn nhưng không thể chỉ có thể âm thầm rơi lệ.Trạch Dương bỏ ra ngoài anh điên cuồng chạy xe trên đường tốc độ ngày càng nhanh.
Khi anh thấy cô và người đàn ông khác anh muốn phát điên muốn tàn phá mọi thứ thẩm chí muốn bóp chết cô.
Cuối cùng anh dừng lại bãi biển vắng, anh lao mình xuống nước lạnh mới khiến bản thân trở lên bình tĩnh lại.Lúc anh trở về cũng đã muộn Mộng Khiết đã uống thuốc ngủ say trên giường.
Sau khi thay quần áo anh nằm cạnh cô kéo cô vào lòng mình tỉ mỉ nhìn miếng băng gạt trên cổ cô.
Không hiểu sao anh lại yêu cô ngốc này.
Trạch Dương cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô."Ngủ ngon."Mộng Khiết tỉnh dậy cả người ướt đẫm mồ hôi nhìn trần nhà xa lạ cơ thể mệt mỏi giống như không thuộc bản thân mình vậy."Cô chuẩn bị đi chúng ta tới bệnh viện." - Trạch Dương từ ngoài bước vào thấy cô cất tiếng nói."Tới bệnh viện làm gì?""Thụ tinh nhân tạo." - Anh lạnh lùng nói rồi rời đi.Trong lòng anh nghĩ cô thương Tiểu Bảo như vậy, chỉ cần hai người có con cô nhất định sẽ không bỏ mặc đứa trẻ mà rời đi.
Nhưng khi nhìn thấy sự hoảng loạn của cô hàng đêm anh không tài nào cùng cô làn chuyện đó chỉ có cách hèn hạ này để giữ cô lại bên anh cho dù cô không hề tự nguyện.Mộng Khiết mỉa mai nhìn mình trong giường khuôn mặt gầy gò hiện rõ góc cạnh khuôn mặt.
Nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Cô không phải người con sạch sẽ nữa, người ta cũng không muốn đụm vào cô..