Đại học W vào tháng 11, lá phong nhuộm đỏ cả sân trường giống như lửa đốt.
Nằm trên bãi cỏ vàng, ngắm bầu trời xanh thẳm, Trần Tự thở dài một hơi, anh quay đầu nhìn qua Khưu Nghênh Nghênh ngồi bên cạnh đang đọc sách, hỏi: “Cậu nói xem tối hôm đó Mạt Lê nói thế nào với Nhiễm Tân?”
Khưu Nghênh Nghênh nhìn sách không chớp mắt, lật qua một trang giấy: “Tớ không ở đó, làm sao biết được?”
Trần Tự bình tĩnh nhìn cô hai giây, thu hồi tầm mắt rồi nhìn trời.
Một áng mây hờ hững như khói như sương thong thả bay trên trời, giống y như vẻ u sầu của Trần Tự, thoạt nhìn không thấy nhưng không thể tan biến, mà nghẹn ngào trong lòng.
Tâm tư bay về buổi tối tệ hại kia.
Tại hành lang gần toilet, Nhiễm Tân nói với Mạt Lê: “Mạt Lê, tôi thích em.”
Sau đó, âm thanh của Mạt Lê vang lên, trầm thấp khẽ khàng như cơn mưa phùn không ngớt vào mùa xuân tại trấn nhỏ ở Giang Nam, rơi trên ngói nhà xanh rêu, hòa vào bùn đất trong vách tường.
Trần Tự không nghe rõ cô nói gì, chỉ khi Mạt Lê im lặng, anh nghe được tiếng của Nhiễm Tân: “Thế…em thích Trần Tự ư?”
Dè dặt như vậy, giống như sợ Mạt Lê không vui.
Trần Tự dựng lỗ tai lên nghe, bước chân nhẹ nhàng đi về phía hai người kia.
Vừa đến chỗ rẽ, bờ vai Trần Tự bị người ta vỗ mạnh một cái: “Trần Tự! Bên trong còn chờ cậu hát đó! Ngồi xổm ở đây làm gì hả!”
Trần Tự thầm kêu một tiếng hỏng bét, Mạt Lê và Nhiễm Tân từ trong chỗ rẽ hành lang đi ra.
Trần Tự chân tay cứng ngắc đứng tại chỗ, không biết làm sao.
Mà Mạt Lê thì ngẩng đầu liếc anh một cái, im lặng không lên tiếng từ bên cạnh anh rảo bước đi qua. Trong hành lang im lìm, cô lại mang theo một trận gió lạnh.
Sau đó sinh nhật của Nhiễm Tân cứ thế kết thúc.
Khi ở bên Mạt Lê, Trần Tự có hỏi qua chuyện này.
Mạt Lê không trả lời, dựa vào ghế ở tiệm trà sữa, lắc lư đôi chân nhỏ bé với không tới dưới đất, tự mình ăn sữa hấp trong chén.
Nhìn thấy Mạt Lê không nói gì, trong lòng Trần Tự hơi chột dạ.
Về sau, Trần Tự không hỏi chuyện này nữa.
Chuyện Nhiễm Tân thổ lộ với Mạt Lê hình như cứ thế bỏ mặc.
Gió Bắc thổi ào ào, tháng 12 tới rồi.
Dưới sự chỉ đạo của Khưu Nghênh Nghênh, Trần Tự bắt đầu lập kế hoạch lễ Giáng Sinh nên trải qua lãng mạn thế nào.
Đầu tiên là ăn bữa tối thắp nến, sau đó là xem phim, còn tặng hoa tặng quà Giáng Sinh.
Kế hoạch không chê vào đâu được, mỹ mãn đến mức khiến Trần Tự vừa nghĩ tới là nhịn không được mà cong khóe miệng.
Cười đến ngọt ngào như vậy, khiến cho Khưu Nghênh Nghênh đang ở bên cạnh đọc quyển sách ở bên ngoài bao bìa “Hồ Walden*” nhưng bên trong lại là “Rùa chín đuôi**” ghen tị, một quyển sách bay thẳng qua: “Cười cười cười cái P (mông) đó, không cho phép cậu ngày đó xảy ra sơ xuất gì.”
*Hồ Walden được đánh giá là một quyển sách trí tuệ mang lại sự yên tĩng cho tâm hồn người đọc. Tác phẩm viết về chủ nghĩa tự do cá nhân, những trải nghiệm xã hội, những cuộc chu du của ý thức con người, mang văn phong trào phúng và đề cao tính tự lập tự cường của con người.
**Rùa chín đuôi: tiểu thuyết khiêu dâm nổi tiếng cuối thời nhà Thanh.
Tục ngữ nói, tốt không linh xấu lại linh. Hôm lễ Giáng Sinh, Trần Tự sơ xuất nhiều lần.
Khi ăn bữa tối thắp nến, làm đổ ly rượu không nói, lúc tính tiền lại phát hiện bỏ quên ví tiền trên xe taxi. May mà Mạt Lê mang theo nhiều tiền.
Tiếp theo là xem phim.
Vào rạp chiếu phim liền trông thấy một biển người. Trần Tự nắm tay Mạt Lê chạy đông chạy tây, khi tìm được chỗ ngồi thì hai người đều thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa.
Mà bó hoa hồng Trần Tự cầm giúp cho Mạt Lê đã bị dòng người dồn ép đến xơ xác không còn chút sức sống.
Bộ phim này, anh chẳng xem tí nào. Trong bóng đêm anh dè dặt quan sát vẻ mặt của Mạt Lê, sợ cô không vui.
Nhưng Mạt Lê thản nhiên xem cả bộ phim, chầm chậm ăn bỏng ngô uống trà sữa.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim thì đã hơn mười giờ.
Lúc đi ngang qua thùng rác, Trần Tự giơ tay định ném bó hoa vào trong.
Mạt Lê ngăn cản anh.
Cô giành lấy bó hoa vào trong lòng, nhíu mày: “Ném gì chứ?”
Trần Tự vội vàng giải thích: “Bó hoa đã thế này…ngày mai tôi mua bó khác tặng lại cậu…” Nói xong anh định lấy về.
Mạt Lê nhanh nhẹn thoát khỏi tay Trần Tự, bước nhanh về phía trước: “Vậy thì không giống rồi.”
Vậy thì không giống rồi.
Tảng đá lớn trong lòng Trần Tự đột nhiên buông xuống, anh chạy lên theo: “Mạt Lê Mạt Lê chờ tôi.”
Mạt Lê vừa đi vừa cười, bước chân dần nhẹ nhàng hơn.
Vui vẻ như vậy, tựa như đạp trên áng mây.
Từ xe taxi bước xuống, Mạt Lê và Trần Tự sóng vai nhau đi dưới bóng cây trong sân trường.
Con đường thẳng tắp, hai bên là cây tuyết tùng cao cao.
Yên tĩnh không tiếng động.
Hai người không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đi đường.
Đột nhiên Mạt Lê loạng choạng một chút, Trần Tự vội vàng đỡ lấy cô.
Anh cúi đầu nhìn, thì ra dây giày của Mạt Lê lỏng lẻo.
Mạt Lê vừa muốn khom lưng cột dây giày thì bị Trần Tự ngăn cản.
Anh nói: “Cậu cầm đồ đi. Tôi làm cho.”
Tôi làm cho…
Nói xong, Trần Tự ngồi xổm xuống cầm lấy dây giày.
Quấn một vòng, lại quấn thêm một vòng nữa, lồng vào nhau, rồi kéo chặt.
Dưới ngọn đèn đường vàng nhạt, cái bóng của hai người được kéo rất dài, hòa quyện vào nhau.
Dường như muốn bọn họ trọn đời trọn kiếp không thể phân ly.
Trọn đời, trọn kiếp.