Lễ Giáng Sinh đi qua, thi cử tới rồi.
Trần Tự chỉ mãi lo chạy về phía Mạt Lê mà bỏ bê nhiều khóa học.
Vì thế, cuộc sống của anh bắt đầu bận rộn.
Lớp chuyên ngành khá ổn, máy tính vốn là điểm mạnh của Trần Tự. Môn học khiến anh đau đầu là toán cao cấp, đại số tuyến tính và tu dưỡng đạo đức tư tưởng.
[cảm ơn chị GR đã dịch giúp tên môn học]
Trong thư viện, Mạt Lê nói khẽ với Trần Tự đang lật sách giáo khoa soàn soạt: “Cậu im lặng một chút đi!”
Trần Tự lập tức lật chậm lại, nhưng chưa đầy hai phút, quyển sách lại vang lên tiếng soàn soạt.
Mạt Lê nhìn anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Bình thường không phải cậu đều ở chung với tôi trong thư viện sao? Tôi còn nhớ lúc ấy cậu có mang theo sách mà…”
Trần Tự vùi đầu thấp xuống: “Lúc ấy chỉ lo nhìn cậu, ai có thời gian đọc sách chứ…”
Mạt Lê nhướng mày: “Cậu nói cái gì?”
Trần Tự nói lấy lệ: “Không có gì không có gì, cậu mau đọc sách đi!”
Vội vội vàng vàng một hồi, kỳ thi tới rồi.
Mạt Lê đã tính trước mọi việc, còn Trần Tự thì thấp thỏm bất an.
Ra khỏi trường thi, Mạt Lê liền nhận được điện thoại của Trần Tự: “Mạt Lê Mạt Lê! Lần này thi dễ quá!!”
Mạt Lê mỉm cười: “Mới là trận đầu thôi, cậu đừng vui mừng quá sớm.”
Hiệu suất thi ở đại học W rất cao, một tuần, tất cả môn học đều thi xong.
Trần Tự xử lý xong vấn đề thi cử, anh mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng ——
Về nhà!!
“Mạt Lê, cậu và tôi cùng ngồi máy bay về nhé, tôi sẽ giúp cậu đặt vé máy bay.”
“Không cần, tôi đã mua vé xe lửa rồi.”
“Trước đó sao cậu không nói với tôi cậu muốn ngồi xe lửa trở về chứ?!”
“Tôi có nói mà, khi đó cậu đang xem tu dưỡng đạo đức tư tưởng…”
“Ặc…”
“?”
“Tôi mời cậu ngồi máy bay trở về, được không?”
“Không được.”
“…Được rồi, tôi đi mua vé xe lửa…”
Đến chỗ bán vé hỏi, phát hiện vé nằm vé ngồi đều bán hết sạch, chỉ còn vé đứng.
Đứng hơn hai mươi mấy tiếng…
Nghĩ một chút Trần Tự nhịn không được mà run lên.
Vẫn là Khưu Nghênh Nghênh có cách. Cô cầm vé máy bay của Trần Tự đổi lấy vé xe lửa.
Nhìn thấy con số trên tấm vé, Trần Tự nổi giận: “Sao lại là toa xe số 20?! Cách Mạt Lê xa như vậy, tớ còn ngồi xe lửa làm gì hả!”
Khưu Nghênh Nghênh vung tay: “F*ck! Cậu không biết đổi vé với người khác à!”
Sau đó, kỳ nghỉ đông bắt đầu.
Lần đầu tiên ngồi xe lửa trong đời, Trần Tự cảm thấy rất lạ lùng, đi theo phía sau Mạt Lê anh không ngừng hỏi đông hỏi tây.
Sau khi kiên nhẫn trả lời Mạt Lê luôn không quên nhắc nhở anh một câu: “Coi chừng túi của cậu.”
Nhưng ngàn dặn vạn dò, Trần Tự vẫn bị móc túi.
Nhìn anh, Mạt Lê dở khóc dở cười: “Đại thiếu gia, anh theo sát một chút đi, đừng để mất cả con người luôn…”
Trần Tự vô cùng ngượng ngùng, anh cúi đầu, giống như con nít làm sai chuyện.
Chuyến này về nhà, Trần Tự vẫn rất vui vẻ.
Chỉ cần ở bên cạnh Mạt Lê, anh sẽ luôn vui vẻ.
Vui vẻ hơn hai mươi mấy tiếng, xe lửa chầm chậm chạy vào thành phố M.
Trần Tự và Mạt Lê vừa nói vừa cười đi ra nhà ga, một người đàn ông đi lên đón: “Cậu chủ.”
Một biểu cảm nhỏ không được tự nhiên của Mạt Lê rơi vào trong mắt Trần Tự. Anh đột nhiên nắm tay cô, nhìn về người đi tới: “Ngô quản gia.”
Ngô quản giá cung kính cúi người: “Phu nhân đang ở bên ngoài chờ cậu chủ.”
Mạt Lê giãy khỏi tay Trần Tự, nhưng bị anh giữ chặt.
Trần Tự nhìn cô với hai mắt sáng loáng: “Cậu cùng tôi đi gặp mẹ tôi nhé…”
Mẹ Trần Tự là một người phụ nữ ung dung tao nhã. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, bà khoác áo ngoài cộc tay lông chồn, ngồi bên trong xe có rèm che nhìn bên ngoài.
“Mẹ.” Trần Tự kéo Mạt Lê đến trước mặt bà: “Đây là Mạt Lê, là Mạt Lê con thường nhắc với mẹ đó.”
Đã tới bước này, Mạt Lê biết mình không còn đường lui, cô đúng mực khom người chào mẹ Trần Tự: “Cháu chào bác gái.”
Mẹ Trần Tự rất hòa nhã cười với Mạt Lê: “Cháu là Mạt Lê à, tối nay cùng bác ăn cơm, được không?”
Mạt Lê cười rất ngọt ngào: “Cám ơn ý tốt của bác. Nhưng mẹ cháu còn đang ở nhà chờ cháu trở về ạ…”
Mẹ Trần Tự gật đầu, tỏ ý với cô: “Vậy cháu lên xe đi, bác và Trần Tự cùng đưa cháu về.”
Mạt Lê không từ chối, cô mở cửa xe, thoải mái ngồi vào trong.
Trần Tự ở một bên nhìn thấy hai người, anh cười đến đau mặt.
Xe có rèm che vững vàng đậu dưới lầu nhà Mạt Lê.
Cầm hành lý, Mạt Lê khách khí nói với mẹ Trần Tự: “Cám ơn bác.”
Mẹ Trần Tự vẫn hòa nhã: “Cháu đừng quá khách sáo.”
Chiếc xe chạy ra khỏi tiểu khu của nhà Mạt Lê.
Trần Tự ngồi ở ghế phó lái vội vàng quay đầu hỏi: “Mẹ mẹ, mẹ thấy Mạt Lê thế nào?”
Mẹ Trần Tự gật đầu: “Là một đứa trẻ khôn khéo.”
Là một đứa trẻ khôn khéo…
Trần Tự nghĩ ngợi nhiều lần, trong lòng anh ngập tràn ngọt ngào, lại muốn tuôn trào ra ngoài.
Anh lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Mạt Lê ——
“Mẹ tôi rất thích cậu.”
Hai phút sau điện thoại rung rung.
Trần Tự cầm lên nhìn, tin nhắn của Mạt Lê chỉ hai chữ ——
“Thần kinh.”