“Đình Phong, con xem thái độ của nó kìa.
Thật không có một chút gia giáo nào.”
Bà Kim Nhã đã lấy lại được vẻ cao ngạo,
bước đến bên cạnh Đình Phong và chỉ trích Khả Hân.
Nghe tin nó có thai lại gặp nạn, mẹ và
Hoàng Ly tới thăm.
Ai ngờ mới nói vài câu, nó đã
cáu kỉnh ném đồ đạc lung tung.”
Trúng người mẹ thì cũng thôi đi, nếu lỡ
đụng trúng bụng của Hoàng Ly thì sao? Con
đừng quên Hoàng Ly cũng đang mang thai, lại
mới hơn một tháng, rất dễ xảy ra vấn để.
Mẹ
không ngờ nó lại độc ác đến vậy”
Việc bà Kim Nhã chớp cơ hội lên tiếng tố
cáo trước làm Khả Hân tức phát điên.
Cô có mất
bình tĩnh đến mức nào cũng không đến nỗi làm
ra những chuyện như bà ta nói.
Quyển sổ và chiếc bút chỉì ném
xuống chân hai người thay vì trên mặt.
Chiếc gối
bông mềm có thể làm tổn thương đến Hoàng Ly
được sao?
Đến bây giờ cô mới nhận ra, kỹ năng diễn
kịch và khả năng nói không thành có của bà Kim
Nhã không thua gì Hoàng Ly.
Hai người này đúng là một mẹ chồng
nàng dâu cực phẩm.Chẳng trách từ trước đến
nay cô luôn bị họ làm tổn thương hết lần này
đến lần khác.
Đình Phong nghe xong, đảo mắt nhìn Hoàng
Ly đang vòng tay ôm bụng và tỏ ra sợ hãi, lại nhớ
đến những hình ảnh anh bắt gặp vừa rồi, quanh
thân tỏa ra khí lạnh.
“Rốt cuộc có chuyện gì không thể từ từ nói
mà phải động tay động chân?”
Câu hỏi này anh dành cho Khả Hân.
Anh biết
tâm trạng cô bất ổn khi vừa trải qua những ngày
đen tối, nhưng điều đó không có nghĩa là anh
bao dung cho những hành động phi lý của cô,
nhất là đối với mẹ mình.
Khả Hân trông thấy ánh mắt trách móc của
Đình Phong, không biết là nên khóc hay nên cười.
Cũng phải, anh có bao giờ tin cô đâu, lúc
nào anh cũng chỉ tin vào đôi mắt của mình và
những lời nói dối của người bên cạnh.
Quá mệt mỏi và không muốn đối diện với ba
gương mặt đáng ghét đó, Khả Hân nằm xuống,
quay lưng lại với tất cả mọi người
“Con xem…
Bà Kim Nhã chỉ vào Khả Hân, bộ dạng cáu
kỉnh như thể hành động của cô là vô cùng tồi tệ.
Đình Phong nhăn mặt, đành quay sang nói với mẹ mình.
“Mẹ, Hoàng Ly, tâm trạng Khả Hân không
tốt, hai người cũng đừng trách.
Con sẽ nói
chuyện lại với cô ấy.”
“Hừ, nể tình nó có thai, mẹ bỏ qua chuyện
hôm nay.
Mẹ sẽ cho người đến chăm sóc nó, từ
giờ trở đi, con đừng tới đây nữa, hãy tập trung lo
lắng cho vợ tương lai của con đi.”
“Ngoài ra, chỉnh đổn lại bộ dạng của mình.
Con tự soi gương xem bản thân lúc này còn ra
dáng tổng giám đốc của tập đoàn Kings không?”
Thân hình cao lớn của Đình Phong có chút
cứng đờ.
Anh vội vàng ngoảnh đầu nhìn Khả
Hân, thấy cô vẫn chẳng có biểu hiện gì ngoài
việc quay lưng về phía họ, trong lòng anh dâng
lên một trận mất mát.
“Hoàng Ly, em đưa mẹ về cẩn thận.”
Đình Phong hướng về phía Hoàng Ly và nói.
Anh muốn kết thúc sự việc này tại đây vì sợ rằng
nếu tiếp tục truy cứu sẽ càng khiến mâu thuẫn
giữa bà Kim Nhã và Khả Hân lớn hơn.
“Không có tiền đồ.”
Bà Kim Nhã bực bội lườm con trai rồi vẫy tay.
gọi Hoàng Ly ra ngoài.
Xem ra, bà nên tổ chức lễ
đính hôn cho Đình Phong và Hoàng Ly càng sớm
càng tốt.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Đình
Phong thở dài, cầm tô cháo đến gần Khả Hân, vỗ
nhẹ vai cô.
“Đừng giận dỗi nữa, mau ngồi dậy ăn cháo nào.”
Đợi mãi Khả Hân vẫn không có phản ứng gì,
Đình Phong tiếp tục kiên nhẫn dụ dỗ cô:
“Muốn tức giận cũng phải có sức.
Đã ba
ngày em không ăn được gì, nếu còn tiếp tục như
thế, e rằng bé con trong bụng sẽ chịu khổ đấy.
Có vẻ như chiêu này hiệu nghiệm, Khả Hân
đành rầu rĩ chống tay ngồi dậy.
Đình Phong
nhanh chóng đỡ lấy cô nhưng bị cô gạt phắt đi,
đồng thời, từ chối luôn việc anh muốn đút cháo cho cô.
Nhìn Khả Hân khó nhọc ăn từng muỗng,
Đình Phong luống cuống ngồi bên cạnh không
biết làm gì
Sau khi đã ăn xong, Khả Hân lạnh lùng ra hiệu:
“Mẹ anh nói đúng, từ giờ trở đi anh đừng tới
đây nữa, chỉ cần đưa chị An tới đây chăm sóc tôi
là được.”
Đợi đến khi sức khỏe hồi phục, cô sẽ rời
khỏi thành phổ.
Tuy nhiên, Khả Hân không dám nói ra.
Hôm sau, Đình Phong xuất hiện với vẻ ngoài
đẹp đẽ như ngày thường.
Đánh chết anh cũng
không thừa nhận hôm qua về nhà, thấy mình
trong gương, suýt nữa thì anh đã hét lên.
Vì Khả Hân,một người luôn lấy ngoại hình
làm kiêu ngạo như anh lại trở nên thảm hại như
thể.
Khi nào cô bình phục, chắc chắn anh sẽ
“tính sổ” với cô.
Tuy nhiên, trước đó, anh phải thực hiện lời
lúa của mình là mang Khả Hân qua phòng bệnh
của Thanh Sơn.
“Chào anh Phong, chào chị, mời anh chị vào.”
Hai người đàn em của Thanh Sơn đứng canh
gác ở cửa.
Một người lên tiếng chào hỏi, sau đó
mở cửa cho Đình Phong và Khả Hân bước vào.
Phòng bệnh của Thanh Sơn là loại phòng vip
cao cấp nhất trong bệnh viện.
Nơi đây giống như.
là một căn nhà nho nhỏ đầy đủ tiện nghỉ để nghỉ
dưỡng hơn là chữa bệnh.
Thanh Sơn đang ngồi trên giường.
Phần
mạn sườn bị dao đâm và phần đùi bị bắn đã
được băng bó cẩn thận bằng lớp gạc trắng tỉnh.
Mặc dù gương mặt còn hơi trắng bệch vì
mất nhiều máu nhưng tổng thể đã hồi phục đến tám phần.
‘Vừa nhìn thấy Khả Hân và Đình Phong bước
vào, ánh mắt Thanh Sơn lóe lên một tia vui sướng.
Hắn hớn hở nhồm người về phía trước,
không may dụng đến vết thương khiến hắn lập
tức nhe răng trợn mắt vì dau.
“Ngu ngốc.”
Đình Phong mở miệng mắng hai chữ.
Đột
nhiên, anh cảm thấy eo đau nhói, thì ra là Khả
Hân vừa nhéo anh để nhắc nhở anh giữ mồm giữ
miệng.
Sau vài giây sửng sốt, gương mặt Đình
Phong bừng sáng.
Anh nhìn chẳm chằm Khả Hân
không chớp mắt, cảm thấy hành động của cô
giúp kéo gần khoảng cách giữa hai người họ.
“Xem lại bản thân đi, hiện tại ai ngu ngốc hơn?“
Khả Hân gật đầu và lau nước mắt.
Khi đã lấy
lại được bình tĩnh, cô đưa cho anh một mầu giấy.
Liếc nhanh nội dung trên đó, Thanh Sơn tỏ
ra có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng che dấu.
Hắn ngẩng đầu nói với Đình Phong.
“Phong, tôi có chuyện muốn nói riêng với
Khả Hân.
Cậu ra ngoài trước di.”
“Hai người có chuyện gì không thể nói trước
mặt tôi sao?”
Đình Phong nheo mắt nghỉ ngờ, nhưng
Thanh Sơn đã phẩy tay xua đuổi
“Đi đi, lát nữa sẽ kể cho cậu nghe.”
Khả Hân cũng ra hiệu cho Đình Phong rằng
mình muốn hỏi riêng Thanh Sơn vài điều.
Không
còn cách nào khác, Đình Phong đành chán nản
bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa vừa khép lại, Thanh Sơn đã trực
tiếp tiến vào chủ đề:
“Em muốn anh giúp em rời khỏi Đình Phong
sao? Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Quyết định này của Khả Hân hắn có thể hiểu
và thông cảm được.
Hiện tại, cả cô và Hoàng Ly
đều mang thai, Đình Phong lại đứng giữa nên
tình thế rất khó xử, bắt buộc trong ba người phải
có một người ra đi.
Khả Hân quả quyết gật đầu.
Cô muốn tự do,
cũng muốn tự tay nuôi dưỡng con mình.
Bao
nhiêu năm qua, cô chỉ là một thứ phụ thuộc
phẩm.
Đã đến lúc cô tự quyết định cuộc đời mình.
Bầu không khí giữa hai người trở nên yên
tĩnh đến kỳ lạ.
Khả Hân nín thở chờ đợi câu trả
lời của Thanh Sơn.
Cuối cùng, Thanh Sơn cũng
hạ quyết tâm gật đầu.
“Được, anh đồng ý:“