Bà Kim Nhã ngồi ở phòng khách nhâm nhi
tách trà nóng hổi.
Ngay từ hồi còn trẻ, bà đã có
thói quen uống trà, nhất là vào những lúc cảm
thấy căng thẳng.
Tình trạng của Hoàng Ly đã khá hơn nên bà
quyết định trở về nhà một chuyến để giải quyết
những tàn dư còn sót lại của buổi lễ đính hồn.
Nghĩ đến sự việc xảy ra ngày hôm nay, đôi
tất cả Kim Nhã nhíu lại, khóe miệng mím chặt,
bộ đặng phiền muộn rầu rĩ.
Buổi lễ buổi đính hôn mà bà dày công chuẩn
bị cho Đình Phong và Hoàng Ly bị phá hỏng, đứa
cháu nội bà luôn mong ngóng cũng mất.
Hai điều
này khiến bà đau lòng vô cùng.
Nhưng nghĩ đến một khía cạnh khác, sự việc
này lại mang tới nhiều lợi ích hơn bà tưởng.
Danh dự của Nhật Dương và Khả Hân bị hủy
hoại triệt để, nghiệt chủng trong bụng Khả Hân
cũng từ đó mà biến mất.
Bà cũng không tin sau
chuyện này, Khả Hân còn có thể tới dây dưa với
con trai bà được nữa.
Thêm vào đó, để xem mấy lão già cổ đông bị
Nhật Dương mua chuộc còn dám công khai ủng.
hộ hắn nữa không, khi hắn bị phanh phui ra
chuyện dan díu với vợ cũ của anh trai ruột.
Một kẻ có đạo đức suy đổi như vậy thì đâu
còn tư cách tranh giành chiếc ghế tổng giám
đốc tập đoàn Kings với Đình Phong.
Nghĩ vậy, tâm trạng bà Kim Nhã nhẹ nhàng
hơn, gương mặt cũng lấy lại vẻ tươi tắn như ngày thường.
Vừa đặt tách trà xuống bàn, bà Kim Nhã
bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân
dồn dập của một nhóm người.
Ngay khi ngẩng đầu lên, bà đã thấy một
cảnh tượng làm cho bà hãi hùng khiếp vía.
“Bộp”
Một người đàn ông máu me đầy mình bị ném
thẳng xuống sàn nhà trước mặt bà.
Hai tay hẳn.
bưng lấy mặt, rên rỉ kêu đau đớn.
“Đình Phong, con làm trò gì vậy?”
Bà Kim Nhã lập tức lấy lại bình tĩnh sau giây
phút hoảng hồn.
Thấy Đình Phong không kiêng
nể dắt một đám người xăm trổ dữ tợn, còn tha lôi
từ đâu một kẻ bị thương tới đây, bà giận tím mặt
quát lên.
Đình Phong chưa vội lên tiếng mà nhìn chằm
chằm mẹ mình, hơi thở phát ra từ người anh lạnh
lùng đến nỗi khiến bà Kim Nhã chợt sửng sốt.
Dẫn xuống linh cảm bất an trong lòng, bà
cau mày hỏi anh:
Tại sao con dám đưa mấy người này tới đây,
mau đi ra ngoài.
Chỗ này không dành cho những
kẻ đầu đường xó chợ.”
Thấy Đình Phong vẫn im lặng không nói gì,
bà Kim Nhã chuyển hướng về người đàn ông
đứng bên cạnh anh.
“Phan Thành, cậu nói cho tôi nghe rốt cuộc đây là ai?“
Dứt lời, bà ném cho Phan Thành một ánh
mắt sắc như dao, tiết lộ cảm xúc rất không hài
lòng và yêu cầu một lời giải thích.
Phan Thanh liếc nhìn Đình Phong, thấy anh
vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lẽo, mở miệng
định nói thì đột nhiên trông thấy Đình Phong giơ
tay ngăn cản.
“Mẹ không nhận ra người quen cũ sao?“
Đến lúc này Đình Phong mới chậm rãi lên
tiếng.
Giọng nói của anh rất kỳ lạ, giống như
đang cố gắng kiểm chế cơn thịnh nộ lẫn bi
thương.
có trời mới biết khi nghe thấy cái tên trong
miệng Quốc Bảo, Đình Phong đã bàng hoàng ra Sao.
Anh không thể tin được kẻ chủ mưu đứng
sau tất cả mọi chuyện ngày hôm nay lại chính là
người mẹ mà anh cực kỳ yêu kính.
Vì thế, Đình Phong tiếp tục tra khảo Quốc
Bảo bằng những thủ đoạn tàn bạo để mong lời
phủ nhận từ hẳn, rằng hắn chỉ đổ oan cho mẹ
anh và đó không phải sự thật.
Đáng tiếc, dù bị đánh đập đau đớn thế nào,
Quốc Bảo cũng chỉ đích danh bà Kim Nhã.
Thậm
chí, hắn còn khẳng khăng muốn tới gặp bà để
đối chất.
Do vậy, Đình Phong quyết định mang Quốc
Bảo tới gặp bà Kim Nhã, anh muốn làm rõ toàn
bộ chân tướng.
Bà Kim Nhã tỏ ra ngạc nhiên khi
nghe Đình Phong hỏi.
Bà bèn cúi xuống quan sát thật kỹ
người đàn ông gớm ghiếc đang nằm co ro dưới
sàn.
Vừa lúc, hắn ngẩng đầu lên nhìn bà, lập tức
gào Khóc một cách thê thảm
“Bà chủ Nhã, cứu tôi, cậu Phong muốn giết tôi.”
“Cậu là… Quốc Bảo, anh trai của cái Hân.
Tại
sao cậu lại thành ra nông nỗi này?”
Bà Kim Nhã trợn mắt lên tiếng, bước lùi về
sau, biểu hiện khinh bi lẫn ghét bỏ.
Có thể nói,
ngoài Khả Hân, người mà bà vô cùng căm ghét
chính là người đàn ông này.
“Tôi không cần tiền nữa, bà làm ơn bảo cậu
Phong tha cho tôi.
Tôi hối hận rồi, đáng lẽ tôi
không nên nghe lời bà làm hại đến Khả Hân.”
Quốc Bảo khóc như mưa.
Gương mặt sưng
phù cùng những vết máu khô biến dạng làm hắn
người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ.
Hắn
quỳ bò dưới sàn, không ngừng cầu xin bà Kim Nhã.
“Cậu đang nói gì tôi không hiểu?”
“Bà lừa tôi, chính bà đã bảo sau khi làm
xong mọi chuyện thì tôi sẽ được an toàn và nhận
được một khoản thù lao lớn.
Vì thế, tôi mới vứt
lương tâm để thay bà hãm hại Khả Hân.
Tôi là
thằng khốn nạn.”
Bà Kim Nhã rất thông minh, chỉ qua mấy câu
nói trách móc của Quốc Bảo, bà đã mau chóng
đoán ra chân tướng.
Chính vì vậy, bà giận dữ đứng dậy, cầm tách
trà ném thằng vào người Quốc Bảo.
Trà còn hơi
nóng nên khiến hắn tức khắc rú lên.
“Cậu đừng ngậm máu phun người.
Tôi chưa
bao giờ có liên hệ với cậu chứ đừng nói sai cậu
làm hại ai.
Cậu dám vu khống tôi, có tin tôi gọi
cảnh sát bắt cậu không?”
“Bà gọi đi, rồi tôi sẽ nói cho tất cả mọi người
biết sự thật là bà chủ của tập đoàn Kings vì
muốn xử lý con riêng của chồng và đứa con dâu
trước đây nên thuê người hãm hại họ.”
“Cậu câm miệng, là ai sai cậu bịa đặt những
lời dối trá này để vu oan cho tôi? Là Khả Hân
đúng hay không? “
“Anh em cậu bày trò để phá hỏng buổi lễ
đính hôn của Đình Phong, còn hại Hoàng Ly mất
đứa con trong bụng.
Trời ơi, âm mưu thật thâm
độc?
Bà Kim Nhã rít lên, chỉ thẳng vào mặt Quốc
Bảo, vẻ mặt bà tràn ngập nỗi ghê sợ và oán hận.
Sau đó, bà quay sang phía Đình Phong, trầm
giọng nói:
“Phong, mau tống cổ hắn lên đồn công an
cho mẹ.
Mẹ không muốn nhìn thấy cái bản mặt
kinh tờm của hắn nữa.“
Tuy nhiên, Đình Phong không hề có hành
động gì mà chỉ nói một cách lạnh nhạt:
“Mẹ để hắn nói hết ra xem.
Con cần phải
dậy hắn biết sự thật, ai là người đứng sau
hãm hại Khả Hân.
Mẹ cũng muốn biết phải không?”
Đọc được trong mắt Đình Phong sự nghỉ
ngờ, bà Kim Nhã cảm thấy như bị sét đánh.
Bà
ngây người mất vài giây, bất chợt nhìn thẳng vào
anh và hỏi:
“Con hoài nghỉ mẹ là người sai khiến cậu ta?”
Vẻ mặt bị tổn thương cùng không thể tin
được của bà Kim Nhã khiến trong lòng Đình
Phong dâng lên một trận đau xót.
Anh quay đầu
đi, phun ra vài chữ đơn giản:
“Con chỉ muốn biết sự thật.’
“Sự thật là mẹ hoàn toàn vô can trong
chuyện này.
Chính hai anh em hắn mới là những
kẻ tự biên tự diễn.”
“Phong, tại sao con lại có thể tin lời nói một
phía của hắn chứ.
Con quên trước đây hắn đã
làm gì à?”
Quốc Bảo trừng mắt nhìn bà Kim Nhã, nhổ
một bãi nước miếng xuống sàn nhà sạch bóng và
gầm lên:
“Mẹ kiếp, bà thấy mọi chuyện bại lộ nên bây
giờ muốn đổ hết tội lên đầu thằng này à, còn lâu
nhé.
Một khi thằng này đã rơi vào bước đường
cùng thì cũng không ngại lôi thêm kẻ khác đồng
hành đâu.”
“Vài ngày trước, bà sai người liên lạc với tôi,
nóirằng chỉ cần nghĩ cách lừa Khả Hân đến
Khách sạn Bemila và cho uống thuốc kích dục,
sau đó để con bé phát sinh quan hệ với Nhật
Dương là tôi có thể nhận được một khoản tiền lớn”
“Bà còn bảo rằng đứa con trong bụng Khả
Hân không phải của cậu Phong mà là nghiệt
chủng của Nhật Dương nên tốt nhất đánh rớt nó
bằng cách hạ thuốc thật mạnh.“
“Tôi cần tiền nên mới cắn răng nghe lời dụ
dỗ của bà.
Nhưng dù sao cũng là anh trai nó,
nên tôi chỉ cho nó uống loại thuốc có dược tính
ôn hòa hơn, ít nhất không gây tổn thương đến
cái thai trong bụng.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Đình Phong,
khẳng định chắc như đinh đóng cột.
“Cậu Phong, nếu cậu không tin, hãy gọi lái
xe riêng của mẹ cậu vào đây đối chất, chính
người đó đã đưa bà ta đến gặp tôi vào mấy ngày
trước.”
Bà Kim Nhã kinh ngạc vì lời nói nghiêm túc
của Quốc Bảo.
Không biết vì sao, bà có cảm giác
bất an vô cùng, nhưng đã đến nước này, bà
chẳng thể từ chối yêu cầu của hắn.
Chỉ mong, người tài xế trung thành của bà
sẽ đứng ra giúp bà minh oan.
Tuy nhiên, mọi hy vọng của bà Kim Nhã bị
dập tắt ngay khi người tài xế mở miệng thừa
nhận rằng mình có đưa bà Kim Nhã đến gặp
Quốc Bảo, nhưng không biết hai người đã trao
đổi những gì.
“Anh nói láo, anh Tuân, tôi không ngờ anh lại
cấu kết với người ngoài để tìm cách hãm hại tôi.
Hắn đã cho anh những gì để anh vứt bỏ lương
tâm làm chuyện vô đạo đức này.”
Bà Kim Nhã tức muốn hộc máu khi nghe lời
trần thuật của tài xế riêng.
Bà hận không thể
xông lên tát cho hắn vài cái.
“Bà chủ, tôi chỉ nói ra sự thật.
Bốn ngày.
trước, bà kêu tôi đưa đến một quán cafe tương
đối hẻo lánh để gặp ai đó.
Tôi nhận ra người này,
chính là gã.”
Người tài xế vội vàng chỉ vào Quốc Bảo, bộ
dạng thành thật xen chút sợ hãi nhưng đủ để
chứng minh lời nói của hẳn rất chân thật
Đến lúc này, Đình Phong không cần phải
nghe thêm bất kỳ điều gì nữa.
Anh vẫy tay để.
Phan Thành và mấy người kia mang Quốc Bảo và
người tài xế ra ngoài, để anh và bà Kim Nhã có
thể nói chuyên riêng.