Cát Tiên nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo: “Tại sao anh lại ở đây?” Đình Phong và Khả Hân đang nói chuyện riêng trong nhà nên cô không tiện tham dự vào cuộc dối thoại đó.
Vi vậy, cô đành ra ngoài làm nhiệm vụ canh gác.
Chỉ cần Khả Hân lên tiếng, cô sẽ xông vào xử lý Đình Phong như trước đây.
Trong lúc đang hí hửng suy nghĩ xem lần này.
nên đập hắn như thế nào, Cát Tiên bỗng nghe thấy tiếng chuông cổng vang lên.
Cô nhanh chóng di chuyển tới khu vực cổng vào và mở ra, không ngờ lại bắt gặp Thanh Sơn đang hớn hở đứng ở đó.
Gặp được Cát Tiên, Thanh Sơn tỏ ra vô cùng vui sướng.
Hắn hào hứng mở miệng: “Bất ngờ lắm đúng không? Lần trước chỉ gặp thoáng qua tôi đã biết ngay là cô mà.
Mau cho tôi vào trong nhà đi, đứng ngoài này nói chuyện không tiện” Vừa nói, Thanh Sơn vừa định xông vào nhưng đã bị Cát Tiên ngăn cản: “Không được, ai cho phép anh vào đây, mau về đi.” Thanh Sơn mắt tròn mắt dẹt vì thái độ lạnh lùng’của Cát Tiên.
Hắn làm bộ nhăn nhó: “Trời, gặp lại bạn cũ mà sao cô phũ phàng thế, ít nhất cũng phải cho tôi…” “Biến.” Thực ra, ngoài Đình Phong, người khiến Cát Tiên chán ghét chính là Thanh Sơn.
Chẳng qua đối với hắn cô vẫn còn chút cảm xúc mâu thuẫn.
Ngày đó, khi quyết định dùng bản thân làm.
mồi nhử mấy tên buôn người để cứu mạng Khả Hân và Thanh Sơn, Cát Tiên đã dặn dò hắn phải dùng hết khả năng để bảo vệ Khả Hân.
Nhưng sự thật là hẳn đã làm gì? Để Khả Hân bị Đình Phong năm lần bảy lượt thương tổn, cuối cùng còn uất ức đến mức tự sát.
Do đó, nhìn thấy Thanh Sơn là cô lại sôi máu.
Vốn dĩ không muốn gây chuyện, ai ngờ hắn còn dám vác mặt đến đây.
Quả thực là bạn thân.
của Đình Phong, đều là hai kẻ dây dưa đáng ghét.
Ánh mắt sắc như dao của Cát Tiên làm Thanh Sơn nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hắn nhớ bọn họ từng kề vai sát cánh chạy trốn, không quản nguy hiểm hi sinh vì đồng bọn, tại sao hiện tại cô lại nhìn hắn với vẻ căm thù như thế? Không được, hắn phải tìm hiểu lý do làm Cát Tiên thay đổi thái độ với hắn.
Đột nhiên Thanh Sơn nhìn về phía sau Cát Tiên, giơ tay vẫy vẫy với ai đó: “Khả Hân, anh ở đây.” Cát Tiên kinh ngạc, vội quay đầu nhìn lại.
Nhanh như chớp, Thanh Sơn đẩy tay cô ra, chui vào bên trong.
Lúc này Cát Tiên mới biết mình bị lừa, tức tối túm lấy Thanh Sơn.
Bằng một sức mạnh kinh người, cô đạp hẳn lăn quay ra đất.
Thanh Sơn không nghĩ Cát Tiên lại ra tay đánh mình.
Hắn lồm cồm bò dậy, phủi bụi trên bộ.
quần áo đắt tiền và ai oán nói: “Lần nào gặp cô cũng tỏ ra hung dữ vậy? Tôi là bạn chứ đâu phải kẻ thù của cô.” “Ai là bạn của anh chứ? Đồ lật lọng.” Cát Tiên hằm hè mắng Thanh Sơn.
May cho hấn là cô không muốn gây chuyện phiền toái cho Khả Hân, nếu không chỉ bằng lực đạo bình thường, đủ khiến hắn nằm trên giường ba ngày rồi.
Nghe Cát Tiên nói, Thanh Sơn ngớ người ra.
Vài giây sau, hắn liền thắc mắc: “Cô nói gì vậy?” Cát Tiên hất cằm, chẳng thèm giải thích với Thanh Sơn.
Điều này khiến hắn buồn phiền.
‘Vò đầu bứt tai suy nghĩ xem mình có lỡ đắc tội Cát Tiên lúc nào, Thanh Sơn nhăn mặt kêu khổ.
Thấy Cát Tiên vẫn tỏ ra lạnh lùng, hắn bèn nghĩ cách ninh nọt.
“Cát Tiên, tạo hình này của cô thật sự rất ngầu, hay là tôi cũng đi húi cua và nhuộm màu bạch kim như cô nhỉ.
Chà..chà…cả vết sẹo kia cũng thật đẹp mắt.
Tuy nhiên, Cát Tiên chỉ ném cho Thanh Sơn một ánh mắt khinh bỉ.
Không còn cách nào khác, Thanh Sơn đành phải đổi đề tài.
“Tôi có thể gặp Khả Hân được không? Nghe nói cô ấy trở về mà chưa có dịp tới để hỏi thăm, thật là thất lễ.” “Không được.” Cát Tiên lắc đầu, đứng chắn trước mặt Thanh Sơn, không cho phép hắn tiếp tục di chuyển về phía trước.
“Tôi nói cô nghe này, Khả Hân với tôi là bạn cũ, chắc chắn là cô ấy cũng muốn gặp tôi đấy.
Thay vì đứng đây ngăn cản, tại sao cô không dẫn tôi vào gặp Khả Hân nhỉ?“ Đến lúc này, Thanh Sơn đã thu hồi vẻ cợt nhả, nghiêm túc yêu cầu Cát Tiên.
Hắn biết mấy ngày nay Đình Phong liên tục ăn quả đắng vì sự thờ ơ của Khả Hân.
Bởi vậy, hắn muốn ra tay hỗ trợ.
“Chị Julia đang nói chuyện với Hoàng Đình Phong.” Cát Tiên tốt bụng nhắc nhở Thanh Sơn.
Cô có thể lờ mờ đoán ra lý do Khả Hân thay đổi kế hoạch, quyết định dừng tay để ngồi xuống trao đổi Với Đình Phong.
Mấy ngày nay, cô thường xuyên thấy Khả Hân ở trong trạng thái bồn chồn.
Thỉnh thoảng chị ngẩn người, sau đó lén lút nhìn ra phía bên ngoài, nơi mà Đình Phong vẫn thường đứng đó chờ đợi vào mỗi buổi sáng và buổi tối, lúc bọn họ trở về nhà.
Cát Tiên biết Khả Hân đã bắt đầu bị dao.
động.
Khỏi phải nói lúc đó cô đã thất vọng và chán nản bao nhiêu.
Dark có thể rèn luyện ý chí kiên cường và năng lực xuất chúng cho Khả Hân, nhưng dường như vẫn không thể giúp chị vứt bỏ hoàn toàn tình cảm với Đình Phong.
‘Vì chuyện này, cô đã phải vội vã gặp Antony, liên lạc với Boss để báo cáo.
Chỉ cần yêu cầu Boss trở về, Đình Phong sẽ không còn là mối lo nữa.
Nghĩ đến Boss của mình, Cát Tiên có cảm giác chuyến đi này của anh rất không bình thường.
Boss hoàn toàn bặt vô âm tín, không có Cách nào liên hệ được.
Bởi vậy, cô mới phải thông qua Antony để báo cho anh biết.
Được Antony cam kết là sẽ chuyển lời nhắn của cô, nhưng Cát Tiên vẫn cảm thấy lo lắng bất an.
Thanh Sơn không đoán được suy nghĩ của Cát Tiên bởi cô che giấu cảm xúc rất giỏi.
Vì vậy, hắn đoán là Cát Tiên đang trong giai đoạn khó ở, phụ nữ mà, tháng nào chả có mấy ngày như vậy.
“Khả Hân đồng ý gặp Đình Phong rồi hả? Tốt quá, không uổng công tôi đào tạo suốt mấy ngày.
ròng rã.” Thanh Sơn vuốt mái tóc xịt keo, ngẩng đầu cười lớn.
Hắn biết mà, mưa dầm thấm lâu, chỉ cần Khả Hân còn chút tình cảm với Đình Phong, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cậu ta.
Chẳng qua hắn không nghĩ là sự việc tiến triển nhanh đến thế.
Xem ra ngày mà Đình Phong ôm được Khả Hân về không xa rồi.
Càng nghĩ càng vui vẻ, Thanh Sơn không có lý, đến vẻ mặt đen kịt của cô gái trước mặt.
“Á, đau.” Thanh Sơn ôm lấy mắt phải vừa bị Cát Tiên thằng tay đấm, giận dữ hét lên: “Cô bị điên à? Sao tự nhiên đánh tôi, đánh người không đánh mặt, cô còn…”Đọc full tại truyen.one nhé, “bốp” Đến lượt mắt trái cũng dính đòn, điều này làm Thanh Sơn lập tức sửng cổ lên: “Cô…cô…” “Thì ra là do anh xúi giục tên khốn Đình Phong làm phiền Julia.
Hôm nay tôi sẽ cho anh biết cái giá phải trả khi thích xen vào chuyện của người khác là như thế nào.” Thanh Sơn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Cát Tiên xoay như chong chóng.
Biết Thanh Sơn rất để ý đến mặt mình, cô cứ nhè mặt hắn mà nện.
Chẳng mấy chốc, Thanh Sơn bị đánh đến mặt mũi bầm dập, kêu gào thảm thiết.
Thật may.
âm thanh này đánh động hai người trong nhà.
Khả Hân và Đình Phong đồng thời bước ra, thấy ngay một tình cảnh làm họ ngạc nhiên: Cát Tiên một thân tràn ngập sát khí nhìn chẵm chằm Thanh Sơn với vẻ đe dọa.
Thanh Sơn thì khốn khổ ôm lấy mặt, tỏ ra vô cùng đau đớn.
“Cát Tiên, có chuyện gì vậy?“ Khả Hân bước đến gần hai người, lên tiếng hỏi.
“Không có gì đâu chị, em vừa dạy dỗ một ‘tên nhiều chuyện thôi.” Cát Tiên nhếch miệng cười, hài lòng với thành quả của mình.
Thanh Sơn vừa nghe được giọng nói trong trẻo lạnh nhạt của Khả Hân, vội vàng buông tay che mặt.
Gương mặt bị thương của hắn hiện ra trước mặt mọi người, khiến Khả Hân và Đình Phong phải hít một hơi.
Cái tên mặt mũi sưng vù như đầu heo này thực sự là Thanh Sơn sao? Nếu đúng thì Cát Tiên quá không nể tình rồi.
Khả Hân khẽ hắng giọng, bỏ qua ánh mắt trợn tròn của Thanh Sơn, nhẹ nhàng nói: “Chào anh Sơn, lâu rồi không gặp.” Vài tích tắc trôi qua, Thanh Sơn từ trạng thái hóa đá chuyển sang cuồng nhiệt.
Hắn hét toáng hai chữ “Khả Hân”, sau đó lao tới ôm chẩm lấy cô.
Đáng tiếc, còn chưa kịp đụng vào một góc áo của Khả Hân, Thanh Sơn đã bị một ai đó đạp thẳng sang bên cạnh.
Trông thấy người vừa ra tay, à không ra chân, Thanh Sơn ngây ngẩn cả người, sau đó nổi điên gào lên: “Hoàng Đình Phong, đồ khốn kiếp.
Tôi đánh chết câu.