Kể từ sau vụ bắt nạt khi đó, Chí Lâm hầu như theo sau Mặc Nhiên như hình với bóng, một bước không rời.
Chỉ lo sơ sẩy chút cô sẽ rơi vào thế không an toàn.
Mặc Nhiên lâu dần không còn thấy phiền toái nữa, ở bên cạnh cậu còn mang lại cảm giác ấm áp mà trước giờ chưa bao giờ trải qua.
Nhất là khi Chí Lâm đứng ra phản bác, bảo vệ cô khắp mọi nơi.
Chỉ cần nghe một lời đàm tiếu không hay, bất chấp nguy hiểm hay số đông, đều một mình ngăn cản, dùng lời nói sẽ không tiếc lí lẽ biện hộ, dùng vũ lực càng không sợ hãi, xông pha.
Những ngày tháng này đối với cuộc đời Mặc Nhiên như có một thiên thần hộ mệnh, ở bên cạnh chở che khỏi bão táp mưa sa.Bạn bè trong lớp đối với cô tuy không còn dữ dội tẩy chay như trước nhưng vẫn kì thị xa lánh.
Tuổi trẻ rất nông nổi, suy nghĩ không chín chắn, thường hùa theo số đông nên nhiều khi làm tổn thương nặng nề với một ai đó.
Đến khi nhận ra thì sự việc quá muộn màng.Hôm đó là ngày chủ nhật, trời mưa rất to, mẹ Mặc Nhiên đang ở chỗ làm nhưng bỏ quên túi xách ở nhà, trong đó có giấy tờ quan trọng, liền gọi cho cô mang tới.
Mưa như trút nước nhưng vì sự việc gấp gáp, Mặc Nhiên vẫn mang đến.
Vì không có áo mưa, cô chỉ cầm một chiếc ô che chắn, ô hơi nhỏ nên cả người vẫn ướt lấm lem.
Cô mặc một chiếc áo trắng trơn đơn giản, chất vải mỏng ôm sát cơ thể.
Áo dính nước, lộ rõ nội y bên trong.
Mặc Nhiên cảm thấy ăn mặc như vậy có chút không kín đáo, nên chỉ đứng bên ngoài tiệm mát xa, nhờ người đi gọi giúp.
Nhưng khi nhân viên trở ra, báo mẹ cô đang bận khách, kêu chờ một lát.
Mặc Nhiên đành ngồi trên hàng ghế dài trước cửa tiệm, buồn chán đưa tay hứng từng giọt nước đang rơi, suy nghĩ về cuộc đời mình.Mẹ cô tuy làm một nghề bị xã hội kì thị, căm ghét nhưng bao nhiêu năm nay cô lớn lên, được ăn học thành người, đều do đồng lương ở tiệm mát xa này nuôi lớn.
Dù Mặc Nhiên có chán ghét cỡ nào nhưng suy cho cùng đối với cô mà nói, không có tư cách trách mẹ mình.
Bản thân bị xúc phạm, bị xa lánh trong thời gian ngắn, đã khiến cô buồn thế nào, huống gì bà phải chịu đựng trong ngần ấy năm.
Chắc chắn không dễ dàng gì.
Lúc cô sinh ra đã không có cha, lúc đó mẹ cô còn rất trẻ, là ở độ tuổi xuân xanh, tươi mới.
Rõ ràng có thể bỏ cô đi, làm lại từ đầu hoặc có thể tìm một bến đỗ mới nương tựa nhưng bà không làm vậy.
Bà chọn cô, chọn mang theo gánh nặng đến hết quãng đời còn lại, chấp nhận làm mọi việc, nghe mọi lời chỉ trích để cô có thể đến thế giới này.
Trong mắt Mặc Nhiên, trước nay bà luôn là một người phụ nữ nghị lực.Mưa càng ngày càng lớn, Mặc Nhiên ngồi trong mái hiên vẫn bi tạt ướt phần chân và giày.
Cô đang lúi húi kéo chân về sau, né những giọt nước đang rơi, dung tay lau đi phần ướt trên đùi.
Chợt có đôi giày đàn ông xuất hiện trong tầm mắt.
Chưa kịp nhận thức được đã có một bàn tay trơ trẽn vuốt ve đùi cô.
Làn da tay sần sùi, mang phần thô bạo khiến Mặc Nhiên giật mình.
Cô hoảng hốt phủi tay ra khỏi cơ thể, đứng dậy lui về sau.
Trước mặt là một người đàn ông trung niên, mặt mũi đỏ ửng.
toàn thân phả ra mùi rượu nồng nặc, đang từng bước lấn tới.“Nhân viên mới sao? Em đẹp quá vậy, một tiếng của em bao nhiêu tiền.
Đêm nay anh bao hết nhé!”Vừa nói người đàn ông say xỉn ép sát người, đưa tay vuốt ve mái lóc, sau đó định bóp lấy phần ngực của cô.
Mặc Nhiên sợ hãi, đưa tay gạt thứ đê tiện kia ra khỏi người, miệng không ngừng kêu la.“Chú làm gì vậy.
Chú hiểu lầm rồi, tôi không phải nhân viên ở đây.
Tránh xa tôi ra.”Nhưng người đàn ông đó không hề để tâm tới lời giải thích, càng sỗ sàng xông đến, ôm lấy thân hình cô, hun hít khắp mặt, râu vừa thô vừa cứng, cọ sát khắp da mặt, còn mang đầy mùi thức ăn và rượu, xộc thẳng vào mũi.
Mặc Nhiên vô cùng kinh tởm, cực lực phản kháng, hai tay hai chân giẫy giụa kêu gào nhưng mà sức cô quá yếu.
Cho dù chống trả quyết liệt không ngăn được sức như hổ đói đang vồ con mồi ngon.
Chỉ chốc lát Mặc Nhiên đuối sức, chỉ còn biết dung giọng nói van xin, nước mắt chảy dài.“Xin chú, đừng mà.”Đúng lúc này một người từ phía sau nhảy đến, lôi cái con người kinh tởm ấy ra khỏi người Mặc Nhiên.
Cô được giải thoát, vội ngồi thụt xuống, hai tay ôm lấy cơ thể, khóc nức nở.
Người đến chính là mẹ cô, bà chỉ là một phụ nữ yếu ớt nhưng khi thấy con gái bị xâm hại, nổi trận xung thiên, dồn hết sức lôi người đàn ông ra, đánh tới tấp vào mặt, đánh mệt chuyển qua càu cấu, miệng không ngừng chửi bới.
Người đàn ông sau khi bị làm cho đau đớn, lấy lại lý trí, đánh trả lại người phụ nữ như điên dại trước mặt, hung hăng tán một bạt tay như trời giáng khiến bà ngã xuống đất.
Bảo vệ bên trong nghe náo loạn đã xông ra ngăn cản.
Lát sau quản lý đến mọi chuyện mới được giải quyết.
Nhưng ở đời, khách hàng là thượng đế, nhất là việc kinh doanh dịch vụ.
Cho nên tên yêu râu xanh kia sau khi được xin lỗi rối rít, được đưa vào bên trong chăm sóc, xoa dịu với đủ mọi hứa hẹn giảm giá, khuyến mãi lấy lòng.
Còn mẹ Mặc Nhiên ngược lại, bị phê bình thậm tệ, giáo huấn một trận về việc đối đãi khách hàng và bổn phận của một nhân viên cần có.
Nhìn thấy Mặc Nhiên vẫn ngồi ôm mặt khóc trong góc, người phụ nữ ấy quá uất ức, hai tay siết chặt, đứng trả lời mấy câu với quản lý, sau đó dìu cô một mạch đi về, dứt khoát kết thúc công việc nhơ nhớp này.Về đến nhà, Mặc Nhiên điên cuồng tắm rửa.
Nhưng cho dù bản thân ra sức kì cọ kỹ cỡ nào, mùi kinh tởm ấy vẫn vây quanh, trong tâm trí hình bóng khi nãy vẫn ám ảnh không nguôi.
Mặc cho mẹ cô an ủi, cầu xin thế nào, nước mắt tủi nhục vẫn không ngừng rơi, phải dùng đến thuốc an thần cô mới có thể chìm vào giấc ngủ.Nhưng mà sự việc không dừng lại ở đó, sau cơn mưa nhỏ là những cơn going tố thi nhau kéo đến, đen nghịch cả bầu trời.
Sự việc đêm qua đã bị một bạn học trông thấy, nhưng cái con người này chỉ thấy một đoạn lúc đầu, không hề xem hết diễn biến, hoặc có thể không quan tâm khúc sau, khúc đầu đã thỏa mãn mục đích bản thân rồi.
Người bạn ấy đem sự việc kể với đám bạn trong lớp, đám bạn mỗi người kể tiếp cho vài người, thế là một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng mấy chốc cả trường đều biết.
Những con người độc miệng không chút nể nang, thẳng thừng miệt thị, bàn tán chỉ trỏ Mặc Nhiên.
Cho dù bất cứ đâu, chỉ cần là cô đặt chân đến đều là tâm điểm của sự chỉ trích.Mặc Nhiên vừa trải qua cú sốc, vẫn còn dư tàn chưa gột rửa hết đã bị gán cái mác gái điếm hầu khách.
Bản thân suy sụp, lý trí mất hết, trong đầu chỉ còn lại đau khổ, tủi nhục tột độ.
Mới đầu còn ra sức giải thích nhưng dần dần mọi người không nghe cô nói, họ chỉ thỏa mãn nhu cầu bản thân, nhu cầu tẩy chay thứ dơ bẩn ra khỏi xã hội.
Cho dù bên cạnh cô vẫn còn sót lại sự tin tưởng tuyệt đối từ Chí Lâm và Túc Anh, nhưng như vậy vẫn không đủ, không thể bảo vệ cô giữa ngàn mũi dao đang chỉa về phía mình.
Mặc Nhiên quá mệt mỏi, ngày ngày đi học chịu đủ mọi tra tấn tinh thần, đến hít thở đều trở nên khó khăn..