Triệu Mặc Hàn tuy còn nhỏ nhưng rất thức thời.
Hắn biết được cuộc sống hiện tại là nhờ thế nào mà có, biết ai đối xử với mình ra sao, mình nên sống thế nào.
Triệu Mặc Hàn từ nhỏ đã được Vương Đại Kiệt rèn luyện cho lối sống kỷ luật.
Và đến bây giờ, Vương Đại Kiệt đã mất được mấy năm rồi nhưng hắn vẫn luôn tuân thủ tốt kỷ luật.
Buổi sáng sẽ dậy sớm tập thể dục, thường là chạy bộ và hít đất.
Sau đó sẽ về kiểm tra lại cặp sách và xuống dưới nhà ăn giúp đỡ dọn dẹp.
Đến khi xong xuôi sẽ tắm rửa sạch sẽ thì sẽ cùng lũ trẻ ăn bữa sáng và đạp xe chở Tô Anh tới trường.
Trong sân của Tô gia có nhiều loại đồ chơi vận động cho mọi người, có sân bóng rổ, có sân bóng đá,...
Tô Anh là một cô nhóc ham chơi nhưng lười vận động.
Trong khu vực sân vận động ngoại trừ có mấy chiếc xích đu làm từ bánh xe lớn thì còn có một chiếc xích đu hình cái ghế rất xinh đẹp làm bằng gỗ và có lót mềm, trên dây đu cũng có mấy cây dây leo giả quấn quanh.
Lúc trước Tô Anh cũng rất thích ngồi trên chiếc xích đu làm từ bánh xe cùng với Vương Mỹ Lan.
Nhưng mà do làm từ bánh xe nên dù đã qua chùi rửa thì nó vẫn dính một ít màu xám hôi lên quần áo.
Những đứa trẻ khác thì không sao, hay ăn mặc đồ tối màu hoặc đồ cũ đã bạc màu nên không lo lắng mấy vấn đề ấy.
Nhưng đồ mà Tô Anh mặc thường là những chiếc váy, những bộ đồ mới tinh và sạch sẽ nên thường hay bị dính bẩn.
Tuy là Tô Anh có rất nhiều đồ nhưng mà vợ chồng Tô Cẩn từ bé đã dạy con nhóc này là phải biết quý trọng mọi đồ vật, không được làm dơ quần áo nên Tô Anh đã rất không vui.
Vì thế, Tô Cẩn cùng bác Tấn đã làm một chiếc xích đu rất đẹp.
Dù không nói rằng chiếc xích đu xinh đẹp kia là dành riêng cho Tô Anh nhưng mấy đứa trẻ đều được người lớn cố ý hay vô tình dặn dò qua rằng không được tranh dành với Tô Anh, phải tự biết thân biết phận nên thường tự động không ngồi chiếc xích đu đó.
Và vì thế, chiếc xích đu như là của riêng Tô Anh vậy.
Thỉnh thoảng thì Tô Anh sẽ ngồi trên xích đu và một vài đứa nhóc khác sẽ giúp Tô Anh với đôi chân còn ngắn với không tới đu mấy vòng thật vui.
Tô Anh từ lúc bốn tuổi đã bắt đầu ra ngủ riêng.
Tô Cẩn và Đào Thư Hân đều là những người từng ra nước ngoài du học nên tư tưởng so với người cùng thời sẽ hiện đại hơn nhiều.
Họ cũng cho rằng tuy còn nhỏ nhưng những việc liên quan đến sự riêng tư cá nhân như ngủ riêng thì nên giáo dục con trẻ từ nhỏ để bé có thể nhận thức được.
Tuy là rất nghịch ngợm ham chơi nhưng mà Tô Anh cũng không kém phần nhút nhát sợ ma.
Phòng ngủ của Tô Anh ở lầu 2, thỉnh thoảng đôi lúc Tô Anh sẽ nghe thấy âm thanh gió thổi rất đáng sợ.
Mỗi lần như vậy thì Tô Anh nhất định phải bật hết đèn trong phòng sáng lên, khi mà ánh sáng đã tạm thời tạo ra một cảm giác an toàn nhất thời, Tô Anh mới có thể bình tâm lại được.
Nhưng mà khi Tô Anh ngủ, Đào Thu Hân sẽ thường xuyên trộm tắt mất đèn.
Và mỗi khi giật mình tỉnh lại, Tô Anh sẽ dùng chăn che kín khuôn mặt lại và ôm thật chặt thỏ con để xua đi nỗi sợ.
Nhiều lúc sợ quá sẽ phải khóc lên và đòi qua ngủ chung với bố mẹ.
Mỗi khi như vậy là sáng sớm, Tô Anh ngồi sau yên xe đạp, miệng như chú chim sẻ nhỏ ríu ra ríu rít kể cho Triệu Mặc Hàn nghe tối qua có bao nhiêu đáng sợ, có tiếng gió thổi ghê rợn thế nào và mình đã dũng cảm chiến đấu với bóng đêm thế nào.
Rồi khi đi học về cũng vậy, Tô Anh lại tiếp tục hóa thân thành một con chim sẻ nhỏ, kể về những chuyện ở lớp.
Sẽ kể cho Triệu Mặc Hàn nghe ở lớp vui thế nào, các bạn dễ thương như thế nào?
Mà Triệu Mặc Hàn thỉnh thoảng sẽ đáp lời và trò chuyện với Tô Anh.
Chẳng hạn như khi Tô Anh kể đến trong lớp có một cô rất đáng yêu, Triệu Mặc Hàn sẽ hỏi:
"Bạn ấy tên gì?"
Và Tô Anh sẽ cười thật tươi, đôi mắt nhỏ híp lại, lại dùng tay che miệng nói nhỏ:
"Bạn ấy tên là Alice."
"Alice?" Triệu Mặc Hàn hỏi lại vì thời kỳ này, không mấy ai đặt tên như vậy cho con cả.
Tô Anh ra vẻ lão luyện trả lời:
"Đúng vậy, là Alice, là Alice ở xứ sở thần tiên, Alice biết nói chuyện với động vật ấy."
Tô Anh có cảm giác chính mình rất thông minh, dùng vẻ mặt đắc ý kể tiếp:
"Anh không biết đâu, cậu ấy có mái tóc màu nâu như hạt dẻ ý, đôi mắt cũng là màu nâu luôn, giống hệt như búp bê công chúa vậy, á...!"
Nói chưa xong, Tô Anh lại dùng hai tay che mặt lại:
"Ôi, cậu ấy đáng yêu lắm luôn!"
Triệu Mặc Hàn bị vẻ ngượng ngùng ngốc nghếch của Tô Anh chọc cười.
Lại nhìn hai bên má của Tô Anh đã ửng hồng lên, đôi mắt sáng lên như những vì sao, nghĩ thầm trong lòng.
Tuyệt đối sẽ không đáng yêu bằng em..