Sau khi giải quyết vấn đề của Triệu Mặc Hàn, Tô Cẩn bắt đầu tiết học.
Triệu Mặc Hàn vào vị trí, mở cặp, đem đồ dùng học tập ra, đầu nhìn thẳng lên bảng nghe giảng.
Tạ Y Xuyên cũng lôi cuốn sách đã rách bìa và cuốn vở nhàu nát toàn vết nhăn của mình ra, quay đầu đối diện với cái đầu cao hơn mình mấy chục phân của Triệu Mặc Hàn, nhỏ giọng hỏi:
“Tại sao lúc sáng không đến lấy đồ?” Làm hắn đợi mãi, còn suýt muộn học!
Triệu Mặc Hàn đầu vẫn nhìn lên bảng, đáp:
“Lúc sáng có việc, không kịp nhắc cậu.
Sau này cũng không cần cậu đem nữa!”
Cho nên, hắn phải đợi?
Tạ Y Xuyên giận thực sự, xem ra tên họ Triệu này không thèm để hắn vào mắt, thân là đại ca lớp 3A, không thể để một tên chỉ hơn mình mấy tuổi bắt nạt được! Hắn tuyệt đối sẽ cho tên Triệu Mặc Hàn này một trận nhớ đời, để xem hắn còn dám cho mình leo cây nữa hay không?
Học kì đầu của năm nay cũng bắt đầu hai tháng rồi nên lượng kiến thức khá là nhiều, Triệu Mặc Hàn dù đã ôn qua nhưng không nhớ lại được toàn bộ, nên cố hết sức nghe giảng.
Tô Cẩn giảng bài rất dễ hiểu hơn so với những giáo viên khác, mà Triệu Mặc Hàn đã được học.
Qua tiết đầu, số lượng kiến thức trước kia đã quay lại kha khá nhưng nếu muốn lấy lại toàn bộ thì vẫn còn phải nỗ lực nhiều.
Và vì mỗi cơ hội đều có hạn nên Triệu Mặc Hàn biết mình phải luôn ra sức cố gắng, ít nhất là hơn những đứa trẻ khác.
Thời khoá biểu hôm nay thì hai tiết đầu đều là toán nên Triệu Mặc Hàn có nhiều thời gian ôn tập hơn, đặc biệt là khi Tô Cẩn cố ý gọi hắn lên bảng làm bài hay hỏi một số câu hỏi.
Thấy được Triệu Mặc Hàn có thông minh, có nỗ lực, Tô Cẩn lại càng vui, ít ra một đứa trẻ có thiên phú, có cố gắng thế này không bị nghèo đói vùi lấp, bị cuộc sống bỏ qua.
Tô Cẩn cũng nhận thấy được một số kiến thức mà Triệu Mặc Hàn còn chưa nắm rõ, giảng giải và hướng dẫn cho hắn rất cụ thể, nhiệt tình.
Dù cho Triệu Mặc Hàn dù có gầy nhưng đã mười mấy tuổi, lớn tuổi hơn toàn bộ các học sinh khác trong lớp nên các học sinh khác có phần e dè và không dám làm quen, kết bạn.
Triệu Mặc Hàn cũng không quá quan tâm chuyện này, hắn đến trường cũng không phải là vì chơi cùng mấy đứa nhỏ, hắn đến đây để học, để thay đổi cuộc đời mình.
Bạn bè bây giờ có cũng được, không có cũng chả sao.
Mà trái ngược với một Triệu Mặc Hàn đang ra sức học tập là một Tạ Y Xuyên vừa nghịch vừa lười vừa dốt.
Dù đã cố gắng kiềm chế cái miệng của mình lại nhưng Tạ Y Xuyên vẫn bị Tô Cẩn nhắc nhở mấy lần trong giờ học.
Thế nên Tạ Y Xuyên cảm thấy Triệu Mặc Hàn cố gắng giơ tay phát biểu chính là đang muốn trêu chọc hắn.
Làm bộ cái gì chứ, còn không phải là lớn hơn mình mấy tuổi, chính là ỷ lớn hiếp bé.
Xem ra, không dạy cho Triệu Mặc Hàn một bài học thì hắn không biết Tạ Y Xuyên này là ai!
Triệu Mặc Hàn không biết suy nghĩ của Tạ Y Xuyên lại sinh động như vậy, dù có biết thì hắn cũng mặc kệ, ai rảnh lo lắng chuyện người khác đâu?
Và Tạ Y Xuyên vào giờ ra chơi quả nhiên đã cố ý gây chuyện với Triệu Mặc Hàn.
Lúc Triệu Mặc Hàn đi vệ sinh, hắn đã cầm cặp sách của Triệu Mặc Hàn vứt ra khỏi lớp, sách vở, đồ đạc bay tung toé.
Lúc Triệu Mặc Hàn quay trở lại, thấy cặp mình bị vứt ra ngoài mới bước vào lớp, hô to:
“Ai vứt cặp của tôi?”
Những học sinh trong lớp không ai dám trả lời, chỉ là có một vài người không nhịn được mà đưa mắt về phía Tạ Y Xuyên.
Triệu Mặc Hàn nhận thấy được ánh mắt khác lạ của các bạn học sinh, nhanh chóng bước về phía cuối lớp, hỏi thẳng mặt Tạ Y Xuyên:
“Là mày làm?”
Trước mặt nhiều người như vậy, Tạ Y Xuyên đương nhiên không thể mất mặt được, hắn nhìn về phía Triệu Mặc Hàn mà đáp:
“Không sai!”
Tạ Y Xuyên mới vừa dứt lời là đã ăn ngay một cú đấm của Triệu Mặc Hàn.
Ngay lập tức, hai người lao vào đánh nhau.
Tuy thiếu hụt dinh dưỡng nhưng mà Triệu Mặc Hàn vẫn lớn hơn Tạ Y Xuyên mấy tuổi nên giành được ưu thế hơn.
Vậy nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Tạ Y Xuyên to người sức khoẻ, Triệu Mặc Hàn cũng bị ăn mấy đòn.
Cuối cùng, cả hai mặt mũi bầm dập được đưa lên văn phòng giáo viên.
Vừa hay, Tô Cẩn cũng ở đó.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp 3A là một thầy giáo trung niên bụng phệ, đầu Địa Trung Hải (hói) hơn 40 tuổi tên là Đinh Cường.
Là giáo viên chủ nhiệm, Đinh Cường cũng khá hiểu biết Tạ Y Xuyên là học sinh vừa lười vừa phá còn rất dốt nhưng có gia đình làm quan giới công chức, đã gây cho hắn không biết bao nhiêu rắc rối.
Cái đầu của hắn chỉ lươ thươ mấy cọng tóc thế này, nhất định cũng có phần do Tạ Y Xuyên.
Hắn cho rằng, chuyện đánh nhau gây lộn lần này tám phần là do Tạ Y Xuyên gây ra.
Tuy nhiên, làm giáo viên cũng không thể biểu hiện mình quá bất công.
Đinh Cường nhìn về phía hai học sinh, lên tiếng:
“Chuyện này là thế nào? Tại sao hai trò lại đánh nhau?”
Hắn lại nhìn về phía Tạ Y Xuyên “Sao lần nào cũng là trò gây chuyện vậy?”, lại ngoảnh sang Triệu Mặc Hàn “Mới đi học ngày đầu mà sao em đã đánh nhau là sao?”
Dân gian có câu, “ác nhân cáo trạng trước”.
Quả nhiên, Tạ Y Xuyên nâng khuôn mặt đã bị đấm cho bầm tím của mình lên, vu cáo Triệu Mặc Hàn:
“Thưa thầy, là do Triệu Mặc Hàn đánh em trước! Em đang ngồi trong lớp giờ ra chơi thì bỗng dưng tên này lao tới đánh em!”
Đinh Cường hỏi Triệu Mặc Hàn:
“Có đúng vậy không?”
Triệu Mặc Hàn nhìn thấy Tô Cẩn đứng một bên đang nhìn mình, cắn răng:
“Không phải, là em đánh Tạ Y Xuyên trước nhưng là do hắn vứt cặp của em ra khỏi lớp.”
Đinh Cường chưa kịp hỏi thì Tạ Y Xuyên đã chối bay:
“Không phải, Triệu Mặc Hàn nói dối! Em không có!” Tạ Y Xuyên gông giọng lên minh oan cho mình nhưng không biết là ánh mắt chột dạ của hắn làm sao qua được hoả nhãn kim tinh của một thầy giáo với hơn 20 năm kinh nghiệm dạy học như Đinh Cường.
Đinh Cường lên tiếng ngắt lời:
“Được rồi, nếu như không ai chịu thừa nhận thì tôi sẽ hỏi các bạn trong lớp!”
Một lúc sau, trong phòng xuất hiện thêm mấy bạn học sinh lớp 3A.
Đinh Cường hỏi mấy học sinh đó:
“Là ai đánh nhau đầu tiên?”
Mấy học sinh lên văn phòng giáo viên, đương nhiên sợ hãi, giọng nói lí nhí nhưng đều thừa nhận là Triệu Mặc Hàn ra tay đầu tiên.
Đinh Cường lại hỏi tiếp:
“Có phải trước đó Tạ Y Xuyên đã vứt cặp của Triệu Mặc Hàn ra ngoài không?”
Nghe thấy câu hỏi này, mấy học sinh không dám trả lời, lại giống như lúc Triệu Mặc Hàn hỏi ai là người vứt cặp mình ra, đưa ánh mắt kì quái lén nhìn Tạ Y Xuyên.
Mà vừa lúc đối diện với ánh mắt của tràn đầy đe doạ của Tạ Y Xuyên, chúng đều cúi rụt cổ xuống.
Một lát sau, mới có tiếng nói phủ định vang lên.
Mà hành động của mấy bạn nhỏ, Tô Cẩn và Đinh Cường đương nhiên thấy rõ.
Đinh Cường cũng không hỏi thêm nữa, đưa các bạn nhỏ về lớp.
Lúc sau, Đinh Cường quay lại, nói với Tạ Y Xuyên dù mặt mũi bầm dập nhưng đang chìm ngập trong khoái chí chiến thắng rằng:
“Y Xuyên, sao em lại vứt cặp sách của Triệu Mặc Hàn ra ngoài?” lại thấy Tạ Y Xuyên còn định cãi, Đinh Cường nói thêm luôn “Mấy bạn kia đã khai thật với thầy hết rồi, cặp sách của Triệu Mặc Hàn là do em vứt ra.
Các bạn sợ em sẽ trả thù nên mới không dám nói thôi.
Bây giờ thầy đã biết hết sự thật rồi.”
Tạ Y Xuyên trợn mắt trắng, trong lòng quyết tâm sẽ cho mấy đứa kia một trận, dám mách lẻo với thầy!
Nhưng ngoài mặt, hắn cũng chỉ đành tỏ vẻ hối hận, biết sai vạn phần, nói với Đinh Cường rằng:
“Thưa thầy, là do Triệu Mặc Hàn trong giờ học cứ ngồi chen vị trí của em, làm em bị cản trở không học tập được nên mới tức giận làm ra hành động như vậy.
Em xin lỗi.”
Nghe thấy những lời mà Tạ Y Xuyên nói, Đinh Cường quả thực muốn cười.
Cái gì mà bị cản trở học tập? Tạ Y Xuyên mà muốn học tập? Hắn làm giáo viên chủ nhiệm Tạ Y Xuyên năm nay đã là năm thứ hai rồi, còn không biết tính cách của Tạ Y Xuyên ư? Tên tiểu tử này không quấy rối người khác học là đã may mắn lắm rồi chứ không phải là hắn còn muốn học tập đâu! Thôi đi, kể chuyện khác đi chứ chuyện này hắn không tin nổi.
Nhưng làm giáo viên, Đinh Cường không thể mở miệng ra là đả kích hay cười ngạo học sinh muốn học tập, cho dù là giả dối, hắn chỉ nói với Tạ Y Xuyên:
“Mấy bạn kia cũng không dám nói là em vứt sách vở của Triệu Mặc Hàn, chỉ là thầy thử em thôi! Còn việc học tập thì em vẫn phải cố gắng, không được để các yếu tố bên ngoài ảnh hưởng.”
Tạ Y Xuyên nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Được lắm, làm giáo viên còn đi lừa một học sinh lớp 3 như hắn.
Nhưng mà Tô Cẩn đứng một bên xem kịch lúc này mới lên tiếng:
“Tiết vừa rồi là tiết Toán tôi dạy.
Triệu Mặc Hàn rất chăm chỉ học tập, không có thời gian đi chọc phá bạn học Tạ.
Tôi chỉ thấy bạn học Tạ nói chuyện, làm việc riêng quá nhiều nên mới nhắc nhở vài câu thôi.”
Sắc mặt Tạ Y Xuyên lúc này không cần phải nói cũng biết tệ như thế nào.
Sau khi Tạ Y Xuyên và Triệu Mặc Hàn nghe thêm gần nửa tiếng răn dạy, chỉ bảo của Đinh Cường thì mới cho về.
Đương nhiên là tặng kèm combo hình phạt.
Tạ Y Xuyên là viết 3000 chữ tự kiểm điểm.
Đinh Cường vốn dĩ muốn cho Tạ Y Xuyên làm trực nhật một tuần nhưng nghĩ đến tên này chắc cũng không làm mà đổ cho bạn học khác làm nên thôi.
Còn Triệu Mặc Hàn là 1000 chữ.
Xong việc này, Triệu Mặc Hàn và Tạ Y Xuyên cũng coi như chính thức kết thù..