Rắc—
Trong căn phòng còn đang ngột ngạt đột nhiên lại phát lên một tiếng vang khe khẽ.
"Cái gì bị gãy vậy?"
Mọi người hướng mắt về nơi phát ra tiếng động, ông Vu luống cuống vội vàng đứng dậy, mặt đỏ tía tai mà che chiếc mông yêu quý của mình: "Đang suy nghĩ, không để ý cái túi ở trên ghế."
"Đờ mờ, trong túi toàn là mũi tên không đấy!" Vu Văn trợn mắt há hốc mồm, vội vã chạy lại xách cái túi lên: "Này ông già....!Ông còn ổn không thế?"
Ông Vu vô cùng xấu hổ, xua xua tay bảo: "Không sao không sao, nhìn tao làm gì? Lo đống tên đi!"
"Đang coi này." Vu Văn vùi đầu tìm tìm một chút, ngượng ngùng nói: "Này ông già.....!ông nên giảm cân đi là vừa đó."
Cậu cầm một mũi tên ra, nhìn trạng thái của cây tên, chắc là đang treo bên ghế thì bị ông Vu ngồi trúng rồi gãy mất.
Ông Vu cực kì xấu hổ.
Địch Lê lại đột nhiên la lên: "À đúng rồi, còn vũ khí nữa."
"Cái gì?"
"Tớ chỉ nhớ mấy điểm sống chết thế nào, suýt chút nữa đã quên mất còn có điểm vũ khí.
Không phải đề bài cũng đã nói là, thí sinh vô tình phá hỏng vũ khí sẽ bị trừ 5 điểm sao? Thế thì ngược lại, mọi người làm hỏng vũ khí thì sẽ được thêm điểm đó."
Địch Lê vì phát hiện này mà vô cùng phấn khích.
Nhưng Tần Cứu lại nói: "Không chắc."
Địch Lê sửng sốt: "Tại sao ạ?"
"Ban nãy anh tháo hết cả cây nỏ ra, chỉ còn mỗi một cái thanh đỡ trống không đó." Tần Cứu nói: "Anh đã được cộng thêm điểm đâu?"
"Chắc là do anh có thể lắp nó lại được."
Địch Lê vẫn không tin mà ngồi chờ....
Năm phút trôi qua, điểm trên tay bọn họ vẫn không hề thay đổi.
"Tại sao vậy? Không có công bằng gì hết trơn á." Địch Lê nói.
"Không đâu, thế này mới là công bằng đó.
Bởi vì đối với người trong gương thì việc làm hư bộ vũ khí rất dễ dàng.
Em nghĩ đi, tiện tay bẻ một mũi tên, phá một cây nỏ là đã được cộng điểm, thì chẳng phải là quá mức thoải mái với chúng ta rồi sao."
Bài thi sẽ để chúng ta thoải mái ư?
Chắc chắn là không.
Sự việc có hơi gay go rồi đây.
Nhưng mà một chuyện gay go hơn đã đến.
Bọn họ cảm thấy đói.
Chiếc bụng réo lên đầu tiên là của Vu Văn, réo quanh co uốn lượn đủ kiểu, kết hợp với bức tường cách âm của căn phòng, cả hai đã tạo ra một chiếc loa 360 độ với chất lượng âm thanh vô cùng tuyệt vời.
Đây thật sự là một cảnh tượng rất buồn cười, nhưng lại chẳng ai cười nổi.
Địch Lê ngây ngốc tại chỗ, hoảng sợ nhìn cậu.
Vu Văn ôm bụng hai giây rồi lẩm bẩm: "Có hơi đói nhưng vẫn cảm giác ổn."
"Ổn cái gì mà ổn?" Địch Lê đang định bước chân đi ra, nghe thấy thế liền dừng lại, cẩn thận hỏi: "Hơi đói là đói như thế nào?"
"Thì kiểu ăn cũng được, không ăn cũng không sao đó." Vu Văn trấn an bảo: "Cậu đừng hoảng, thật đó, tớ nhìn cậu cũng chẳng cảm giác được cậu là gà nướng nữa mà.
Chỉ là dạ dày hơi nhộn nhào thôi, không có đói gì đâu.
Mọi người thì sao? Có đói không?"
Cậu nhìn mọi người một lượt rồi hỏi.
Sở Nguyệt lắc đầu trả lời: "Không sao cả, như kiểu là lúc ăn hạt dưa vậy đó, có ăn thì ăn mà không có thì cũng không đến nỗi đói bụng, không khó chịu bằng lúc ở nhà Sherry đâu."
Những người khác cũng nhốn nhào phụ hoạ theo, nói là vẫn còn trong phạm vi chịu đựng được, ngồi nói chuyện một hồi là quên đói ngay ấy mà.
Địch Lê thoáng yên tâm đôi chút.
Nhưng cậu nhanh chóng ý thức được từ nãy đến giờ có hai người chưa hé răng ——
Chính là hai ông boss kia.
Cổ bạn nhỏ cứng đờ, quay đầu qua nhìn.
Cậu thấy Du Hoặc vẫn ngồi bên cửa sổ, ngón tay vân vê đôi khuyên tai.
Nhìn biểu cảm hắn thì thấy vẫn ổn, vẫn cứ lạnh nhạt như thế, chỉ duy nhất đôi môi là cứ nhấp liên tục.
Còn về Tần Cứu, ánh mắt của anh chăm chú dừng lại trên dáng vẻ đang vân vê khuyên tai của hắn, tựa như.....!có một chút lo lắng?
Địch Lê cảm thấy bất an thật sự.
Cậu nghĩ ngợi, liền duỗi ngón tay út ra.
Lúc nhặt mũi tên khi nãy, cậu có để tay mình xuống đất, sướt phải một mảnh da rất nhỏ, kích thước cỡ bằng hạt đậu.
Địch Lê ngập ngừng thăm dò, cậu quơ quơ đầu ngón tay út, hỏi: "Thế này thì sao?"
Vu Văn phì một tiếng, định nói cách này làm gì có hiệu quả, mà máu cũng có chảy đâu.
Kết quả cậu chưa kịp há mồm, Du Hoặc đột nhiên đứng dậy, sải bước ra cửa.
"Anh, anh làm sao vậy?" Vu Văn hỏi.
"Hả?" Sở Nguyệt cũng kêu một tiếng.
"Không sao, tao đi sang phòng kế bên ngủ một lát." Du Hoặc nói.
***
Căn phòng này cũng không lớn lắm, chỉ có một cái bàn và một chiếc sofa.
Du Hoặc đóng cửa lại, chống tay lên bàn định thần.
Hắn khác với đám Vu Văn, cơn đói của hắn rất dữ dội, nó khó chịu hơn nhiều so với hồi còn ở nhà của Sherry.
Có thể là do tiểu đội tám người hoạt động dưới tên của hắn, nên phản ứng của hắn nghiêm trọng hơn những người khác.
Hắn lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác "đói đến sốt cả ruột".
Trong toà nhà này, cảm giác tồn tại của từng người một đều trở nên rất mạnh mẽ, tựa như trên chiếc bàn dài bày một con gà nướng mới vừa chín tới, màu sắc hút mắt cùng hương vị đậm đà nức mũi, còn hắn lại như là một kẻ lang thang đói khát tận mấy tháng trời ròng.
Khi cảm giác đói khát này quét qua, tựa hồ có thể làm người ta mất đi lý trí.
Vào lúc những người trong gương đó tấn công, sở dĩ người không ra người, ma không ra ma, e rằng cũng là do cơn đói che mắt.
Nhưng Du Hoặc là một người cứng rắn.
Càng không thể nhịn, thì hắn càng phải nhịn, mặt không lộ ra chút biểu cảm.
Mặt hắn tuy vẫn giữ vẻ lạnh nhạt nhưng tim thì đập vừa nhanh vừa nặng nề.
Bức tường cách âm rất hữu ích với những người khác, nhưng nó lại vô dụng ở đây.
Ngay cả khi cánh cửa đã đóng lại, hắn vẫn có thể nghe thấy giọng nói của mọi người ở phòng bên kia.
Những tiếng nói cứ chồng chéo lên nhau, tiếng nặng tiếng nhẹ, rồi lại chồng chéo lên nhau.
Hai tiếng "cạch cạch" truyền đến.
Cửa phòng bị người mở ra rồi đóng lại.
Du Hoặc cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn có thể nghe thấy mạch đập dưới da của đối phương, rõ ràng và mạnh mẽ, cả dòng máu đang chảy kia nữa, nó hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì khác.
"Khó chịu lắm sao?" Có người cúi đầu xuống bên cạnh hắn.
Là Tần Cứu.
Giọng của anh trầm xuống cực kì thấp.
Đối với Du Hoặc hiện tại mà nói thì cảm giác cận kề lại càng thêm rõ ràng, tựa như giọng nói ấy còn mang theo một dòng nước ấm rót vào tai hắn vậy.
Du Hoặc nhắm nghiền hai mắt, nghiêng đầu một chút, nói: "Anh ra ngoài trước đi, sẵn tiện....."
Hắn có hơi sốt ruột, yết hầu khô khan, khi nói chuyện cứ ngắt quãng mãi chẳng nói hết thành câu.
"Sẵn tiện nhốt em lại chứ gì?" Tần Cứu hoàn toàn có thể đoán được hắn muốn nói gì, bổ sung nửa câu sau vào, anh nói: "Yêu cầu này quá đáng thật đấy, nếu đổi lại là tôi, em có nhốt không?"
"........."
Du Hoặc cúi đầu chốc lát, nhíu mày nhìn anh.
Kết quả liền thấy Tần Cứu nâng tay, ngón tay dài thon thả sờ lên gáy một chút, lột miếng băng cầm máu mà Dương Thư đã dán ra.
Mỗi một âm thanh cực kì nhỏ vang lên lại rất rõ ràng, mùi máu toát ra từ làn da ấm áp truyền tới.
Tần Cứu cà ngón tay, miệng vết thương dần dần hở ra, dòng máu tươi bắt đầu tràn ra ngoài.
"Thử một chút không?" Tần Cứu nói.
Ánh mắt Du Hoặc dừng ở bên gáy anh, trong nháy mắt không thể dứt ra được.
Một lát sau, hắn mới nhắm mắt lại, gằn giọng nói: "Không thử."
Tần Cứu nhìn hắn.
Vẻ mặt lãnh đạm của tổng giám thị nhà anh thật sự rất hợp để nói tiếng "không", nhưng anh lại cứ cảm thấy nó có sức hút khó tả thế nào.
Nếu là bình thường, Tần Cứu rất thích trêu hắn nói chuyện như thế này, nhưng hiện tại thì không được.
Ở bài thi lần này lại càng khiến anh cảm thấy cực kì khó chịu, không biết có phải là do câu "cứ như vậy mà biến mất" hay không, hay còn là vì một lí do nào đó khác.
Nhưng anh sẽ lại càng khó chịu hơn bao giờ hết nếu mình không thể gặp được Du Hoặc nữa.
Anh không biết những người trong gương nếu cứ duy trì tình trạng đói khát thế này rồi sẽ bị gì tiếp, hôm nay chứng kiến xong cảnh ban nãy, e rằng cũng không tốt đẹp gì mấy, người không ra người, ma không ra ma, chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
"Biết tại sao lại để cho em thử không?" Giọng Tần Cứu vừa trầm vừa nhẹ, ở trong căn phòng tràn ngập màu đêm thế mà lại len lỏi được chút ít dịu dàng hiếm có: "Bởi vì tôi biết lý trí của em vẫn rất tỉnh táo, bởi vì tôi biết giám thị A của chúng ta có chừng mực hơn hẳn những người khác."
Anh nghiêng đầu, lộ ra một vùng cổ về phía Du Hoặc, lời như thật như đùa mà nói: "Tôi nguyện ý giao phó tất thảy những gì quan trọng nhất cho em.
Bởi vì em sẽ không bao giờ bị mất khống chế, và sẽ không bao giờ xem tôi là một món đồ ăn."
Vốn dĩ quái vật được gọi là quái vật, không phải do nó làm cái gì, mà là do tại sao nó lại làm thế.
Như thế mới gọi nó là xấu xí, là lí do khiến người ta ghét bỏ.
Cho dù hắn có liếm tí máu, thì mãi mãi vẫn không là quái vật.
Du Hoặc he hé đôi mắt.
Hắn thậm chí có thể nghe được âm thanh ở phòng bên, mọi người tựa như đang khe khẽ nói nhỏ, chắc là đang nói chuyện phiếm, còn có người uống nước, dòng nước chảy dọc theo yết hầu......
Ngón tay Tần Cứu chỉ vào cổ, thấp giọng hỏi hắn: "Em yêu à, em có thể trao cho tôi một nụ hôn nồng cháy được không nào?"
***
Mùi máu bay thoang thoảng trong nụ hôn sâu, loại hương vị này thế mà lại cho bọn họ nhận lấy một cảm giác quen thuộc đến lạ.
Tựa như thấy một nơi hoang vu tràn ngập tuyết trắng cùng với mùi thuốc súng, khốc liệt, nguy hiểm nhưng lại dây dưa liều chết.
Du Hoặc trở mình, quỳ đè lên người Tần Cứu.
Hắn dùng mu bàn tay lau đi vết máu còn sót lại giữa môi mình, chiếc áo sơ mi hơi lộn xộn chất thành nếp nhăn tại giữa quần và thắt lưng.
Tần Cứu dựa lưng vào ghế sofa, để hắn ngồi xuống.
Anh hơi hơi nâng thân trên, nghiêng đầu sờ soạng bên gáy: "Này em yêu, em hơi quá rồi đó, tôi nghi em đang định rửa vết thương cho tôi luôn ấy chứ."
"......."
Du Hoặc rũ mắt nhìn anh, không mặn không nhạt nói: "Dây thân kinh đau của anh chắc đứt rồi đấy."
Tần Cứu cười rộ lên.
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Du Hoặc thật sự rất cẩn thận.
Cũng may là có hiệu quả, cảm giác đói khát này đã giảm đi một tí, ít nhất là không còn hiện rõ lên mặt nữa.
Điều ngạc nhiên chính là cơn đói của Tần Cứu cũng đã được giảm bớt, giống như cả hai là một vậy.
"Đúng rồi, về vụ đào thải, thật ra tôi có nghĩ ra cách này." Tần Cứu nói.
"Cách gì?" Du Hoặc hỏi.
"Dựa theo quy chế của phòng thi, đào thải là kết quả cuối cùng sau khi đã đưa ra quyết định.
Khi ấy, tiểu đội tám người của chúng ta sẽ tự động giải tán.
Đến lúc đó, thành tích này sẽ chỉ tính là một người." Tần Cứu chỉ chỉ túi quần Du Hoặc: "Lúc này thì may rồi, tấm thẻ bảo lãnh mà chúng ta đã lấy lại được khi thắng ở sòng bạc ấy.
Đợi đến lúc có kết quả, em nhớ dùng hết tấm thẻ đó."
"Sau đó thì sao? Giao tôi cho hệ thống rồi lại bị tẩy kí ức nữa à?" Du Hoặc nói: "Dẹp cái suy nghĩ đó đi được rồi đấy."
"Tất nhiên là không phải rồi.
Tôi nhớ loại tình huống này chắc chắn xác suất xảy ra bug rất cao.
Tôi nghĩ ta nên tìm sự trợ giúp của 154, xem cậu ta có thể hỗ trợ biến xác suất thành 100% hay không, dùng hiệu lực của thẻ bảo lãnh thì em sẽ không bị đào thải, đồng thời do xảy ra bug, hệ thống cũng không đưa em ra ngoài được."
Ý này có thể suy xét.
Du Hoặc trầm ngâm một lát, đang muốn mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên dừng lại.
"Sao vậy?" Tần Cứu hỏi.
Du Hoặc dựng ngón tay lên ý bảo anh đừng lên tiếng.
Cơn đói vẫn chưa hoàn toàn biến mất, thính giác nhạy bén đã giúp hắn nhận ra một thứ kì lạ.
Hắn nghe thấy trên vách tường bên phía tây truyền đến một âm thanh sàn sạt, tựa như có thứ gì đó đang lặng lẽ bò lên.
***
Ở một góc bên phía tây có một căn phòng nghỉ, Địch Lê đang nằm trên chiếc giường gấp trong phòng.
Do cơn đói của mọi người mà cậu đã bị xếp tới chỗ này để tránh việc cậu sẽ bị thương.
Nhưng cậu đã nằm ở đây hơn hai mươi phút rồi, cũng không thấy buồn ngủ tí nào, ngược lại càng ngày càng tỉnh táo.
Trong đầu cậu đang suy nghĩ đủ loại vấn đề, thỉnh thoảng những ký ức về các bài thi trước cũng lẫn vào.
Bỗng nhiên, cậu thoáng thấy bên ngoài cửa sổ có cái gì đó trắng trắng.
Giống như là.....!khuôn mặt của ai đó đang đặt lên bệ cửa vậy, tròng mắt không chuyển động mà chỉ đứng im một chỗ nhìn cậu.
Địch Lê hốt hoảng, cổ không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía cửa sổ.
Ngoài cửa sổ trống không, chỉ có thể nhìn thấy ban công của toà bên cạnh mà thôi, xa tít mù tận 5m chứ đùa.
Cậu khép hờ đôi mắt và tiếp tục thở đều, ngớ người một phút.
Khuôn mặt trắng bệch cuối cùng cũng xuất hiện ngoài cửa sổ lần nữa, gã ta đang nằm vững vàng trên bức tường ở tầng 4.
Địch Lê gần như có thể tưởng tượng ra tư thế của gã ta, giống như một loài bò sát sở hữu khuôn mặt con người vậy.
Mà khuôn mặt người kia cậu đã gặp qua rồi.....
Chính là tên xanh huỳnh quang đã bị ép rời đi.