Thị Diệp Thành Si

Không nói gì nhìn phong cảnh bên ngoài lùi dần về sau, tâm tư Phù Diệp đã sớm bay đến nơi nào đó không biết tên, cậu phát hiện bây giờ mỗi lần mình rảnh thì sẽ ngẩn người, lúc trước ở cùng mẹ không phát hiện ra tính này, chẳng lẽ do lúc trước bận rộn nên không có thời gian ngẩn người? Hay là mình nguyện ngẩn người cũng không nguyện suy nghĩ nhiều đến ba?

“Tiểu thiếu gia, tới rồi.”

Bất tri bất giác đã đến nơi, Phù Diệp được người cung kính mời xuống xe, cậu hơi ngẩng đầu, nhìn tấm biển được đèn nê ông chiếu rọi – Nơi chốn phồn hoa. Cậu nhíu mày, sẽ không phải là chỗ cậu nghĩ đến chứ? Tầm mắt rơi lên người kẻ đang dẫn đường, người nọ ý bảo cậu mau theo sau.

Khi Phù Diệp tiến vào trong, thì biết mình đã đoán sai, nơi này được trang hoàng rất sắc lạnh, có tốp ba tốp năm người đang ngồi đó, chỉ nhìn cách ăn mặc của họ, thì sẽ có lỗi giác đã đến nhầm chỗ.

Bị người dẫn đi, lại rẽ, lại lên lầu, khiến cho Phù Diệp vốn đã không giỏi xác định phương hướng gần như hôn mê.

“Ách… xin hỏi đã đến…”

“Tiểu thiếu gia, đến rồi.”

Đang lúc Phù Diệp chịu không nổi nữa, muốn mở miệng hỏi, rốt cuộc nơi này rộng bao nhiêu a? Thế nhưng lại có thể rẽ nhiều như vậy.

“Đứng trước cửa làm gì? Còn muốn tôi mời cậu vào sao?”

Phù Diệp vừa bước vào phòng còn chưa kịp phản ứng gì đã bị một giọng nói cắt ngang, cậu ngây ngốc nhìn về phía người nói, y đang nhàn nhã ngồi vắt chân trên sô pha, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp, tuy rằng là kiểu ngồi lịch sự, nhưng vẫn khiến lòng cậu thấy khó chịu, không hiểu sao mình lại có phản ứng này.

“Phù tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì?” Phù Diệp khập khiễng đi đến trước mặt Phù Kình, hơi cúi đầu, kính cẩn hỏi.

“Khụ, chú nói tiểu Diệp này, tuy rằng cháu bất mãn với anh hai, nhưng cháu cũng đừng bỏ qua sự tồn tại của chú được chứ?” Không chờ Phù Kình trả lời, một giọng nói khác đã chen vào, là của Phù Thanh.

Nghe được tiếng của Phù Thanh, Phù Diệp nhanh chóng ngẩng đầu, trên mặt là vẻ kinh ngạc không thể che dấu, vừa nói chuyện điện thoại không lâu liền thấy được người, chẳng lẽ ba cố ý tìm chú tới?

“Hôm nay em cũng dám đến?” Tiếng nói đạm mạc của Phù Kình lộ ra chút mất hứng.

“Anh hai, không phải anh muốn đuổi em đi chứ?” Phù Diệp vừa dứt lời, đột nhiên nghĩ đến gì đó, vẻ mặt kích động, “Đúng rồi, hôm nay hắn đến đây! Sao giờ mới nhớ, tiểu Diệp, chú phải đi trước, gọi điện thoại sau.”

Nói xong, liền vội vàng chạy ra khỏi phòng, để lại Phù Diệp đang khó hiểu.

“Hai người thường xuyên nói chuyện điện thoại?”

Câu hỏi vang lên phía sau kéo lực chú ý của Phù Diệp trở về, cậu nhìn sắc mặt Phù Kình đang dần trầm xuống, trong đầu hiện lên vô số dấu chấm hỏi, không rõ tình huống hiện tại là thế nào.

“Cũng không phải thường xuyên, chỉ là thỉnh thoảng thôi.” Phù Diệp châm chước dùng từ, thật cẩn thận trả lời.

“Đi ra ngoài hết đi.”

Phù Diệp tưởng rằng nói mình, chuẩn bị đi ra ngoài, thì đã bị người kéo lại, ngồi lên sô pha, sau đó người phụ nữ cúi đầu, yên lặng ra ngoài.

“Phù tiên sinh, rốt cuộc ngài tìm tôi có chuyện gì?” Đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng nói chuyện, Phù Diệp trộm liếc mắt dò xét.

Phù Kình nhíu mày, nhịn xuống mệnh lệnh yêu cầu đổi xưng hô.

“Không được quá thân với các bạn học.”

“Vì sao? Chẳng lẽ tôi không thể có bạn sao?” Lời của Phù Kình vừa dứt, Phù Diệp đã nhanh chóng ngẩng đầu hỏi ngược lại, trên mặt là sợ hãi không chút che dấu, sợ có một ngày cậu không còn người bạn nào.

“Bạn? Cậu thật đúng là giỏi về các hoạt động xã giao, nhanh như vậy đã quen bạn.” Tựa như nhìn không quen vẻ mặt của Phù Diệp, Phù Kình vừa lãnh đạm vừa trào phúng nói.

“Phù tiên sinh, ngài hãy nhớ, là ngài không thích tôi, không muốn nhìn thấy tôi, nên lúc trước tôi mới thi vào ngôi trường này, đừng trút hết mọi thứ lên đầu tôi như vậy!!” Phù Diệp đứng phắt dậy, khuôn mặt nghiêm túc đỏ bừng hét lớn. Sau đó lại ngây ngẩn, màu sắc trên khuôn mặt cũng từ đỏ sang trắng, dường như không thể tin hành động vừa rồi của mình.

Phù Kình khẽ nâng mắt, mặt không chút thay đổi nhìn Phù Diệp, trong mắt hiện ra kinh ngạc, nói không kinh ngạc là giả, vì có ai ngờ một đứa nhỏ thoạt nhìn rất ôn thuần lại dám lớn tiếng phản bác mình, nhưng như vậy không phải rất đúng với ý của mình sao? Những lời cậu ta nói đều là thật, nhưng vì sao vừa rồi khi nghe thấy thì trong lòng khó chịu? Mình rốt cuộc bị cái gì?

“Tóm lại từ giờ phút này cậu chỉ cần nghe lời tôi là được.” Phù Kình dừng một chút, lấy một cái di động ra khỏi túi, đưa cho Phù Diệp, “Sau này có chuyện gì thì trực tiếp gọi cho tôi, không tìm được tôi mới tìm Phù Thanh, cậu có thể quen bạn, nhưng không thể quá thân với họ.”

Phù Diệp ngơ ngác nhận di động, tựa như chưa hồi phục lại khỏi cú sốc.

“Vì sao không thể quá thân với họ? Tất cả mọi người đều là con trai, sợ cái gì?” Lúc trước thì không có gì, nhưng sau khi nghe những lời này thì cảm thấy thật kỳ quái.

“Sau này cậu sẽ hiểu, bây giờ nói cũng vô dụng.” Phù Kình nhẹ nhàng bỏ qua vấn đề kia.

“Còn nữa, mỗi lần được nghỉ phải về nhà. Đến lúc đó sẽ có người tới đón cậu.” Phù Kình đứng dậy, kéo Phù Diệp ra ngoài. Phù Diệp hoảng sợ nhìn Phù Kình, vẻ mặt giống như sắp bị đem đi bán.

“Chỉ là đưa cậu về trường học thôi.” Chỉ cần đảo mắt qua là biết ý nghĩ của Phù Diệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui