Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng

" Lòng tốt của thái tử ta xin nhận chính là ta có việc trong người không tiện cùng thái tử trò chuyện , xin phép cáo từ."

" Thái tử thỉnh tự trọng "

" Ta...ta "

-----------

"Phía trước có chuyện gì?" Hắn nghe được giọng nói của nàng.

"Vương gia, phía trước hình như là vương phi cùng Nhược Hy" Nhị Sát nhanh chóng trả lời

"Còn có." Hắn còn nghe được một giọng nam.

"Còn có thái tử Bạch Hổ " Nhị Sát cảm thấy vương gia có gì đó không đúng, hình như là không khí đang lạnh hơn thì phải.

"Đến chỗ vương phi " Lạnh lùng lên tiếng cho Nhị Sát, chính mình chuẩn bị xuống xe.

Xe ngựa đến gần từ cửa sổ hắn có thể thấy Tịch Nhi nhà hắn cùng với thái tử Bạch Hổ, trong Tịch Nhi hình như không vui, tức khắc hắn lập tức lên tiếng bảo Nhị Sát dừng xe.

"Ở đây có chuyện gì?"lạnh lùng thanh âm vang bên tai mọi người.

Trong thấy khuôn mặt quen thuộc hàng ngày cùng nàng ở chung, Nhiễm Tịch lập tức vui vẻ nào còn thấy khuôn mặt không kiên nhẫn giống khi nãy nữa

"Hàn! ". Nhiễm Tịch vui vẻ gọi vọng đến, nhanh chân lao đến bên người Lãnh Hàn.

Lãnh Hàn nhanh chóng vươn tay tiếp nàng rất tự nhiên, cho thấy hành động này của hai người không phải lần đầu tiên.

" Nàng sao lại ở đây? Xe ngựa của nàng đâu? Tại sao lại đi bộ như vậy?." Lãnh hàn hỏi không mấy vui vẻ, vươn tay hờn dỗi nhéo nhẹ mũi nàng.

" A...Chưa gì đã hỏi dồn dập như vậy làm sao ta trả lời kịp a.~, Ta đi dạo, ngồi xe ngựa buồn chán nên ta cho người đem xe ngựa về trước rồi. " Nhiễm Tịch liếc mắt nhìn Lãnh Hàn một cái. Đừng tưởng nàng không biết hắn nghĩ gì, người này a~ từ đầu tới chân chính là một cái lu dấm.

"Nàng... nghịch ngợm " Lãnh Hàn thở dài, vô pháp gây khó dễ Nhiễm Tịch hắn không nỡ.

Đối với Nhị Sát cùng Nhược Hy hành động này quá quen thuộc không gì có thể quen thuộc hơn, im lặng đứng ra sau lưng hai người bọn họ động tác hai người thập phần phối hợp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Nhưng với người mới gặp tình cảnh này đầu tiên như Lâm Dương Hà thì có hơi bất ngờ, hắn thất thần một lúc lâu.

Không nghĩ tới mới khi nãy Nhiễm Tịch còn lạnh lùng đáp trả hắn vài câu có lệ bây giờ lại thay đổi thành người hoàn toàn khác. Hắn nghe người ta nói Hàn vương phi chưa qua cửa của Hàn vương, tình cảm hai người sâu đậm, hằng ngày gắn bó không rời, Hàn vương sủng người vương phi này của hắn một cách vô pháp vô thiên, có thể nói là vạn cầu tất ứng.

Hắn mới đầu còn không tin, nhưng bây giờ tận mắt thấy hắn mới biết tất cả lời đồn là sự thật, hắn cũng nhận ra Nhiễm Tịch chỉ đối với Hàn Vương ôn nhu, dựa dẫm, tín nhiệm....!. Khi không có hắn thì nàng mới bộc lộ sự lạnh lùng, kiêu ngạo, không cho một ai tới gần.

"Thì ra là Hàn Vương, thất lễ rồi." Lâm Dương Hà nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu chào hướng Lãnh Hàn.

" a ra là thái tử điện hạ, ta không biết rằng người nói chuyện với Tịch Nhi khi nảy ra là ngài " Lãnh Hàn cũng nể mặt mà gật một cái có lệ mắt vẫn dán trên người Nhiễm Tịch không rời.

Lãnh Hàn không nhìn Lâm Dương Hà một chút những vẫn hé môi nói

" Thái tử đây là đang đi đâu sao?"

"không có gì chỉ là có vài việc cần sử lý , trên đường trùng hợp gặp Thiên tiểu thư "

Lãnh Hàn nhướng mày nhanh chóng khách khí đáp.

" Nếu ngài có việc thì ngài nên đi nhanh đi, kẻo chậm trễ làm lỡ việc ngài."

"không.... vậy trước xin cáo từ, hẹn gặp lại vương gia " Lâm Dương Hà muốn nói không việc gì quan trọng nhưng lại thấy không thích hợp đành phải gật đầu xoay người bước lên xe ngựa, khi vào xe ngựa còn không quên liếc mắt nhìn Nhiễm Tịch một cái.

Nhiễm Tịch nào rãnh lo tới Lâm Dương Hà cái nhìn a ~, Nàng chăm chú xem nhà nàng nam nhân đang ăn dấm đâu, vị chua còn lây đến nàng, không khỏi vui vẻ.

Lãnh Hàn liếc một cái Nhiễm Tịch có chút hờn dỗi có chút vui đùa

" Nhìn cái gì, lộ ra khuôn mặt đó là muốn kêu gọi ta ăn nàng sao.?"

Mặt Nhiễm Tịch thoáng cái đỏ, đường đường sống hai đời như nàng lại bị một câu của Lãnh Hàn làm nàng tim đập gia tốc , nàng thật không có tiết tháo mà.

Nhiễm Tịch lộ ra vẻ mặt đáng yêu như thế khiến Lãnh Hàn cầm lòng không đậu, nhanh chóng ôm nàng lên xe, mặc kệ cho bao nhiêu ánh mắt đang nhìn hai người, hắn ôm Nhiễm Tịch vào xe ngựa rồi ra lệnh Nhị Sát tiếp tục đi.

Vừa vào đến xe ngựa Lãnh Hàn nhẹ nhàng để Nhiễm Tịch xuống, chưa kịp để nàng mở miệng bờ môi mỏng nhanh chóng ấn xuống môi anh đào ngọt như mật của nàng thật sâu hôn, Lãnh Hàn vươn tay ra sau đầu nàng, bàn tay luồn qua từng khe tóc đen nhánh mềm mại, tìm đến cái ót nhỏ xinh của nàng kéo đến một tràng hôn càng sâu, tay còn lại ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng không cho nàng thoát.

Cố gắng thoát khỏi vòng tay như sắt của Lãnh Hàn, nhưng mãi mà chẳng thoát ra được, nàng liền kêu khổ, nàng không thở nổi a~ ôm chặt như vậy, hôn sâu như vậy nàng sắp ghẹn chết rồi. Lãnh Hàn nhẹ nhàng tách bờ môi mình ra khỏi nàng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, hít lấy hít để không khí hắn lại thấy mê người đến lạ, giọng khàn khàn thì thầm bên tai nàng.

" Đây là nàng ở dụ dỗ ta phạm tội sao?" Không cho nàng trả lời Lãnh Hàn lại nhanh chóng cúi đầu áp môi mình lên đôi môi đã đỏ và hơi sưng của nàng lại nhanh chóng tái diễn một màn công thành đoạt đất vô cùng quen thuộc, hắn hút hết mật ngọt trong miệng nàng, vẫn là cảm thấy không đủ hắn bắt đầu cuốn lấy cái lưỡi đinh hương ngọt ngào của nàng, ra sức mút lấy như muốn ăn luôn nàng.

Nhiễm Tịch đầu óc bắt đầu trống rỗng vươn tay lên ôm cổ Lãnh Hàn ra sức đáp trả, giữa nơi hai môi giao nhau còn chảy ra một chút mật ngọt trong suốt quyến rũ động lòng người, giờ phút này cả hai đều ý loạn tình mê. Lãnh Hàn trong lòng lửa nóng cùng cực áp chế, nhưng lại không muốn cùng Nhiễm Tịch buông ra, hắn nhịn lửa nóng từ phía dưới ra sức ôm hôn Nhiễm Tịch, dần dần từ cằm nàng hôn xuống cổ, đến xương quai xanh quyến rũ Lãnh Hàn cắn một cái.

"A~". Thanh âm nũng nịu rên rĩ một chút từ môi Nhiễm Tịch phát ra, tuy có hơi đau nhưng nàng lại không phản kháng, mặc Lãnh Hàn làm gì thì làm. Cảm giác phía dưới cứng cứng cọ vào người, mặt nàng đỏ gắt nỉ non nói nhỏ:

"Chàng cần ta giúp không?" giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào hơn bình thường, khiến Lãnh Hàn cực khổ kiềm chế lửa nóng bỗng chốc nổ tung.

"Nàng có biết là nàng đang đùa với lửa hay không." Lãnh Hàn kiềm chế cùng cực mặt xanh rờn. Hắn sắp nhịn không nổi rồi.

" Ta... ta dùng tay giúp chàng được không? " Nhìn hắn khổ sở kiềm chế đến mặt xanh rờn Nhiễm Tịch lại đau lòng không thôi.

-----------------

È hem! Đến đây được rồi nè. Khúc sau cắt nhé chưa 18t thì không được xem *cười gian *

Mọi người cho ta chút ý kiến, chương sau ta có nên viết một chút H hay không a~ *cười gian, cười gian *

_Nhĩm_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui