Thị Ngải


"Ầm" một tiếng sấm kinh thiên động địa, cũng là lúc Tôn Túc Tử phóng một cây kiếm về phía cô Ngải, hắn luôn dán mắt vào cô từ lúc cô còn đang ngủ nên không khó nhìn ra cô.

Cây kiếm cắm vào tường, lập tức mảng tường đó nứt vỡ, đổ nát sụp xuống vùi kín cô Ngải.
"AAAA..." - Cô Ngải chỉ kịp kêu lên một tiếng thì đã bị một cái lồng sắt từ đâu xuất hiện chụp kín người.
"Ông muốn làm gì? Cứu tôi với! Hoàng Khải, mọi người đi đâu rồi??"
Tôn Túc Tử cười khà khà phủ lên cái lồng sắt một tấm vải màu vàng có vẽ những hoa văn ký tự chữ cổ, trông như một lá bùa khổng lồ.

Lão nói bằng giọng khàn đục:
"Nghe đồn mày lớn lên giống Seo Ly như hai giọt nước, không ngờ đúng là như vậy."
"Đừng gọi nữa, người của chúng mày đều chết hết trên núi rồi."
Cô Ngải thẫn thờ nhớ lại lúc một tốp lính đi theo hướng lão chỉ để tìm bắt bọn sơn tặc, một tốp lính thì lên núi hái thuốc, tất cả đều có đi chưa có về.


Hiện tại trong căn nhà này của Tôn Túc Tử chỉ còn lại vài người lính, không biết họ đang làm gì, đối mặt với chuyện gì rồi?
Lúc này trên núi, tốp lính đi tìm sơn tặc và tốp lính đi hái thuốc càng đi càng không phân biệt được phương hướng nữa.

Xung quanh cây rừng um tùm, rắn rết, vắt, côn trùng hút máu nhiều vô kể.

Họ vừa đi vừa điên cuồng vung kiếm chém loạn xạ những con vật đó, nhưng vẫn bị chúng làm cho trầy da rách thịt.

Mùi máu tươi tanh nồng khắp nơi, họ cứ đi mãi, cuối cùng hai tốp lính gặp nhau.
Còn chưa kịp chào hỏi nhau thì đất dưới chân bỗng nhiên rung chuyển dữ dội.

"Đất lở rồi!!!" - Một người hét lên, lớp đất đá khổng lồ từ trên núi ập xuống nhấn chìm tất cả.
"Oẹ...!oẹ..."
Hoàng Khải cùng với vài người lính còn ở lại ai nấy đều cúi gập người nôn oẹ: "Đại nhân, trong thức ăn có độc! Thằng Duy đã chết rồi!"
Người lính tên Duy sau một hồi co giật thì đã tắt thở, người cứng lạnh ngắt, mắt trợn trắng, miệng sùi bọt trắng, môi thâm sì, mười đầu ngón tay cũng thâm đen như quỷ.

Những người còn lại cũng đang lên cơn co giật, dấu hiệu trên người y hệt như người vừa mới chết.
Tối nay Hoàng Khải chạy đi chạy lại hết lo việc sắp xếp chỗ ngủ cho mọi người, lại lo bệnh tình của Cảnh Dương nên không ăn nhiều, sau khi nôn ra hết mặt chỉ hơi tái nhợt, không bị sùi bọt mép như những người khác.

"Không xong rồi! Cảnh Dương và cô Ngải nguy rồi!"
Hoàng Khải ôm bụng, tay cầm kiếm chạy đi tìm cô Ngải.

Khoảng cách từ hai căn phòng chỉ có một đoạn ngắn mà anh ngã không biết bao nhiêu lần.


Những người anh em của anh đã kêu lên đau đớn rồi lần lượt từng người tắt thở.
"Lão già đó đâu? Cả cô Ngải nữa?"
Hoàng Khải đạp cửa xông vào phòng, chỉ thấy Cảnh Dương vẫn nằm đó ngủ li bì, Trịnh Uyển thì ngồi bên cạnh chăm sóc.

"Sao cô lại ở đây?" - Công việc này vốn phải để cô Ngải làm, làm gì đến lượt cô ả này?
"Thị Ngải bỏ trốn theo ông già đó rồi."
Trịnh Uyển nhởn nhơ đáp, mắt vẫn dán lên Cảnh Dương không dời một li.

Chuyện Trịnh Uyển chỉ còn lại phần xác, còn phần hồn là một ả ma nữ, Hoàng Khải không hay biết, bèn nói:
"Lão già đó hạ độc vào trong thức ăn, người của chúng ta đều chết rồi! Một mình cô có thể chăm sóc cho Cảnh Dương chứ? Tôi phải đi tìm cô Ngải!"
"Đương nhiên là được!" - Ả chỉ mong ai cũng cút đi hết để lại mình ả với Cảnh Dương ở bên nhau.
"Họ đi về hướng nào?"
Hoàng Khải thở hồng hộc hỏi, thái độ thờ ơ dửng dưng của ả làm anh tức chết nhưng cũng chẳng làm gì được vì ả là quận chúa, có gia tộc lớn mạnh chống lưng cho.
"Hướng đó, đi lên núi."
Trịnh Uyển đang nói dối, thực chất Tôn Túc Tử nhốt cô Ngải trong cái lồng bỏ vào trong xe ngựa, không đi lên núi mà đi dọc theo con suối đi về bản Tum.

Nghĩ đến buổi sáng bị lão già lừa, bịa chuyện có sơn tặc, chỉ đường linh tinh làm mình thiệt hại mất mấy người anh em, Hoàng Khải hoài nghi, tóm lấy cánh tay Trịnh Uyển, nghiến răng hỏi:
"Cô nói thật? Cô lúc nào cũng ganh ghét với cô Ngải, làm sao tôi tin cô được?"
"Không tin thì tuỳ!"
Ả không quan tâm, hất tay ra, bận bịu chuẩn bị cái gì đó giống như là nước thơm để tắm.

Hoàng Khải thoáng giật mình vì bàn tay ả lạnh ngắt như người chết trôi, nhưng lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này không có thời gian để suy nghĩ chuyện đó, anh thúc ngựa thẳng đường lên núi mà đi.
Con ngựa vừa bị dắt ra đã hí một tiếng thật dài nghe rất thê lương, rồi nó ngồi khuỵu gối xuống nhất định không chịu đi.

Hoàng Khải thở hồng hộc sải bước chạy về phía trước, phát hiện đất đã lở bít kín đường đi lên núi rồi.
"Chết tiệt!"
Ả Trịnh Uyển này không biết nói câu nào thật câu nào giả, trong lúc anh còn chưa biết nên tìm đường đi lên núi, hay là đi về hướng ngược lại đi về bản Tum, thì từ trong đống đất đổ, có một cái tay người nhúc nhích thò ra, tóm chặt lấy cổ chân anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận