"Nhờ ông kiểm tra kĩ cậu ấy đã bình phục hẳn chưa, ông nói cần nằm trên giường ít nhất một tháng mà mới có mười ngày."
"Đúng là kinh ngạc, nhưng quả thật cậu ấy đã có thể đi lại bình thường." - Thầy thuốc không hề biết chuyện Hoàng Khải khi rơi từ mái nhà xuống đã được Seo Ly đỡ, vết thương thật ra không nặng như ông tưởng, ông còn không tin người này có hi vọng cứu được ấy chứ.
"Vậy thì chúng ta đi thôi, đa tạ mọi người đã giúp đỡ."
Cảnh Dương đặt vào tay thầy thuốc và dân bản mỗi nhà một túi tiền, đoàn người đang chuẩn bị lên đường thì có tiếng rên rỉ kêu khóc vang lên:
"Aaa...!đau quá...!em đau quá cậu ơi..."
Là Trịnh Uyển chẳng ai làm gì cũng tự nhiên ngã lăn ra té xỉu, sắc mặt ả nhợt nhạt, tay thì khư khư ôm bụng.
Thầy thuốc vội qua bắt mạch cho ả, một lúc sau ông len lén nhìn Cảnh Dương, miệng ngập ngừng không dám nói.
"Cô ta bị sao?"
"Đại nhân, cô nương này có hỉ mạch."
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt kinh ngạc, Cảnh Dương nhíu nhíu mày: "Ông chắc chứ? Kiểm tra kĩ lại giúp ta."
"Đại nhân, lão xem đi xem lại mấy lần rồi, đích thực là hỉ mạch, không sai được."
Khuôn mặt Cảnh Dương âm u như làn sương lạnh, cậu nhớ lại lần duy nhất được coi là ngủ cùng giường với Trịnh Uyển là đêm mưa gió hôm cậu hôn mê bất tỉnh.
Kỳ thực cậu không nhớ nổi đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, khi tỉnh dậy đã thấy ả nằm bên cạnh, quần áo xộc xệch, mắt thì ngân ngấn nước khóc.
Cậu thoáng nhìn sang cô Ngải đứng một bên, không hiểu sao tự nhiên thấy mình có lỗi với cô.
Cô đứng đó chẳng nói câu gì, vì trúng ngải của Tôn Túc Tử nên cô chẳng giao tiếp gì với người xung quanh, cứ im lặng như con rối.
Nhưng nội tâm bên trong cô thấy lo cho cậu.
Thân xác Trịnh Uyển bị ma nữ nhập vào, cô biết rõ.
Ả làm gì có ý đồ gì tốt chứ? Trước giờ cậu Cảnh Dương ghét ả như vậy, cái thai này chắc chắn nhờ mưu hèn kế bẩn mới có được.
Hôm đó cậu nói muốn cưới cô, cô không dám mơ tưởng và cũng không tin là thật.
Nhưng cậu Cảnh Dương và người tướng quân cưỡi ngựa trong lòng cô càng lúc càng giống nhau khiến cô rất bối rối.
"Cảnh Dương, con gái ta cũng có thai rồi, cậu không thể không chịu trách nhiệm với nó."
Còn chưa rõ đầu cua tai nheo thế nào mà Trịnh quận công đã kết luận luôn đứa trẻ này là của Cảnh Dương.
"Ông nói gì vậy? Cảnh Dương làm gì động đến sợi tóc nào của quận chúa nhà ông, sao có thể..."
Hoàng Khải lên tiếng bênh vực người anh em, nói được nửa chừng anh ngừng bặt.
Trời ơi, không phải chứ, chẳng lẽ là đêm đó? Đêm đó anh vội vã đi cứu cô Ngải, để lại Trịnh Uyển chăm sóc Cảnh Dương suốt đêm, con ả này lại dám lợi dụng leo lên giường cậu ấy ư?
"Cậu, cậu được làm cha rồi, cậu vui không?" - Trịnh Uyển xoa bụng vẻ mặt hạnh phúc, ả đã quên hôm đó việc Cảnh Dương làm chỉ là tát ả bôm bốp.
Cảnh Dương mặt lạnh lùng không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt tay lên bụng ả xem xét.
Quả nhiên trong bụng ả có một sinh linh, nếu ả dám dùng một cái thai giả, không có tim thai đập thì đương nhiên không thể qua được mắt cậu.
"Con rể, ta biết con đang bận điều tra vụ án, chúng ta có thể chờ.
Để con gái ta ở lại bản Tum này dưỡng thai, chờ con điều tra xong trở về, đón con gái ta về kinh tổ chức hôn lễ." - Trịnh quận công tự ý lên kế hoạch, không thèm nhìn xem Cảnh Dương có đồng ý hay không.
"Cảnh Dương, cậu không thể cưới ả! Còn cô Ngải thì sao?"
Hoàng Khải nóng giận trừng mắt nhìn Trịnh quận công, anh không phải loại người thích ai thì phải chiếm người đó về cho mình, chỉ cần người đó sống vui vẻ và an toàn.
Nếu Cảnh Dương cưới ả kia làm vợ, ả sẽ hành hạ cô Ngải đến nhường nào đây?
Trong một xó nhà, cô Hồng Ngọc ngồi đó rúm ró, đầu tóc bù xù như kẻ điên.
Ai cũng vây quanh xem cái bụng của Trịnh Uyển, chỉ mình cô là không dám.
Đứa trẻ đó dù chưa thành hình người, chỉ là một đốm trắng nhỏ nhưng nó luôn quanh quẩn đâu đây ám ảnh cô.
"Không, đừng, đừng qua đây! Con ơi, mẹ xin con đừng qua đây, qua đó làm con của Trịnh Uyển đi!"
Những tiếng lẩm bẩm điên dại của cô Hồng Ngọc lọt vào tai mọi người, Cảnh Dương như bừng tỉnh cái gì mà bước thẳng đến chỗ cô Hồng Ngọc.
Còn Trịnh Uyển, ả sắp tức đến phát rồ lên, con ăn hại này sao cứ gây rắc rối cho ả suốt vậy? Ả bóp chặt nắm đấm vì tức giận, đôi mắt hằn học nhìn cô Hồng Ngọc.
Nếu mày dám nói nhăng nói cuội, tao sẽ không để mày sống qua hôm nay.
"Con của ngươi đâu?"
Một câu nói ngắn gọn nhưng đi thẳng vào trọng tâm, cô Hồng Ngọc mở to mắt nhìn cậu Cảnh Dương, quỳ sụp xuống ôm chân cậu nức nở:
"Bắt nó đi, ngài mau bắt nó đi, nó kia kìa, đáng sợ quá..."
Cảnh Dương nhìn theo hướng tay cô Hồng Ngọc chỉ, thấy chỉ thẳng vào cái bụng của Trịnh Uyển.
Ả tái mặt đứng phắt dậy gào lên:
"Đồ ti tiện nhà ngươi nói gì đấy? Dám nhận vơ con của ta là con của ngươi, ngươi chán sống à? Người đâu, lôi ả điên này ra đánh chết cho ta!"